[XIII]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc cặp đôi nhân vật chính của vụ cãi nhau mới nãy trở về lớp, không hiểu vì lí do gì mà những cặp mắt hướng về Tô Thảo Hân ngày một nhiều hơn.

Dù cho có giả vờ như bản thân không hề phát hiện ra, thì những cặp mắt ấy đang nhìn chăm chăm về phía mình càng lúc càng lộ liễu hơn. Cô không thể nào giấu đi hoàn toàn sự bực tức vì những ánh mắt dò xét đó.

Đến giờ nghỉ trưa, những tưởng khi xuống canteen rồi thì những ánh mắt chăm chú nhìn mình như lúc ngồi ở trên lớp kia sẽ không còn nữa. Thế nhưng Tô Thảo Hân nào có ngờ ngay khi vừa bước chân vào trong phòng ăn thì lập tức có vô số những ánh nhìn lại tiếp tục đổ dồn về phía cô.

Cảm giác như mình vừa gây ra tội lớn mà bản thân không hề biết vậy. Vừa bất an vừa bực bội, thật là khó chịu mà.

"Thảo Hân."

Giọng nói quen thuộc bất ngờ gọi tên cô từ phía sau, Tô Thảo Hân vui vẻ quay về phía sau chào hỏi.

"Chào cậu."

"Cậu nói chuyện với mình chút được không?"

"Được chứ. Nhưng mà... nói ở đây à?

Cù Thiên Yết vốn định nói chuyện riêng với cô ở canteen xong thì quay về chỗ tập trung ăn uống của lớp cậu chỗ khán đài ở sân bóng, nhưng bầu không khí bên trong canteen áp lực quá khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Nói chuyện với Tô Thảo Hân ở đây không tiện lắm, có thể bị rất nhiều người nghe lén. Như thế sẽ không tốt cho cô bạn chút nào.

"Vậy mua đồ ăn rồi tới sân bóng đi."

...

Tô Thảo Hân đi theo Cù Thiên Yết đến sân bóng. Vì bây giờ mới đang là khoảng đầu giờ nghỉ trưa nên xung quanh vẫn chưa đông người lắm. Do đó rất nhanh cô đã nhìn thấy đám người A1 đang ngồi một góc trên hàng ghế khán giả. Và sự hiện diện của Lăng Bảo Bình ở giữa đám người họ khiến cô không mấy thoải mái.

Không phải cô có ác cảm gì với cô bạn đó, nhưng cái cách cậu ấy sử dụng tư cách bạn cùng lớp để trở nên thân thiết hơn với Cù Thiên Yết khiến cô không vui. Trên hết là cô vừa mới choảng nhau với cậu ấy ở sân trường, phải mặt đối mặt với cậu ấy bây giờ thì thật sự không thoải mái chút nào.

"Chúng ta phải qua bên đó sao?"

Tô Thảo Hân ngoài mặt không thể hiện biểu hiện chán ghét hay khó chịu gì, nhưng ngữ điệu của cô đã phản ánh rõ ràng rằng cô không hề muốn qua đó chút nào.

Dù không phải là một người giỏi nắm bắt tình thế, Cù Thiên Yết có thể hiểu được ẩn ý trong câu hỏi đấy dựa vào tình huống đã xảy ra ở tiết thể dục lúc nãy.

"Không cần đâu. Mình muốn nói chuyện riêng với cậu, qua đó gặp họ làm gì chứ." Cậu ngừng một chút rồi nói tiếp. "Mình muốn hỏi cậu một chuyện."

"Ừm, cậu nói đi."

"Hiện tại cậu có mối quan hệ nào đang dần trở nên xấu đi không?"

"Không có."

"Vậy cậu có cảm thấy dạo này những chuyện bất thường hay xảy ra với cậu không?"

Tô Thảo Hân tròn mắt ngạc nhiên. Sao tự nhiên lại hỏi cô vấn đề này nhỉ? Cậu đang quan tâm đến các mối quan hệ của cô sao?

"Cậu muốn biết để làm gì?"

"Mình chỉ muốn chắc chắn không có gì bất thường xảy ra với cậu thôi."

