[XVI]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn viên trường hôm nay có chút náo nhiệt hơn mọi ngày, vì ở đây đang có một bữa tiệc nướng nhỏ đang diễn ra. Những học sinh khác đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại vì mùi đồ ăn quá thơm, và cũng vì cảm thấy hiếu kì khi có người đang tổ chức tiệc tại khuôn viên nữa.

Theo luật của trường và kí túc xá thì không được nấu ăn hay tổ chức tiệc tùng trong các toà nhà, nhưng không đề cập đến việc không được làm chúng ở trong khuôn viên của trường. Vậy nên việc xin phép được tổ chức tiệc nướng của các cô gái đã dễ dàng được giám thị thông qua với điều kiện phải dọn dẹp sạch sẽ tàn dư của bữa tiệc.

Học sinh Niên Hoả hầu hết đều là con nhà khá giả và giàu có. Từ nhỏ đã được cưng chiều và hầu hạ nên những việc như dọn dẹp hay nấu nướng gần như rất ít người biết làm, và cũng nhác việc phải động vào chúng nữa. Vì vậy các bữa tiệc thế này rất ít khi xuất hiện tại khuôn viên trường. Thế nên các học sinh khác thấy hiếu kì cũng là điều dễ hiểu.

Trong lúc đi mua nước ngọt tại căn tin trường, nhóm từ kí túc xá đã gặp nhóm từ thư viện khi đã mua xong và đang trên đường đi đến khuôn viên trường nên đã đi cùng nhau từ lúc đó.

Phùng Song Tử tiến lại gần chỗ Huỳnh Kim Ngưu và Hoàng Bạch Dương đang nướng đồ ăn, nhìn thành phẩm ngon lành được bày trên những chiếc đĩa mà tấm tắc khen.

"Woa! Mùi thơm quá đi, từ xa mình đã nghe thấy mùi thơm rồi đó. Tay nghề của hai cậu cao thật nha."

"Đều là công của Bạch Dương ngồi quạt lửa đấy." Huỳnh Kim Ngưu cười tươi tắn đáp. "Mình chỉ có việc đặt các nguyên liệu đã ướp sẵn lên cái vỉ nướng này thôi."

"Đừng có nói như thể cậu không có công gì như vậy chứ? Mấy món này đều là do cậu ướp hết mà. Mình mới là đứa chỉ ngồi đây quạt than thôi." Hoàng Bạch Dương khéo léo từ chối lời khen ngợi từ cô bạn.

"Rồi rồi, đừng đùn đẩy cho nhau nữa. Ai cũng biết là các cậu giỏi mấy việc này mà."

Phùng Song Tử phì cười can ngăn. Tiện thể lấy bịch khăn giấy ướt trong túi, rút ra một tờ rồi chùi chùi những vết than đen dính trên mặt Hoàng Bạch Dương.

"Cẩn thận chút. Than dính mặt rồi này."

"Vậy hả? Mình không để ý. Cảm ơn nhé." Hoàng Bạch Dương cười hì hì, ngồi yên để cô bạn lau mặt cho mình.

Lê Xử Nữ nhận lấy hai đĩa thịt từ chỗ Huỳnh Kim Ngưu và mang chúng ra bàn ăn, nhìn thấy sự hiện diện của Dương Ma Kết ở ngay cạnh bàn ăn khiến cô bất ngờ. Không nhịn được liền lên tiếng hỏi.

"Cậu cũng đến à?" Cô đặt hai đĩa thịt xuống bàn rồi nói tiếp. "Khi nãy gặp ngoài cổng trường, cậu đã bảo sẽ không đến mà."

Mục tiêu của câu hỏi rõ ràng là Dương Ma Kết, nhưng người có phản ứng trước câu hỏi lại không phải cậu mà là hai người khác. Vũ Thiên Bình và Hoàng Bạch Dương lén nhìn nhau rồi đảo ánh nhìn sang chỗ khác, hành động kì quặc ấy vậy mà lại đồng điệu một cách kì lạ.

