CHƯƠNG 21: TỚ CÓ NGHE VỀ CÔ ẤY (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết đi tới căng tin trường vừa bước vào quầy bánh sữa liền trông thấy Song Ngư đang ngồi yên lặng thưởng thức chiếc bánh mì ngọt.

Song Ngư dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó nên không nhận ra Thiên Yết đứng ở bên cạnh. Cô bạn vươn tay vỗ nhẹ vào vai Song Ngư mới khiến cô ngước mắt nhìn.

Thiên Yết cười nhẹ, cô chủ động bắt chuyện trước: "Học mệt quá nên xuống chỗ này trốn sao? Vừa rồi tớ qua lớp tìm cậu nhưng không thấy."

Song Ngư nuốt miếng bánh khô khốc xuống bụng, cô từ tốn đáp lại: "Tìm tớ ư? Có chuyện gì?"

Thiên Yết đặt hộp sữa vị táo lên bàn, cô cứ nghịch qua nghịch lại nó mà không chán.

"Muốn rủ cậu đi xuống căng tin cùng thôi."

Song Ngư không phản ứng gì đặc biệt trước câu nói của Thiên Yết. Cả hai cứ yên lặng như thế nhìn nhau, Song Ngư thì chỉ mải ăn nốt bữa sáng còn Thiên Yết thì chỉ nhìn chằm chằm vào hộp sữa màu xanh.

Lúc Song Ngư ăn vội chiếc bánh liền bị mắc nghẹn. Cô đắp thùm thụp vào lồng ngực, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vô cùng khó coi.

Thiên Yết ngồi ở phía đối diện trông thấy thế bèn nhanh chóng đi tới vỗ lưng giúp cô nhưng chưa được lâu thì Song Ngư đã đứng phắt dậy đi tới quầy căng tin mua sữa.

"Cho cháu mua một hộp sữa táo với ạ." Cô chậm chạp lên tiếng.

"Sữa táo hết rồi, cháu uống tạm sữa đào nhé. Vị đào này cũng ngon lắm đấy." Người bán hàng niềm nở.

Song Ngư nghe thấy vậy thì liền rút lại ví tiền, cô cười mỉm rồi từ chối: "Vậy cháu không mua nữa ạ, cháu bị dị ứng đào."

Song Ngư rời khỏi căng tin trường một cách nhanh chóng nhưng ở phía sau Thiên Yết đã đuổi kịp theo cô. Cô bạn đưa hộp sữa táo của mình cho Song Ngư, miệng cười toe toét:

"Cậu uống cái này đi, tớ chưa động môi đâu."

Thiên Yết nói rồi chạy vọt đi mất làm cho Song Ngư chưa kịp phản ứng gì cả. Tất cả học sinh nằm trong danh sách ôn luyện kì thi tuyển chọn đội tuyển đều được đặc cách ra khỏi lớp để tới các phòng riêng ôn luyện.

Song Ngư ngồi chống cằm trên bàn, thi thoảng lại dỏng tai nghe mấy cô bạn khác buôn chuyện.

Hầu hết trong đội tuyển xã hội sẽ toàn là con gái mà nơi nào càng nhiều con gái thì sẽ lắm chuyện xảy ra. Song Ngư không thân thiết với ai trong đội tuyển vì cô biết tất cả bọn họ đều là đối thủ của mình.

Song Ngư bình thường hay lủi thủi ngồi một mình vì thế cô cũng không có ai để trò chuyện cả. Phía dưới lớp học vang lên tiếng rì rầm, một trong số đó lên tiếng:

"Này, tớ nghe nói lần tuyển chọn này căng lắm. Chỉ tiêu đang được điều chỉnh lấy ít người lại đó."

Bạn nữ khác cũng bô bô cái miệng theo: "Vậy hả? Lớp mình có tám người vậy mà còn định rút ngắn chỉ tiêu thì còn lại bao nhiêu?"

Cô bạn thứ ba cũng ẽo ợt tham gia bàn luận: "Chắc chọn những ai xuất sắc thôi, tớ là tớ thấy chị Dương Ngọc nắm chắc một suất."