Tô Thảo Hân chăm chú nhìn Cù Thiên Yết, như thể đang cố gắng quan sát biểu hiện gương mặt để đoán xem ý đồ của cậu là gì. Thế nhưng để đoán được ý đồ trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng đó là một việc không dễ dàng tí nào. Như một lẽ đương nhiên, cô đã thất bại trong việc thăm dò suy nghĩ của cậu.

"Không hẳn là không có. Thật ra thì nó mới xảy ra hai lần thôi, mà cũng không phải xảy ra liên tục."

"Là gì vậy?"

"Vào ngày đi học thứ hai sau ngày khai giảng, ai đó đã nói rằng mình sắp đánh mất thứ gì đó rất quan trọng vào tay một cô gái khác. Lúc ấy mình đang ở trong buồng vệ sinh, còn cậu ta đứng bên ngoài nên mình chỉ nghe thấy giọng thôi."

Tô Thảo Hân ngừng một chút rồi tiếp tục kể đến tình huống mình đang gặp phải.

"Lần thứ hai chính là hôm nay. Một cặp đôi trong lớp đã xảy ra mâu thuẫn gì đó rất lớn, nhưng sau đó ai cũng nhìn mình bằng một ánh mắt rất kì lạ. Không chỉ mỗi mình các thành viên trong lớp mà bây giờ đến cả những học sinh lớp khác cũng hành động y hệt."

Cù Thiên Yết im lặng, nghiêm túc suy nghĩ về những lời Tô Thảo Hân vừa kể. Câu chuyện thứ hai nguyên nhân là gì thì cậu đã biết rồi, nhưng câu chuyện đầu tiên thì lại khá mơ hồ. Không phải một lời đe doạ hay cảnh cáo, cũng chẳng phải một lời khuyên. Nó chỉ là một câu nhắc nhở không đầu không đuôi. Hai câu chuyện cũng không chi tiết nào liên kết với nhau.

Nó giống như Tô Thảo Hân chỉ đơn thuần là xui xẻo nên mới vô tình bị dính vào rắc rối thôi vậy.

Chuyện này với một đứa đầu óc không nhanh nhạy như cậu dù có là đoán mò cũng không thể nghĩ ra được tình huống nào. Vẫn là nên nói lại với các bạn khác trong lớp và để họ suy nghĩ thay vậy.

"Cậu nghĩ gì mà biểu hiện nghiêm trọng vậy Thiên Yết?"

Tô Thảo Hân cảm thấy hơi bất an khi sắc mặt Cù Thiên Yết đang dần chuyển biến theo hướng xấu đi. Lẽ nào những chuyện cô vừa gặp không phải là ngẫu nhiên mà là do ai đó cố ý gây ra sao?

"À không có gì đâu. Chắc là đói quá nên vậy." Cù Thiên Yết lắc đầu và chuyển chủ đề. "Cùng ăn chứ?"

"Ừm, tất nhiên rồi." Tô Thảo Hân vui vẻ gật đầu đồng ý.

***

Tối hôm đó ở kí túc xá nam, sau khi đi ăn tối ở canteen trường và trở về phòng, Cù Thiên Yết đã đem chuyện kể lại cho Võ Sư Tử nghe. Những người khác cũng ở trong phòng nên cũng nghe được chút ít.

"Thực sự là tình cờ bị dính vào thôi sao?" Võ Sư Tử tự hỏi chính mình. "Nhưng nói là ngẫu nhiên bị dính vào thì lại không thỏa đáng lắm. Trong lớp có nhiều người như vậy cơ mà."

"Thảo Hân không nói gì nữa sao?" Đàm Song Ngư ngồi ở bàn học cạnh giường của mình, ngả người ra ghế, xoay đầu hướng mặt về Cù Thiên Yết hỏi.

Cậu bạn lắc đầu rồi mới đáp lời. "Thảo Hân không phải kiểu người giỏi nói dối, chuyện quan trọng như vậy sẽ không thể nói bình tĩnh như vậy được đâu."

"Chậc, không có manh mối nào thì chịu rồi. Ngày mai mình sẽ nói lại với bạn mình. Các cậu đừng nghĩ ngợi nữa, nghỉ ngơi đ- ui da!"