Ngược lại với hai con người chột dạ không vì lí do gì kia, thái độ của Dương Ma Kết rất bình thường. Thay vào đó, lời phản hồi của cậu khá là khó chịu, giống như đang bị chọc tức vậy.

"Sự có mặt của tôi khiến cậu không vui à?"

"Cậu biết ý tôi không phải vậy mà." Lê Xử Nữ cảm thấy hơi bực mình. Câu nói đó làm cô cảm giác như bản thân vừa nói gì đó rất ác ý với cậu ta vậy. "Đừng có xuyên tạc lời nói của tôi."

"Nào, nào! Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà. Đừng như thế chứ?" Đàm Song Ngư ngửi thấy mùi thuốc súng trong đoạn đối thoại giữa hai người liền lên tiếng can ngăn.

Lê Xử Nữ nhìn Đàm Song Ngư rồi nhìn sang Dương Ma Kết, sau đó quay người rời đi.

Đàm Song Ngư thấy cô bạn chịu tạm thời bỏ qua thì thở phào một hơi, hướng ánh nhìn khó hiểu sang cậu bạn bên cạnh. Cậu biết quan hệ giữa hai người này chưa từng hoà hợp kể từ ngày đầu tiên gặp nhau, nhưng Dương Ma Kết vốn dĩ không có ác cảm gì với Lê Xử Nữ. Vậy thì tại sao đột nhiên lại gây sự với cô bạn làm gì? Lẽ nào đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi ư?

"Hôm nay cậu lạ thật đấy Ma Kết. Mọi khi cậu có thèm để ý người ta nghĩ gì về bản thân đâu chứ." Đàm Song Ngư nói nhỏ đủ để cậu bạn có thể nghe thấy.

Dương Ma Kết nhìn cậu bạn, hoàn toàn không hiểu Đàm Song Ngư đang nói gì.

"Ý cậu là gì?"

"Cho dù cậu khó chịu với Xử Nữ vì lí do nào đó thì cũng không nên nói những lời gây kích động như vậy. Sẽ dễ khiến người khác tổn thương lắm đó."

Đàm Song Ngư quan sát phản ứng của Dương Ma Kết. Nét mặt không thay đổi mấy, nhưng vẫn đủ để có thể nhìn ra được một chút sự ngạc nhiên được thể hiện trên gương mặt lạnh lùng đó. Có vẻ như cậu bạn không hề biết rằng hành động và lời nói của mình lại mang hàm ý xấu như vậy.

Cơ mà nếu xét theo góc nhìn của Dương Ma Kết, người có tính cách hờ hững và dửng dưng với gần như mọi chuyện thì không biết cũng đúng thôi. Cậu ấy có quan tâm người khác nghĩ gì về mình bao giờ đâu mà.

Đàm Song Ngư bất lực thở dài, không muốn tán gẫu với cậu bạn lạnh lùng này nữa. Cậu nhắc nhở vài lời rồi di chuyển đến chỗ khác để phụ giúp những người khác.

"Cậu nên học cách đối xử thân thiện với mọi người đi. Cứ như này thì ai rồi cũng sẽ nghĩ là cậu ghét họ cả đấy."

Dương Ma Kết im lặng không đáp, cũng không để lời khuyên của Đàm Song Ngư vào tai. Đúng là do cậu cố chấp không muốn hiểu. Vì cậu không cảm thấy thật sự cần thiết phải thay đổi bản thân chỉ để người khác hiểu về mình nhiều hơn một chút. Đối với cậu, mối quan hệ giữa người với người là một mớ hỗn độn. Mà cậu thì rất ghét phiền phức nên chuyện đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.

...

Những món cuối cùng đang dần được mang lên và sắp xếp ngay ngắn ở trên bàn tiệc. Những người đã làm xong hết việc của mình đều đã ngồi ngay ngắn vào bàn, đợi những bạn còn lại xong việc và ngồi vào bàn nữa là có thể bắt đầu bữa tiệc ngay.