Song Ngư nghe thấy cái tên Dương Ngọc thì cũng đồng tình với bọn họ. Dương Ngọc là một đàn chị trên bọn cô hai khóa, tức là năm nay học lớp mười hai. Chị ấy ba lần thi lọt vào đội tuyển, hai lần vượt qua kì tuyển chọn để đại diện đi thi môn Văn nhưng cả hai lần đó đều không hái được thành tích.

Nghe nói lần thứ ba này chị ấy rất quyết tâm đạt được giải thưởng, thành tích nhỏ cũng rất đáng ngưỡng mộ. Dương Ngọc hiện tại đang là chủ nhiệm câu lạc bộ truyền thông của trường, một người vừa giỏi vừa xinh như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Phạm vi buôn chuyện của bọn họ không dừng lại ở ban xã hội mà còn lan sang cả những ban khác, điển hình là môn Sinh học.

Bạn nữ õng ẹo vừa nãy là người lên tiếng trước: "Mấy cái ban tự nhiên học như điên, không khéo bị tẩu hỏa nhập ma cũng nên."

"Haha, cậu nói chỉ có đúng. Mỗi lần tớ đi lấy nước uống đều sẽ đi qua lớp Sinh học và lớp Toán, sách vở của bọn nó chất thành núi ở bên cạnh. Tiếng phím máy tính kêu lạch cạch rất đều nhau. Cậu nghĩ xem chúng nó có phải là người không mà siêu đẳng như thế?"

"Lại nhắc đến môn Sinh học, các cậu biết người tên Thiên Yết không?" Cô bạn khác lên tiếng hỏi.

Cả đám bốn đứa con gái đồng loạt gật đầu sau đó đánh mắt nhìn bóng lưng của Song Ngư ở phía trên. Tấm lưng của cô nhỏ dựng thẳng đứng và im lìm không động tĩnh.

Đám con gái lại tiếp tục kể, lần này âm giọng rõ ràng đã giảm xuống.

"Con bé Yết đấy rất thảo mai, tớ nghe nói nó gặp ai cũng kết thân được. Vẻ ngoài cố tỏ ra nhí nhảnh, thân thiết nhưng thực chất là thăm dò người ta. Nó kinh lắm nhé, làm bài thì lúc nào cũng che chắn không cho nhìn. Nó còn cậy được thầy cô quý mến mà ra vẻ dạy đời người ta."

"Dạy đời là sao?" Cô bạn khác tò mò hỏi.

"Thì là mấy hôm trước thầy giáo bận việc trên Ban Giám hiệu nên nhờ nó lên giảng bài, bài tập này chỉ có mình nó làm được thôi nên khi giảng thì cố tình hỏi từng người một, rồi bày đặt đi kiểm tra vở từng đứa xem đã viết đúng chưa."

Thiên Yết nghiễm nhiên trở thành trung tâm để đám con gái bán tán qua lại. Song Ngư ngồi ở phía trên cố tình lật trang sách một cách mạnh mẽ, âm thanh phát ra khá lớn thể hiện độ bực dọc của cô.

Đám con gái có vẻ không để tâm đến biểu hiện này của cô vì thế vẫn nói xấu Thiên Yết tiếp. Đoạn, một cô gái trong hội cười phá lên rồi bảo:

"Con nhỏ Yết đó vốn ở quê đúng không? Dân quê mùa như vậy thì ra vẻ cái gì chứ, cũng chẳng biết kì thi đợt tới có qua nổi không hay trượt thẳng cẳng."

Lời nói vừa dứt là tiếng cười khoái chí của cô bạn học. Lúc cả đám còn đang gật gù rồi tiếp tục bàn tán qua lại về Thiên Yết thì bất ngờ có một quyển sách bay thẳng tới chỗ của bọn họ.

Quyển sách với tên gọi "Những bài văn hay" bị rách bươm nằm im lìm ở dưới đất. Cả bốn cô gái cùng những bạn học khác đều đồng loạt nhìn về phía Song Ngư.