Võ Sư Tử định đứng dậy để trèo lên giường mình ở tầng trên thì lớp da trên lưng bị cạ vào lớp áo thun liền nhói lên một phát khiến cậu giật mình. Sau đó là cảm giác bỏng rát xuất hiện và dần lan rộng ra khiến cậu cảm thấy rất đau.

Nhan Cự Giải ngồi ngay bên cạnh, thấy nét mặt Võ Sư Tử nhăn lại trông có vẻ đang bị đau ở đâu đó liền quan tâm hỏi.

"Sao vậy?"

"Không có gì. Lưng mình đột nhiên thấy hơi rát chút thôi." Võ Sư Tử đáp lại.

"Đột nhiên thấy rát sao lại không có gì được?" Đàm Song Ngư cũng bắt đầu lo lắng. "Bị con gì cắn à?"

"Ờ ừ, mình cũng không chắc nữa?"

Võ Sư Tử bị giật mình bởi vì áo mình đột nhiên bị Nhan Cự Giải vén lên để xem xét vết thương. Vì hành động của cậu bạn quá đột ngột nên cậu không kịp phản ứng. Cũng cảm thấy hơi ngại nữa.

"Sư Tử." Nhan Cự Giải bình tĩnh gọi tên cậu.

"H-hả?" Võ Sư Tử ngơ ngác đáp lại cái gọi ấy.

"Cậu nên đến bệnh viện ngay đi." Không để cậu bạn hỏi lại mình lí do tại sao lại cần phải đến bệnh viện ngay, Nhan Cự Giải đã tiếp tục nói. "Lưng của cậu... hình như bị kích ứng bởi thứ gì đó rồi."

"Hả?" Võ Sư Tử ngạc nhiên nhìn Nhan Cự Giải.

Cậu cố gắng ngoái đầu về sau để nhìn thấy vết thương trên lưng mình. Thế nhưng bởi vì vết thương nằm ở điểm mù nên cậu không thể nhìn thấy được rõ lắm, chỉ thấy trên da xuất hiện một mảng đo đỏ khá lớn. Thật sự nghiêm trọng đến thế sao?

"Đừng cố nhìn nữa. Lời mình nói không có sai đâu." Nhan Cự Giải nói xong liền lôi cậu bạn đứng dậy. "Đi nhanh lên nào. Trễ xíu nữa là thầy quản lí kí túc ngủ rồi, lúc đó sẽ khó xin ra lắm đấy."

"Ơ nhưng mà..."

"Ôi trời, bị nặng thế này mà sao đến bây giờ cậu mới có cảm giác chứ?"

Đàm Song Ngư nhìn thấy vết thương trên lưng Võ Sư Tử liền vô cùng lo lắng. Vùng bị kích ứng trên da của cậu ấy đã phồng rộp và đỏ lè như máu vậy, đôi chỗ còn có dấu hiệu bong tróc da khá nghiêm trọng.

Bị kích ứng nặng thế này không thể nào tới giờ mới cảm thấy đau được, làm gì có ai chịu đau giỏi đến vậy chứ. Một là cậu ấy đã cắn răng chịu đựng, hai là lưng cậu ấy đã chạm phải thứ khiến da bị kích ứng quá lâu nên mới bị nặng như vậy.

"Cậu cảm thấy đau từ lúc nào thế? Chỉ mới nãy thôi à?"

"Thật ra thì từ sau giờ giải lao ca học sáng thì mình đã bắt đầu cảm thấy khó chịu ở lưng rồi, nhưng nó chỉ ngưa ngứa thôi nên mình không để ý nhiều. Đến khi nãy đi tắm thì mình bắt đầu cảm thấy hơi đau rát, nhưng cũng chỉ nghĩ là bị con gì đấy cắn thôi." Võ Sư Tử thành thật trả lời.

"Da cậu có từng bị kích ứng bởi thứ gì trước đây không?"

Vũ Thiên Bình nằm ở giường tầng trên, nghiêng người nhìn xuống và hỏi với giọng ngái ngủ. Mặc dù đã buồn ngủ lắm rồi nhưng cậu vẫn ráng hỏi một chút để nắm rõ tình hình hơn.

"Hoặc là cơ thể cậu bị dị ứng bởi món nào đó chăng?"

