Chap 147: Chàng trai với cây vợt màu hồng cánh sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huýt !

Vừa rồi là tiếng còi thông báo hiệp một kết thúc, tỉ số sát sao đến mức người xem cảm thấy ngạt thở thay cho hai thí sinh thi đấu. Quả nhiên trận chung kết chẳng bao giờ là dễ hay nhanh chóng. Bởi vì để đi đến vòng chung kết thì buộc phải có thực lực, tiềm năng rất cao, nhất là khi đối thủ chỉ toàn những người trong đội tuyển cầu lông. Tuy nhiên vấn đề quan trọng ở đây là tỉ số một không đang nghiêng về ai.

Xử Nữ và Hào Kiện rời khỏi sân thi đấu, sải bước đến chỗ ghế ngồi được xếp ở cạnh tường, mỗi người ngồi một đầu của hàng ghế, không ai nhìn ai lấy một lần. Không phải là vì hai người có hiềm khích, chẳng buồn liếc lấy đối phương. Lý do thật sự là cả hai đã quá mệt sau hiệp một của trận cầu lông. Số điểm hai mươi mốt và mười chín, cách nhau vỏn vẹn hai điểm nhưng đủ làm cho cả hai kiệt sức. Dù đã cố gắng Xử Nữ vẫn không tài nào ngăn được Hào Kiện ghi con điểm cuối cùng.

Trán Xử Nữ ướt đẫm mồ hôi, thi nhau chảy dọc xuống cằm rồi nhiễu từng giọt từng giọt xuống sàn bằng tốc độ vô cùng chậm. Xử Nữ đặt cây vợt màu hồng lên chiếc ghế bên cạnh, dùng tạm phần tay áo ngắn ngủn lau mồ hôi trên mặt. Chiếc khăn lau mặt bấy giờ nằm trong tay Thiên Yết, cậu không nỡ làm phiền cô đem nó xuống cho mình với vị trí ngồi bất tiện như vậy.

Bên cạnh đó, Xử Nữ dần dần cảm nhận được hơi thở lẫn nhịp tim gấp gáp đến mức nào. Hai âm thanh tựa hồ hoà vào nhau thành một giai điệu toát lên sự mệt nhoài. Xử cắn chặt môi, sắc mặt đanh lại, một nỗi thất vọng ngập tràn trong đôi mắt. Các trận trước đó rõ là có đấu với người trong đội tuyển, cậu đều vượt qua dễ dàng chỉ bằng vài cú vung vợt. Ấy thế đến chung kết, mọi đường đi nước bước, cách trả đòn hay di chuyển của cậu ngay lập tức bị Hào Kiện đoán được. Chính vì vậy, khi Hào Kiện được hai điểm thì Xử mới được không điểm, vẫn dậm chân tại chỗ. Để làm quen với việc bị đoán trước hành động, Xử Nữ phải đợi đến khi đối phương lên đến điểm thứ ba thì bản thân mới ghi được một điểm.

Hiệp đầu tiên đã thua, nếu như hiệp sau Xử để thua thì người chiến thắng dĩ nhiên là Hào Kiện. Nhưng trường hợp hiệp sau Xử thắng thì sao ? Cả hai phải đấu tiếp hiệp thứ ba. Xử không rõ mình còn đủ sức đến lúc đó hay không nữa. Bây giờ cậu thật sự công nhận Hào Kiện là một con quái vật ở mặt thể thao. Chiến thắng một con quái vật ắt sẽ là điều không tưởng. Xét theo phương diện các anh hùng hiệp sĩ trong chuyện cổ tích, chiến thắng sẽ phải đánh đổi lấy thứ gì đó. Nghĩ đến đây, bỗng dưng khoé môi Xử cong lên, đã lâu rồi cậu không thấy phấn khích đến thế, cảm thấy hưng phấn làm sao.

Năm phút sau, trọng tài đi vào vị trí giữa sân đấu, gọi tên Hào Kiện và Xử Nữ quay trở lại sân tiến hành hiệp hai. Chẳng mấy chốc mọi người trong nhà thi đấu hướng mắt về phía hai thân ảnh là tâm điểm của hạng mục cầu lông. Thiên Yết dường như đứng ngồi không yên, xót xa nhìn dáng vẻ kiệt sức của Xử, mồ hôi thì thấm ướt phần lưng áo. Giá như cô có thể làm gì đó cho cậu hơn là ngồi đây cổ vũ.

