#12 Ăn !!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm vất cả đến chập tối cũng không tìm được tiêu, Bảo Bình buồn bã quay về nhà. Đường quê trống trải, có những hàng anh đào cuối mùa đang rụng hoa. Gió xuân còn đọng lại đâu đây, khiến cho con người ta cảm giác lạnh lẽo.

Hắn biết nàng lạnh, vội lấy chiếc áo khoác của nàng, khi nãy tiện tay mang theo, thảy đến.

" Mặc vào đi, kẻo mai lại cảm thì khổ. "

Bảo Bình nhận lấy rồi quay đi, khoác nó lên người, nàng lại chậm rãi bước tiếp dưới ánh trăng.

Đêm nay trăng khuyết, soi sáng xuống con đường quê. Hắn đi phía sau nàng, hắn biết, bây giờ,nàng không muốn chuyện trò cùng ai cả, lại càng không muốn hắn động vào nỗi buồn đang phập phồng trong tâm trí nàng. Chỉ cần chạm nhẹ vào, nó cũng có thể vỡ oà ra những dòng nước mắt nức nở.

Cây tiêu ấy, nghe kể, từ lúc nàng vừa cất tiếng khóc chào đời, mẫu thân đã dành tặng nàng rồi. Nó như vật bất li thân đối với nàng vậy. Đi đâu cũng cùng nhau đi.

Từ nhỏ, Bảo Bình đã sớm tập thổi tiêu, chỉ tập có vài lần thôi nàng đã thành thạo. Lên 10 thì nàng phát hiện trong tiếng tiêu của nàng có nội công. Lúc ấy nàng rất giận khi huynh trưởng không nói một lời gì với nàng mà đã lên núi ôn luyện, học tập cùng các thư sinh khác, chờ ngày ghi danh vào trường thi. Khi biết chuyện, nàng tức giận chạy ra phía sau sơn trang, nơi đấy có dòng thác lớn, nàng đứng lên phiến đá dưới chân thác, thổi tiêu trong trạng thái đầy tập trung và vô cùng tức giận. Khi tiếng sáo nàng vừa dứt, thì cũng là lúc trời đổ mưa. Nhưng đó không phải là nước mưa, mà là nước của dòng thác. Nội công của tiếng sáo đã lấn áp cả trọng lực quanh dòng nước dưới chân thác, gây ra phản lực lớn hơn cả độ lớn của trọng lực rất nhiều, làm cho nước dâng cao hơn cả ba sào gỗ.

Kể từ lần đó, nàng thường đến những nơi có nước để luyện tập và quả nhiên, nội công trong tiếng tiêu của nàng ngày càng được nâng cao. Nàng rất yêu quý cây tiêu ngọc của mình, nàng nâng niu, trân quý nó hơn cả bản thân mình, thế mà bây giờ nàng lại làm thất lạc nó..

Về đến sơn trang, nàng lủi ngay về phòng, không thèm để tâm đến Cự Giải đang đi phía sau. Hắn theo nàng đến tận cửa, thấy nàng bước vào phòng an toàn rồi mới quay gót bước đi. Hắn gặp Tiểu An, tiểu đồng của nàng, hắn dặn dò phải để mắt tới nàng thật tốt, không cho con bé Bảo Bình ấy bỏ bữa một lần nào hết, xong hắn mới yên tâm mà về phòng.

Tiểu An nhẹ nhàng mở cửa phòng Bảo Bình ra, em nhè nhẹ bước vào, vì tiểu thư của em đang buồn, nên em không dám quấy rầy. Em nhìn thấy Bảo Bình đang nằm trên giường, ngay cả áo khoác nàng ta của không thèm cởi ra.

Tiểu An ân cần lại giúp tiểu thư của mình thay y phục, có lẽ nàng ta sẽ chẳng còn tâm trạng gì đâu mà tắm với rửa. Em lui ra, đi vào nhà bếp, nấu cho Bảo Bình một tô cháo. Em cũng hiểu quá ro tính khí của tiểu thư nhà nàng, khi không vui là sẽ chẳng thèm động vào một muỗng. Nhưng đại thiếu gia đã dặn em rồi, em phải làm theo và cũng vì sức khỏe của tiểu thư.

Nấu cháo xong, em mang lên phòng cốt là dỗ Bảo Bình ăn được một ít. Chứ... khả năng nàng bỏ bữa là rất cao. Em đặt tô cháo xuống bàn, chạy lại lay nhẹ tiểu thư của mình.

" Bảo Bảo tiểu thư, muội mang cháo cho tiểu thư này, ăn đi, ngủ đói không tốt cho tiểu thư đâu."

Nàng từ từ cựa mình, rồi ngồi dậy hẳn, tiến lại bàn, nàng cầm múc từng thìa cháo bỏ vào miệng, chốc chốc thì tô cháo sạch boong. Tiểu An há hốc mồm, sao hôm nay tiểu thư lạ thật.