Cô đứng đó, mái tóc dài đen mượt xõa ngang lưng, sắc mặt lạnh lùng liếc về đám nữ sinh nhiều chuyện khi nãy rồi dõng dạc nói:

"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì im đi."

Đám nữ sinh ngồi im lìm giương mắt nhìn cô, một trong số đó lập tức xám xịt mặt mũi rồi đứng phắt dậy quát to:

"Việc của nhà cậu à, cậu đừng cậy là con nhà giàu mà ăn hiếp người khác!"

Gương mặt của Song Ngư trước sau như một, cô chớp mắt một cái rồi thản nhiên đáp lời:

"Tôi đâu có ỷ thế nhà mình giàu, tôi nghe thấy các cậu nói chuyện thấy chướng tai gai mắt quá nên muốn nhắc các cậu im lặng thôi, tôi làm sai ư?"

Thái độ của Song Ngư hoàn toàn bình tĩnh trước gương mặt tức giận của bọn họ. Cô gái mạnh mồm chê bai Thiên Yết vừa nãy liền đứng lên rồi chỉ tay vào mặt cô.

"Cậu chơi với con nhỏ quê mùa kia nên mới tức giận chúng tôi chứ gì? Loại người xấu tính như cậu thật hợp với cô ta."

Song Ngư nghe xong câu này liền đùng đùng tức giận, cô nắm chặt lấy cây bút chì trong túi hận không dùng nó đâm mạnh vào cổ họng của con bé láo toét kia.

"Con nhỏ mà cậu gọi cũng có tên đấy. Cô ấy tên Thiên Yết và là bạn của tôi, các cậu nói xấu bạn của tôi bị tôi bắt quả tang còn không biết xấu hổ giờ lại mạnh miệng trách móc người khác sao?" Song Ngư nói rồi đi gần đến đám bốn người bọn họ, cô trừng mắt.

"Bốn người các cậu đến cả tư cách cũng không bằng một cái móng chân của Thiên Yết, các cậu dám bôi nhọ cậu ấy ư?"

Song Ngư nhìn quét qua bốn gương mặt đang dần đông cứng như đá rồi tiếp tục buông những lời chán ghét:

"Loại người như các cậu cũng chẳng thể đại diện trường đi thi đội tuyển được vì nhân cách bốc mùi thối như phân!"

Cô vừa dứt lời thì một trong số đó xông tới túm lấy tóc của Song Ngư kéo mạnh xuống. Ba cô gái khác cũng xông vào nửa thì can ngăn, nửa thì hỗ trợ đánh. Lớp học vốn yên lặng bỗng nháo nhác lên, âm thanh ẩu đả giữa các nữ sinh rất lớn khiến mấy lớp xung quanh đều nghe thấy.

Cô giáo vốn không ở trong lớp giảng dạy vì có cuộc họp đột xuất với trường nên không thể ngăn trận ẩu đả. Lớp bên cạnh là lớp tự nhiên môn Toán, các bạn nam đều chạy tới gỡ rối mớ hỗn độn nhưng không thành.

Trần Tú là đàn anh khối mười một, vóc dáng cao lớn nhất trong đám liền xông tới kéo hai nữ sinh đang đánh nhau dưới sàn. Song Ngư vừa bị lôi ra ngoài liền lấy đà xông tới đẩy ngã cô bạn vừa rồi tát mình, Trần Tú kéo tay của cô lại mà quát lớn:

"Bạn học này còn dám động tay nữa anh sẽ không nhẹ tay với em đâu!"

Tiếng thầy giáo phụ trách nhanh chóng lan tới khắp hành lang, trên tay thầy cầm một chiếc thước gỗ gương mặt hằm hằm đi tới chỗ xảy ra xô xát.

Thầy quắc mắt nhìn năm nữ sinh đầu tóc rối bù rồi quát tháo chỉ tay.

"Năm em lên văn phòng gặp tôi để giải trình chuyện này! Ngay và luôn!"

__END CHƯƠNG 21__(2)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net