Chợt Thiên Yết bắt gặp ánh mắt Xử Nữ hướng về phía mình. Trông Xử giống như đang mong chờ một điều gì đấy từ cô. Điều đấy có thể đánh bại sự mệt nhoài trong người cậu, giúp tinh thần thi đấu tăng lên. Một ý tưởng loé lên trong đầu Thiên Yết, nó có chút điên rồ nhưng cũng rất bình thường nếu người nhận là Xử Nữ.

Từ chỗ Xử Nữ có thể nhìn thấy đùi Thiên Yết trở lên, chính vì vậy Thiên Yết không cần phải đứng lên diễn đạt ý định của cô, chỉ cần ngồi và vỗ vỗ lên đùi vài cái. Bên dưới, Xử Nữ nhíu mày, quan sát thật kĩ hành động vỗ đùi của Thiên Yết, dường như cậu đã đoán ra được Thiên Yết đang định nói gì đó.

"Ám hiệu gì vậy nhỉ ? Bộ Yết nôn xuống đây ôm mình ư ?"

Xử Nữ xoa cằm, nhắm nghiền mắt đăm chiêu nghĩ suy. Chớp mắt Xử hiểu ra ý của Thiên Yết, khẽ ồ lên một tiếng, đôi mắt sáng tựa ánh sao. Miệng Xử cười tươi giơ ngón cái lên hướng về phía Thiên Yết. Sắc mặt không còn bị sự mệt mỏi làm tái nhợt.

-Ê Sự Kiện !

Xử Nữ hất cằm, gọi tên Hào Kiện nhưng vì não bộ không muốn ghi nhớ tên chính xác nên đã thay thế chữ "Hào" thành "Sự" cho thuận miệng.

Hào Kiện nghiến răng, thầm nghĩ đã thua ở hiệp đầu còn giữ thái độ kiêu ngạo hống hách, giọng điệu khinh thường đáp:

-Đã thua hiệp một còn tâm trạng ra oai cơ đấy ! Không cúi đầu đầu hàng đi thằng ngu !

Xử Nữ chép miệng, xem ra đối thủ không những tự kiêu mà còn tự tin thái quá, cậu phẩy phẩy tay, giọng điệu nhẹ như lông hồng lại có chút trêu ghẹo nói:

-Thua mới có hiệp một mà làm gì căng vậy đối thủ của tôi ơi. Hồi nãy tôi không có lý do để thắng nhưng bây giờ thì có rồi đây.

"Dù mình nói vậy thôi chứ thắng thằng này khó kinh hồn." - Trên trán Xử Nữ trượt xuống một giọt mồ hôi. Giờ phút này là hiệp hai, một hiệp vô cùng quan trọng, nếu như thắng thì Xử sẽ có cơ hội giành giải. Khó khăn ở đây của Xử là tên đối thủ hệt như quái vật, lơ là một giây thôi cũng đủ bị nuốt trọn.

-Chậc ! Hiệp này sẽ là hiệp của mày đấy !

Đáp lại lời nói đầy sự thách thức ấy là một nụ cười khẩy từ Xử Nữ. Xử chắc chắn bản thân không giỏi cầu lông như Hào Kiện, ấy thế chỉ cần có lý do để thắng thì có khó khăn bao nhiêu hay bị gãy một cái chân cũng sẽ cố giành chiến thắng.

Trọng tài đợi hiệu lệnh của ban tổ chức, dõng dạc giơ tay cao nói:

-Hiệp hai của trận chung kết bắt đầu !

Xử Nữ là người phát cầu. Tiếng vợt chạm vào cầu vang lên bắt đầu cho giây phút căng thẳng, hồi hộp không chỉ riêng người thi đấu mà cả người xem. Trái cầu trắng bay qua lưới với tốc độ rất nhanh nhưng ngay lập tức bị đánh trả quay về phía người phát. Xử nhanh chân chạy sang hướng trái cầu sẽ đáp kịp thời đánh nó sang phía Hào Kiện. Đây là điều Xử ghét nhất khi đấu với Hào Kiện, bởi Hào Kiện luôn đánh cầu qua khắp mọi phía không theo một con đường thống nhất. Đối thủ phải mệt mỏi chạy theo dẫn đến tốn sức, còn hắn vẫn đầy năng lượng. Đối thủ không phải vì thua điểm nên thua mà vì đuối sức chẳng còn sức nhấc chân lên chạy. Nhờ những lần bị Kim Ngưu rượt, Thiên Yết quýnh, Song Tử ngắt nhéo, nói chung là nhờ tụi bạn trong lớp "huấn luyện", sức bền cũng tăng không kém.