" Ta không có bị bệnh, Tiểu An, muội không nhớ ta ghét ăn cháo à?? "

" Ah!! Muội xin lỗi, sao tiểu thư lại ăn hết, không bảo muội làm thứ khác?? "

" Chờ muội thì biết bao giờ nữa?? Ăn mau còn ngủ, mai ta phải tìm tiêu ngọc nữa. "

Tiểu An hiểu ý, trút màn xuống, sắp xếp giường ngủ cho Bảo Bình. Xong xuôi, em mời tiểu thư đi ngủ và nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.

Đêm nằm trên giường gỗ, nàng vẫn nuôi hy vọng tìm lại được tiêu ngọc của mình. Phải cố ngủ giữ lấy sức mà tìm lại bảo bối của mình.

...

[ Thuỷ Âm khách quán ]

[ Phòng của Nhân Mã ] ...

Hắn nằm trên chiếc giường, chân gác hình chữ ngũ, tay mân mê, xăm soi tiêu ngọc.

Bảo Gia ???

Thiên Nam làm gì có người họ Bảo...

Hắn ngẫn ngơ suy nghĩ hồi lâu thấy mệt óc liền cẩn thận cất chiếc tiêu đi và nằm lăn ra giường đánh một giấc tới sáng.

...

Hôm nay trời có vẻ nóng nảy, khu ăn có lỗ thoáng khí rất tốt nên cũng chẳng hè hấn gì, Kim Ngưu cứ vô tư ăn uống thật thả ga, trên bàn toàn là thức ăn: gà quay, thịt bò xào hành, vịt nướng lu, phá lấu, bánh canh giò heo, nho táo ... Hắn ăn không biết mệt là gì, chỉ sau 3 ngày hắn đến khách quán, tất cả tiểu nhị trong quán đều nhớ tên, nhớ mặt, nhớ luôn cả dung lượng ăn của hắn nữa !!

Hắn đang ăn ngấu nghiến, xem ra là đang rất đói, bỗng dưng hắn khựng lại, có mùi sát khí...không phải của khích khách... Mà là...của nữ-nhân !!!

Hắn cót két quay đầu ra nhìn, là Sư Tử quận chúa. Nàng đang nhìn hắn, lửa cháy hừng hực. Nàng hét lên.

" Ngươi dám ăn trước cả ta sao? Không có lễ nghi à?? Người không biết mời ta hay sao? "

" T...ta ..ta xin lỗi..!! Vì thấy quận chúa.. qu..quận chúa ngủ ngon quá!! Ta không nỡ đánh thức người dậy!! "

Cốc !!!

Hắn nhận trọn một cái cốc ngay đỉnh đầu.

" Ngốc !! Ta ngủ lại được mấy hồi !! Lần sau mà y như vầy nữa, ăn một mình nữa, không rủ ta nữa...là chết nghe chưa ???"

Nàng giơ nắm đấm lên hăm doạ, hắn ngồi nơi đây cười chảy cả ...mồ hôi.

Ngồi phịch xuống ghế, nàng giơ tay lên.

" Tiểu nhị ơi !!"

" Thật là đáng ghét, chẳng thèm rủ ta!!"

Đến Nhân Mã xuất hiện, mặt vờ giận dỗi.

" Rồi rồi !!"

Nàng bắt bẻ người khác được chứ ai dám bắt bẻ lại nàng... Không kẻ nào muốn "Quận chúa bất lương" xuất hiện cả. Nhân Mã kéo ghế ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, lắc lư cái đầu chờ tiểu nhị chạy ra. Nhưng cái sát khí lớn nhất mà Ngưu tướng quân được hưởng hôm nay không phải là của quận chúa..

Mà là của một tên khác, có uy hơn.

Là anh trai của quận chúa, Xử Nữ đang lầm lò xuất hiện từ phía sau mấy tên ham ăn quên vua này.

Chắc là xuất cung rồi, nên mấy đứa này không xem vua một nước ra gì mà, hắn kéo ghế ngồi xuống giữa bàn, nơi người có quyền lớn nhất mới được ngồi. Hắn bắt đầu cằn nhằn.

" Mấy người có biết lễ nghi là gì không hả?? Chắc mấy hôm nay trẫm hiền quá đúng không?? "

Hắn bắt đầu xưng trẫm trở lại, mọi người im bặc. Bây giờ hắn lấy lại vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương. Hắn chỉ lên bàn, chọt chọt, chỉa chỉa.

" Ngưu tướng quân, đây là cái gì hả?? Sao người lại để nước đổ ra bàn thế kia? Có biết nó mất vệ sinh lắm không?? Sao ăn uống mà chén dĩa để chồng chồng vậy hả?? Rồi nó đổ xuống thì làm thế nào?!? Còn đệ nữa đi đâu cả ngày hôm qua, ta tìm chả thấy mà bây giờ lượn ra đây không gọi ta. Sư Tử, muội ăn ngủ cho lắm vào rồi quên mất cả huynh mình luôn. Thật là quá đáng mà...."

Tên ăn nhiều nhất ở đây hầu hết là chịu trận nhiều nhất. Cả lũ ăn trong im lặng, chợt có Thiên Bình chủ quán đến giúp bọn họ giải vây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net