"Mình chưa từng bị dị ứng hay kích ứng bởi thứ gì cả." Võ Sư Tử lắc đầu đáp. "Nếu có thì mình đã phát hiện ra da mình bị kích ứng từ sớm rồi."

"Vậy thì chỉ có thể đến bệnh viện để người ta chẩn đoán thôi." Cù Thiên Yết chốt lại vấn đề. "Ngồi đây suy đoán càng lâu thì vết thương trên lưng Sư Tử càng nặng hơn đó."

"Vậy mình và Cự Giải sẽ đưa cậu ấy đi." Đàm Song Ngư quyết định đi cùng với em trai mình để đưa Võ Sư Tử đến bệnh viện. "Nếu quá mười một giờ mà bọn mình chưa về thì cứ ngủ trước đi nhé, đừng cố đợi."

"Mình biết rồi."

Nhận được lời phản hồi từ Cù Thiên Yết, Đàm Song Ngư yên tâm rời đi cùng Võ Sư Tử và Nhan Cự Giải.

Không gian phòng kí túc vừa nãy vẫn còn khá ồn ào, vậy mà ba người họ vừa rời đi liền yên tĩnh hẳn. Cù Thiên Yết khoá cửa lại rồi quay người nhìn hai người còn lại.

Một người thì đã "tắt nguồn" vì quá buồn ngủ, một người thì ngay từ đầu đã không tham gia vào cuộc hội thoại khi nãy. Từ đầu đến cuối vẫn là bóng lưng lạnh lùng ấy đang chăm chỉ làm bài.

Chẳng hiểu vì sao khi mà cậu lại cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cũng có chút ngột ngạt dù số lượng người trong phòng đã giảm đi một nửa. Cù Thiên Yết chẳng biết bản thân mình nên làm gì nữa.

Vũ Thiên Bình đột nhiên trở mình, cậu bạn kéo chiếc chăn qua đầu rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ vì bị chói đèn nên cậu mới trùm chăn kín đầu như thế.

Cù Thiên Yết liền với tay lên công tắc đèn định tắt đi, nhưng lại sực nhớ ra Dương Ma Kết vẫn đang ngồi làm bài.

"Mình tắt đèn được chứ Ma Kết?"

"Ừm." Dương Ma Kết đáp lại.

Cù Thiên Yết tắt đèn rồi trở về giường của mình và sắp xếp lại chỗ nằm của mình. Hai tiếng "ting ting" từ điện thoại khiến cậu chú ý. Cầm lấy nó rồi nằm xuống chiếc đệm êm ái rồi mở điện thoại ra xem ai vừa nhắn tin cho mình. Là Lăng Bảo Bình.

[Vết thương ổn rồi.]

[Cảm ơn cậu.]

À, là tin nhắn phản hồi từ tin nhắn mới nãy của cậu. Cù Thiên Yết nhanh chóng nhập tin nhắn, định viết "không có gì đâu" rồi gửi đi nhưng nghĩ lại chuyện hồi sáng cậu lại cảm thấy nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì không đúng lắm. Cậu không biết cái cảm giác khôngđúng lắm ấy bắt nguồn từ chuyện gì.

Chỉ là cậu nghĩ nếu cứ vậy cho qua thì mối quan hệ giữa Lăng Bảo Bình và Tô Thảo Hân không những không chỉ dừng lại ở đó mà nó có thể tệ hơn bất kì lúc nào. Mà điều tồi tệ nhất ở đây chính là vì cậu không làm bất kì điều gì để ngăn chặn chuyện đó xảy ra, dù biết rằng đó là chuyện mà bản thân cần phải làm.

[Tính cách Thảo Hân hơi trẻ con. Nếu cậu ấy lại gây chuyện thì cậu đừng bận tâm nhé.] Cù Thiên Yết lưỡng lự một chút rồi ấn gửi đi.

Ting.

[Mình biết rồi.]

[Ngủ ngon nhé!]

[Ừm, cậu cũng vậy.]

Cù Thiên Yết gửi xong tin nhắn đó thì không nhắn nữa, thoát khỏi app messenger rồi nhìn chăm chăm vào tấm ảnh nền ở màn hình chính. Mới đó mà cậu đã ở đây gần được ba tuần rồi. Cuộc sống ở trường yên bình quá nên thời gian cứ thế trôi qua mà cậu chẳng hề để ý.

