Chương 10: Những ngày cuối hè (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Song vội vã chạy đến tìm Yết nhi và Bảo Bình cô lo lắng chạy khắp nơi và mong rằng ko có chuyện gì xấu xảy ra thì bất chợt cô gặp Thiên Bình
- Thiên Bình....Bảo Bình ở đâu đâu rồi?- Song Tử rối lên
- Có chuyện j s?
- Bảo Bình gặp chuyện rồi
- Hazz...Ko có j đâu khỏi lo
Thiên ngao ngán đưa chiếc điện thoại của mình cho Song Tử với mấy dòng tin nhắn
" Ko có chuyện j đâu! À! Xíu Song Tử đến nói dùm nha! Tính rủ đi coi phim chung nhưng bận rồi! Nhường 2 vé cho chú đấy! Xem vui vẻ! Biến đây >.^
*Note: Vé trong túi áo khoác
   From: Tiến sĩ điên!!!!"
- Xin lỗi! Kéo cậu vào rắc rối rồi!
- Có j đâu cậu cũng bị hại mà! Cái ông đó về nhà thì biết tay rảnh rỗi quá là lên mấy cái ý tưởng điên khùng
- Giờ sao? Về hả?
- Sao lại về? Đằng nào cũng đến rồi! Bỏ vé cũng uổng! Vô xem ko?
- Được hả?
- Cậu ko thích à?
- Ko có! Sợ cậu ko thích thôi
- Hì! Giờ thì... rất vui lòng được đi cùng hot boy trường Harvar
Song tinh nghịch đưa tay ra một cách nhẹ nhàng điệu bộ quý phái
- Vâng! Rất sẵn lòng thưa tiểu thư
              ------------------------
Tại 1 nhà hàng nổi tiếng...
- Đi đâu đây?
- Ăn
- Tôi ko vào đây đâu khó chịu lắm
- Đi!
- Anh ko thấy tôi ăn mặc thế nào à
- Do cô ko chịu thay đồ mà
Sư lướt mắt qua cô nàng có mái tóc dài đỏ tươi cùng chiếc áo thun với quần jean cá tính
- Nói chung là ko vào
- Ai dám nói j tôi xử tại chỗ luôn!
Sư ko đôi co với cô nữa mà bế chổng ngược cô lên mang vào đến cửa phòng ăn thì bỏ xuống
- Ko có ai đâu vào đi
- ....
Cừu bất lực bước vào thì lập tức bị thu hút bởi khung cảnh từ tấm kính trong suốt ở tầng thượng nhà hàng
- Đẹp ko?
- Tạm
- Rồi! Đói bụng chưa chúng ta ăn tối
- Ok >.<
- Xíu nữa tôi có một bất ngờ dành cho cậu
- Hửm???
- Xíu biết
            >>>>>>>>>>>>>>
Tại phòng thí nghiệm của Bảo Bình....
- Bảo Bình! Tớ muốn đi chơi
- .....
- Bảo Bình! Tớ đói bụng
- ....
- Bảo Bình! Tớ....
- Cậu đừng có lèo nhèo bên tai tớ nữa có bít đang làm gì ko?
- Híc... híc...
- Hazz...Xin lỗi! Tớ lỡ lời!
Bảo Bình định lại tinh thần đặt bình thuốc còn dở dang xuống quay qua dỗ dành cô
- Ko cần, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu làm tiếp đi cứ mặc kệ tôi tôi chỉ là con nô tì thì có quyền gì lên tiếng
- Hazz...Ko phải...
- Làm tiếp đi kệ tui
- Muốn đi ăn gì đó ko?
- Hứ... Mấy người đang bận mà quan tâm chi
- Cậu ko nghe lời là tớ hôn đó
- Hứ... Thách đó
Mã bướng bỉnh giận dỗi quay đi Bảo tiến lại đẩy cô vào góc tường làm cô đỏ hết cả mặt mà la oai oái
- Đi điiii
- Còn giận ko?
- Koooo
- Ngoan! Đi thôi
              *******
Lúc này KTX chỉ còn là một gian nhà nhỏ tĩnh lặng.... Tiếng cửa phòng bếp khe khẽ bật ra chàng trai nhỏ đưa tay lên dụi mắt trước ánh đèn pha rồi nheo mắt nhìn cái dáng vẻ quen thuộc
- Ây da...
- Cậu ko sao chứ
Anh lo lắng bước lại gầm Yết
- Cậu dậy rồi à! Tớ đang làm chút đồ ăn tối cậu đợi chút nhé
- Tay cậu....
- Hả? Sắp được rồi
Yết vội giấu cánh tay của mình đi
- Đưa đây tớ xem nào
Giải kéo mạnh lấy tay cô với vẻ lo lắng
- A!
- Tớ xin lỗi! Cậu muốn ăn j cứ nói chứ sao để tay bị thương vậy...
- Tớ muốn làm chút j...cho cậu
- Ko cần phải thế đâu
- Tớ là con gái mà lại ko biết làm j sao được...
- Khỏi lo mốt lấy cậu về tớ sẽ làm hết cho
- ...
- Rồi phần còn lại tớ làm cho
- Ko cậu ra kia ngồi đi
Yết đẩy Giải đi rồi tiếp tục công việc. Giải chỉ khẽ thở dài rồi chợt bước tới vòng tay ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô. Một ko gian tĩnh lặng nhưng ấm áp đến lạ thường
Đôi khi ta chỉ cần lặng lẽ cảm nhận mọi thứ...
     ------------ hết chương 10-----------

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net