Quả thật Hào Kiện cũng ngầm công nhận Xử Nữ là đối thủ có sức bền kinh hoàng nhất hắn từng gặp.

Tiếng giày thể thao rít trên mặt sàn đều đều vang lên. Mỗi lần trái cầu đi qua phần sân của Xử Nữ lại buộc cậu chạy đến chạy lui đón cầu. Do đó, số lần Xử nhảy lên đánh trả đếm không xuể. Khó khăn lắm tỉ số mới không cách biệt quá lớn khi cả hai đồng mười chín điểm. Vỏn vẹn hai điểm nữa thôi thì việc phân thắng bại ở hiệp hai sẽ rõ. Nhưng điều đó không có nghĩa hiệp hai sắp sửa kết thúc. Để tranh giành một con điểm người xem ước chừng cũng đã trôi qua hai mươi đến ba mươi phút. Với hai điểm còn lại thì thật không đoán nổi sẽ tốn bao nhiêu thời gian.

-Chậc !

Hào Kiện vừa tập trung vào đường bay của cầu, vừa tìm cách thắng Xử Nữ. Rõ ràng hiệp một trận đấu kết thúc rất nhanh nhưng bằng một cách nào đó Xử Nữ bỗng dưng phừng phừng khí thế, tốc độ cũng nhanh hơn, mắt cũng tinh hơn khi đoán được Hào Kiện sẽ đánh cầu qua phía nào mà nhanh chóng lùi sang phía đó đỡ trước. Hào Kiện chưa từng nghĩ hiệp hai sẽ diễn ra như thế này và len lói một suy nghĩ rằng hắn cần được nghỉ ngơi.

Trong phút chốc, Hào Kiện phát hiện ra lúc Xử Nữ di chuyển về bên trái có chút chậm chạp so với bên phải hay tiến lên, lùi xuống. Hình như bên đó là bên không thuận với Xử Nữ. Khoé môi Hào Kiện khẽ nhếch lên, ẩn chứa sự bí hiểm đến rùng mình. Hào Kiện đánh cầu sang bên sân Xử Nữ, đợi cho trái cầu bay về phía mình thì ngay lập tức đánh qua bên trái của Xử. Đối với Xử Nữ thì việc này hoàn toàn bình thường, lối chơi của Hào Kiện là đánh cầu khắp mọi phía. Tuy nhiên, đến những lần sau Xử Nữ bắt đầu nghi hoặc, bởi mỗi lần đánh trả, Hào Kiện đều bắt cậu phải nhích sang trái một tí có khi là nhích rất nhiều. Không giống phong cách chơi ở đầu hiệp.

"Không lẽ tên đó nhận ra chân trái mình có vấn đề ?"

Xử Nữ cắn răng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Từ nãy đến giờ, chân trái của cậu trở nên nặng nề, lúc di chuyển có chút đau. Ban đầu Xử nghĩ đơn thuần là mỏi nhưng càng về sau cảm giác râm ran vô cùng khó chịu ở chân. Giờ phút này không thể ngồi xuống kiểm tra chân được nên Xử buộc lòng chịu đựng.

Hào Kiện nhận ra nếu đánh sang bên kia một lần nữa thì trái cầu sẽ bay ra ngoài tầm của Xử, đương nhiên số điểm sẽ từ mười chín lên hai mươi. Nghĩ là làm, Hào Kiện đợi Xử đánh cầu qua, chớp mắt hắn dùng toàn lực đánh một cú thật mạnh qua bên trái Xử Nữ như kế hoạch. Hào Kiện đắc ý cười thầm, thản nhiên đứng yên tại chỗ điều hoà nhịp thở, tự thưởng cho bản thân những giây phút thư giãn ngắn ngủi.