"Ô? Thảo nào thấy quen quen, đúng là mấy bạn bên lớp A2 thật nè?"

Võ Sư Tử đang sắp mấy chai nước ngọt lên bàn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía sau liền quay người lại. Âu Trọng Đình cùng cô bạn gái Lâm Uyển Khuê tay trong tay tình tứ tiến lại gần bàn tiệc, vui vẻ bắt chuyện.

"Mấy người các cậu đúng là thân nhau thật nha. Đây là lần đầu tiên mình thấy tập thể lớp cùng nhau tổ chức tiệc trong trường này đó."

"Chuyện này không phổ biến hả? Nhưng từ mấy ngày đầu đã có mấy buổi tiệc được tổ chức rồi mà, chỉ là không làm trong khuôn viên trường thôi." Võ Sư Tử ngạc nhiên hỏi.

"Đấy là tiệc giao lưu của đám con nhà quý tộc giàu có. Tụi nó tổ chức tiệc là để làm quen và kết nối quan hệ với nhau. Chủ yếu là để thiết lập bè phái và quyền lực, chẳng vui vẻ gì đâu." Lâm Uyển Khuê thở dài, giải thích với giọng chán ghét. "Tụi mình từng phải đi vài buổi tiệc rồi nên cũng nắm được chút thông tin, hoàn toàn chẳng vui vẻ, thoải mái gì đâu."

"Chà, buồn nhỉ? Nếu vậy thì hai người các cậu cũng tham gia cùng tụi này luôn cho vui?" Thái Nhân Mã vui vẻ mời hai người bạn mới quen cùng tham gia.

"Được sao? Nhưng tụi mình là người lớp khác mà?" Âu Trọng Đình tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

"Được mà. Bạn của Sư Tử thì cũng là bạn của tụi mình thôi. Trước lạ sau quen mà." Lăng Bảo Bình hưởng ứng.

"Hai cậu cứ yên tâm, tụi này làm nhiều món lắm nên không phải ngại gì đâu." Đàm Song Ngư đặt thêm hai chiếc ghế nhựa nữa vào bàn tiệc rồi nói tiếp. "Vẫn còn ghế nên cứ ngồi tự nhiên nha."

"Nếu các cậu đã nhiệt tình như vậy thì tụi mình không khách sáo nữa đâu nhé." Âu Trọng Đình vui vẻ chấp nhận lời mời.

Khác với người bạn trai Âu Trọng Đình là bạn cũ của Võ Sư Tử, Lâm Uyển Khuê ban đầu có hơi ngại vì bản thân hoàn toàn là người lạ với họ mà lại được tiếp đón thân thiện như vậy. Nhưng vì mọi người đều rất thoải mái khi nói chuyện với cô, đặc biệt là các bạn nữ, nên dần dần cô đã cởi mở hơn và nói chuyện nhiều hơn. Nhờ đó mà Lâm Uyển Khuê biết được cậu bạn thanh mai trúc mã của Tô Thảo Hân là Cù Thiên Yết, và cả chuyện cô bạn đó và Lăng Bảo Bình đã từng suýt chút nữa là choảng nhau giữa sân trường nữa.

"Thảo Hân thế mà cũng có mặt trẻ con vậy sao? Mình tưởng cậu ấy chín chắn, lạnh lùng lắm cơ. Ở lớp cậu ấy luôn giữ khoảng cách với những bạn khác, không thật sự thân thiết với ai hết."

"Thật sao?" Lăng Bảo Bình như không tin được những gì mình vừa nghe liền hỏi lại.

"Ừm. Cậu ấy ít khi tương tác lắm, ai hỏi gì thì trả lời thôi. Vào những lúc rảnh rỗi không lấy sách ra đọc thì cũng biến đâu mất hút nên ít khi nào các bạn cùng lớp rủ cậu ấy chơi cùng được lắm." Lâm Uyển Khuê gật đầu khẳng định.