Từ lúc vào đây đến giờ mẹ chưa liên lạc với cậu lần nào nên cậu hoàn toàn không biết bà ấy ở nhà một mình với lão kia có ổn không nữa, cả thằng nhóc kia cũng vậy. Họ nghĩ rằng cứ im lặng như vậy thì cậu sẽ nghĩ là mọi chuyện vẫn ổn mà không lo lắng sao?

"Khi nào chúng ta được phép về nhà vậy?"

Một câu hỏi không có chủ ngữ, nhưng với tình huống chỉ còn duy nhất mình Dương Ma Kết còn thức để trả lời thì chắc chắn là hỏi cậu rồi.

"Khoảng một tháng nữa, sau khi thi kiểm tra định kì."

"Ồ, cảm ơn cậu."

"Nhớ nhà à?" Vì Cù Thiên Yết nói chuyện trống không nên Dương Ma Kết cũng làm tương tự như vậy.

"Không hẳn... chỉ là có vài chuyện ở nhà khiến mình lo lắng thôi."

Dương Ma Kết không phản hồi nên Cù Thiên Yết không chắc là cậu ấy có nghe thấy lời cậu vừa nói không, nhưng nghĩ lại thấy việc cậu ấy không trả lời cũng không có gì lạ. Cậu ấy vốn dĩ có bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác đâu. Vừa nãy khi biết Võ Sư Tử bị kích ứng da còn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn một lần cơ mà.

"Nhà cậu ở đâu vậy?"

Cù Thiên Yết không ngủ ngay được vì vẫn còn khá tỉnh táo do dư âm của ly trà vừa nãy cậu đổi với Lăng Bảo Bình. Bây giờ cũng đã khuya rồi nên cũng không có gì để làm. Vậy nên liền tìm chủ đề để nói chuyện với Dương Ma Kết.

"Thanh Châu."

"Mình ở Phúc Điền. Tụi mình gần nhau thật nhỉ?"

"Ừm."

Cù Thiên Yết bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa để kéo dài cuộc trò chuyện. Bản thân cậu vốn đã kiệm lời, cậu bạn này còn ghét nói chuyện hơn cả cậu. Rốt cuộc lại tiếp tục im lặng, chẳng biết phải nói gì nữa.

"Cậu có thể đến nhà tôi nếu muốn. Ba mẹ tôi rất dễ gần, không giống tôi đâu."

Cù Thiên Yết có chút ngạc nhiên. Cậu không hề nói rằng mình không thích về nhà, cũng không nói câu nào ẩn ý xin cậu ấy cho cậu tá túc lại vào ngày nghỉ phép. Vậy mà cậu ấy đã mở lời mời cậu về nhà nếu cảm thấy ở nhà không thoải mái.

Không phải là kiểu người lạnh lùng vô tâm. Chỉ là không dễ dàng để có thể nói ra những lời ngọt ngào cho những điều mà bản thân quan tâm.

Cù Thiên Yết phì cười trước nhận định vừa xuất hiện trong đầu. Có vẻ như cậu đã dần dần cảm nhận được sự chân thành và trung thành của Dương Ma Kết, thông qua những cử chỉ lời nói hàng ngày của cậu ấy. Tự nhiên cảm thấy bản thân nếu có thể thân thiết được với cậu ấy sẽ là một chuyện rất tốt.

"Cảm ơn cậu. Mình sẽ ghi nhớ lời mời này."

Dương Ma Kết lại tiếp tục không phản hồi. Cù Thiên Yết cũng không có ý định chờ cậu ấy đáp lại.

Cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi nên quyết định trả lại sự yên tĩnh cho Dương Ma Kết tiếp tục học bài. Tự nhủ mai phải dậy thật sớm để ba người kia nhỡ có về vào sáng sớm thì cũng có người đã thức chờ và mở cửa cho họ vào. Bởi vì nếu không xuất hiện đúng giờ ở sân bóng để tập thể dục thì cả phòng sẽ bị phạt trực nhật cả tuần mất.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net