Phụt !

Hào Kiện trợn to mắt, gương mặt biến sắc thấy rõ, vừa rồi có một cơn gió nhẹ thoáng qua ở gò má, tựa hồ một vật gì đó vừa bay ngang mặt. Một giọt mồ hôi lạnh trượt sau gáy Hào Kiện cũng là lúc Hào Kiện ngoái đầu ra sau nhìn vật thể vừa bay ngang mặt mình.

Từ khi nào trái cầu đã nằm ngay sau lưng Hào Kiện thay vì nằm bên sân Xử Nữ ?

Hào Kiện không tưởng tượng được lý do trái cầu nằm ở sau lưng. Theo như tính toán của mình, Hào Kiện chắc như đinh đóng cột là trái cầu sẽ nằm bên Xử Nữ. Ấy thế nhưng một điều ngoài ý muốn đã xảy ra. Xử Nữ không đợi cầu sắp sửa đáp đất mà chạy lên gần với lưới ngăn cách, dùng hết sức bật nhảy cao lên vung vợt đánh qua bên Hào Kiện thật mạnh rồi đáp đất thở hồng hộc. Sự việc nhanh đến mức người xem còn phải dụi đi dụi lại mắt mấy lần để xác nhận xem vừa rồi họ có bị hoa mắt hay không.

Sau cú đánh cầu đó, Xử Nữ đã thành công ghi được tỉ số hai mươi và mười chín, tức nghĩa Xử chỉ cần một điểm để thắng hiệp hai rồi bước vào hiệp ba phân thắng thua.

Có điều sau cú nhảy vừa rồi, chân trái hay nói đúng hơn là cổ chân trái của Xử có dấu hiệu bị thương rõ hơn. Sợ rằng với cái cổ chân bị thương này sẽ không thể ghi điểm cuối cùng nói chi đến tiếp tục ở hiệp ba, hiệp cuối cùng.

Xử Nữ điều hoà nhịp thở, gạt đi mồ hôi trên trán, vào tư thế để đón chờ cú phát cầu kế tiếp hoặc cuối cùng của hiệp hai. Hào Kiện vì quá bất ngờ cần chút ít thời gian lấy lại tinh thần, trong lòng sanh ra tức giận do nhờ có Xử Nữ mà hắn đã vấp nỗi nhục nhã trước bao nhiêu con người. Lần này Hào Kiện sẽ đánh một cú thật xa, kiểu gì Xử Nữ cũng không bắt kịp và rồi tỉ số một lần nữa đều nhau,

Tuy nhiên, mọi suy tính của Hào Kiện một lần nữa bị Xử Nữ đạp đổ.

Theo như kế hoạch, Hào Kiện sẽ phát cầu ra thật xa đến tận sát mép góc trái bên sân bên kia. Đường bay của trái cầu vô cùng hoàn hảo, chuẩn đến từng mét Hào Kiện đã vẽ ra. Xử Nữ cũng buộc mình di chuyển nhanh qua bên trái mặc cổ chân một lúc một đau hơn, thành công đỡ được trái cầu trễ một chút là mất điểm. Có điều kế hoạch thật sự của Hào Kiện nằm ở khoảnh khắc cầu trắng được đánh ngược lại, hắn đương nhiên đánh bật lại ngay nhưng theo hướng khác, là hướng bên phải sát với tấm lưới. Đây chẳng khác nào con dao hai lưỡi cả, xui xẻo cầu vướng lưới thì người thua là hắn. Đối với một người chơi giỏi tất cả các môn thể thao đến nhuần nhuyễn như gạo nấu thành cơm, kỹ năng này chẳng khó khăn mấy.

Nhưng tại sao Hào Kiện lại dùng nó thay vì dùng những chiến thuật an toàn hơn, là muốn khoe tài năng chăng ? Không không ! Đều là do Hào Kiện cảm nhận được đối thủ trước mắt không đơn giản như vẻ bề ngoài, muốn chiến thắng chỉ có cách dùng chiến thuật "một ăn cả, hai ngã về không".