"Nghe có vẻ khác với một Tô Thảo Hân mà tụi này biết nhỉ?" Đàm Song Ngư vừa nói, ánh mắt vừa lén nhìn về phía Cù Thiên Yết quan sát. "Tô Thảo Hân mà tụi mình biết khá là năng động và nói rất nhiều đó."

"Cậu nghĩ sao hả Thiên Yết?" Huỳnh Kim Ngưu chống tay lên bàn rồi kê đầu lên, nhìn sang phía cậu bạn hỏi.

"Mình chịu thôi. Lần cuối mình gặp cậu ấy là hồi tiểu học mà." Cù Thiên Yết hờ hững trả lời.

"Hmm... thôi kệ đi. Chúng ta đừng nói về chuyện cậu ấy nữa. Nói chuyện gì đó vui vui đi?"

Thái Nhân Mã thấy bầu không khí hơi trùng xuống vì câu chuyện đang dần đi vào ngõ cụt, cô liền mở lời chuyển chủ đề.

"Đợt nghỉ cuối kì sắp tới các cậu có dự tính gì không? Nếu không thì tụi mình lên kế hoạch đi đâu đó chơi đi?"

"Ý hay đó, hai cậu thấy sao hả?" Phùng Song Tử vui vẻ quay sang nhìn Hoàng Bạch Dương và Huỳnh Kim Ngưu.

"Chắc là mình không thể ở lại chơi cùng mọi người được rồi. Mình phải về với bà." Huỳnh Kim Ngưu hơi ngại khi phải nói ra điều này. "Nhà mình chỉ có bà thôi, mình không nỡ để bà ở một mình lâu quá."

"Hiện tại cậu sống với bà sao? Ba mẹ cậu đi công tác à?" Lăng Bảo Bình không rõ chuyện nhà cô bạn nên lân la hỏi chuyện.

"Ba mẹ mình ly hôn rồi. Cả hai người họ đều không muốn dẫn mình theo nên bà đã nuôi mình kể từ đó."

"... Xin lỗi nhé Kim Ngưu, mình không cố ý động vào quá khứ của cậu đâu." Lăng Bảo Bình hối lỗi vì đã khiến cô bạn nói ra điều mà cậu ấy không muốn.

"Không sao đâu, chuyện cũ rồi. Trước sau gì mọi người cũng sẽ biết hết vào hôm họp phụ huynh mà." Huỳnh Kim Ngưu nở nụ cười tươi tắn trấn an Lăng Bảo Bình. "Chuyện này sớm đã không còn ảnh hưởng lớn tới mình nữa rồi."

"Hay là vầy đi, dù sao thì mọi người cũng không tính về nhà. Thế thì về nhà Kim Ngưu chơi với bà cậu ấy đi?" Hoàng Bạch Dương đề xuất ý kiến. "Nhà Kim Ngưu ở gần đây lắm, chỉ mất tầm khoảng hai, ba tiếng đi xe thôi."

"Ừm, cũng hay đó. Lâu rồi tụi mình không gặp bà, mình cũng muốn đi thăm bà nữa." Đàm Song Ngư vui vẻ hưởng ứng.

"Vậy chắc phải thuê xe nhỉ? Nội đám tụi mình cũng đã khá đông rồi." Nhan Cự Giải trầm ngâm tính toán.

"Về nhà mình ư?" Huỳnh Kim Ngưu bất ngờ trước đề xuất của Hoàng Bạch Dương. "Nhưng nhà mình thì có gì vui đâu? Bà mình cũng lớn tuổi rồi, e là sẽ khiến mọi người cảm thấy phiền đó."

"Cũng đâu phải lần đầu bọn này tới nhà cậu chơi đâu. Hơn nữa lần này có thêm vài người mới về thăm bà nữa." Phùng Song Tử thuyết phục cô bạn. "Biết được cháu gái mình ở trên thành phố xa xôi có nhiều bạn như vậy, chắc chắn bà sẽ rất vui đó."

"Hmm, trải nghiệm tụ tập nhiều ngày ở nhà bạn cùng lớp khá thú vị đó. Mình tham gia... Nhưng có lẽ không phải ai cũng sẽ tham gia nhỉ?"

Võ Sư Tử tán thành đề xuất này. Nhưng khi chạm mắt với Cù Thiên Yết, cậu chợt nhớ đến chuyện gia đình nhà cậu ấy. Giọng điệu theo đó bất giác e dè vài phần.

Cù Thiên Yết sau khi chạm mắt với Võ Sư Tử liền biết câu nói cuối cùng của cậu ấy ám chỉ mình. Vì lúc nãy cậu đã vô tình cho cậu ấy biết rằng cậu có ý định sẽ về nhà. Việc trở về nhà chỉ đơn thuần là vì cậu cảm thấy lo lắng cho người ở nhà thôi. Chứ không ai ép cậu phải về cả. Nhưng nếu mọi người đều đi mà chỉ có cậu không đi thì không ổn cho lắm. Nó giống như cậu đang tự tách mình khỏi tập thể lớp vậy. Cậu không muốn mọi người sẽ nghĩ như thế.

"Tôi không đi đâu." Bất ngờ thay, Lê Xử Nữ đã chủ động lên tiếng đầu tiên. "Tất cả các cậu đều ở đó thì sẽ ồn ào lắm, tôi cần nơi yên tĩnh để tập trung học."

"Trời ạ, kì nghỉ mà cậu cũng học luôn á? Đừng có ép bản thân mình quá Xử Nữ à, sẽ bệnh đó." Lăng Bảo Bình nghe mà ớn lạnh hết cả người. Cô cảm thấy cô bạn này có vẻ như đã ám ảnh việc học mất rồi.

"Tôi cũng không đi."

Dương Ma Kết cũng lên tiếng không đồng ý, nhưng cậu không nói lí do vì sao cậu không muốn đi. Vậy nên dựa theo tính cách thường ngày của cậu, mọi người cho rằng cậu không đi vì ghét chỗ đông người và phiền phức.

"Mặc dù rất muốn đi nhưng gia đình mình đã có kế hoạch riêng từ trước vào tuần đó rồi nên rất xin lỗi. Mình không thể đi cùng các cậu được." Lăng Bảo Bình cười cười kể lí do mình không thể đi cùng được. "Nếu có cơ hội lần nữa thì mình sẽ đi nhé."

"Nếu vậy thì mình cũng xin rút. Mình cần phải về nhà một chuyến vì chuyện gia đình. Xin lỗi nhé."

Vì đã có ba người lên tiếng không đi nên Cù Thiên Yết đã có can đảm để mở lời hơn. Thật may vì cậu không phải là người duy nhất.

"Ừm, nếu vậy thuê xe hơi khó đấy. Tám người, xe bảy chỗ thì quá chật, xe mười sáu chỗ thì quá thừa chỗ." Võ Sư Tử đảo mắt tính toán, rồi hướng mắt về phía hai người nãy giờ vô cùng im lặng vì là người ngoài và đề xuất. "Hai người các cậu có muốn đi cùng không?"

"Tụi mình á?" Âu Trọng Đình và Lâm Uyển Khuê tròn mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía cậu bạn. "Nhưng tụi mình là người ngoài mà."

"Người ngoài gì chứ? Hai cậu đã ngồi vào vàn tiệc của tụi mình rồi mà. Tuy không thể ở cùng chung một lớp, nhưng đâu có nghĩa hai cậu không phải bạn của tụi này đúng không?"

Những ánh mắt chắc chắn của tập thể lớp A2 khiến cho cặp đôi có chút cảm động. Họ không thể ngờ rằng những người này lại thân thiện và cởi mở với người khác đến như vậy. Quen biết được họ đúng là rất tốt.

"Chà, nếu thế thì bọn mình xin phép được đi cùng vậy." Lâm Uyển Khuê đại diện cho cả hai đồng ý tham gia chuyến đi này. "Xin hãy chiếu cố bọn mình với nha."

Còn tiếp...

——————
Đột kích đêm khuya =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net