Một nụ cười hiện trên môi Hào Kiện vào khoảnh khắc chiếc vợt chạm vào trái cầu và được đánh hướng xuống sát chân lưới. Tiếc rằng, nụ cười chưa hiện được bao lâu lại tắt ngấm đi, nhường chỗ cho khuôn mặt kinh ngạc đến sửng sốt lúc thân ảnh đối diện phóng như bao đến gần lưới và đáp trả bằng chính chiến thuật của Hào Kiện. Đó là lý do vì sao mọi suy tính của Hào Kiện một lần nữa bị Xử đạp đổ.

Kết thúc hiệp hai, Xử Nữ loạng choạng bước về dãy ghế chờ, tranh thủ nghỉ ngơi một lát và hồi phục sức lực cho hiệp đấu cuối cùng. Xử Nữ cũng chẳng biết liệu cậu có đủ sức cho hiệp cuối này hay không bởi cổ chân trái đang rất không ổn, ngồi không cũng thấy đau huống chi là bước đi. Nếu như lúc đó cậu không cố chấp giành chiến thắng thì giờ đây cổ chân đã không đau như vậy. Nhưng không cố chấp thì sao mà thắng được ?

Từng hơi thở của Xử Nữ dần trở nên nặng nề. Cậu cảm nhận rõ sắc mặt chuyển sắc, may mắn là cậu đã cúi xuống không để Thiên Yết nhìn thấy, kẻo cô lại lo lắng đến sốt ruột. Cậu không muốn như thế đành nén cơn đau, gắng gượng nặn ra nụ cười vô tư nhất ngước lên vẫy tay chào Thiên Yết. Chợt có một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt Xử làm cậu không tài nào nhìn thấy Thiên Yết. Xử hiếu kì ngước lên nhìn người đàn ông trung niên đó và nhận ra đó là Hiệu trưởng Đức Huy. Mắt chạm mắt với nhau, Xử Nữ nhất thời bối rối liền đánh mắt sang phía khác, cổ chân trái vô thức đẩy ra sau.

Chứng kiến hành động này, Đức Huy lắc đầu một cách ngán ngẩm, ánh mắt đầy tia thương xót nhìn cổ chân trái Xử. Giữa trận đấu, Đức Huy chú ý thấy cổ chân trái Xử Nữ dường như có vấn đề. Lúc ấy Huy chỉ nghĩ mình tưởng tượng ra cho đến khi trận đấu kết thúc, nét mặt Xử Nữ khi rời khỏi sân rất không ổn. Xanh xao, tái nhợt là những từ Đức Huy nhận xét về nét mặt lúc đó. Suy đoán của Đức Huy lại rõ mồn một khi đi đến chỗ Xử Nữ và phản ứng rụt chân như muốn giấu vết thương đi của cậu, dù không phải ruột thịt hay họ hàng nhưng nhìn cảnh này lòng Huy thắt lại.

Trong một khoảnh khắc nào đó Đức Huy lại muốn dừng cuộc thi vì vấn đề thương tích. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại việc Xử Nữ không báo cho ai biết, kể cả bạn gái thằng bé, có lẽ là có nguyên nhân chớ không ai dại dột làm cơ thể đã tổn thương lại tổn thương hơn. Đức Huy không còn cách nào khác, buộc chiều theo ý Xử Nữ mà giữ bí mật chuyện này, thầm đồng ý cho trận đấu tiếp tục. Lấy trong túi quần ra một vỉ thuốc, Đức Huy lấy trong đấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Xử Nữ, giọng điệu ôn tồn dặn dò:

-Uống thuốc giảm đau đi, tuy nó không có tác dụng ngay nhưng từ đây đến lúc bắt đầu hiệp ba sẽ ổn. Còn nữa...

Đức Huy từ bên túi khác của chiếc quần lấy ra một chai dầu, đặt lên ghế bên cạnh của Xử Nữ, ngữ điệu đều đều nói tiếp:

-Muốn chắc chắn thì thoa thêm tí dầu vào cổ chân đi. Đừng gắng sức quá làm hại bản thân, bạn gái em và cả bạn bè không thích đâu. Họ sẽ lo rồi tự trách. Em không muốn điều đó xảy ra đâu nhỉ ?

Xử Nữ trầm mặc, cầm chặt chai nước suối trên tay sau khi uống viên thuốc, khẽ gật đầu rồi mở nắp chai dầu. Mùi dầu thoang thoảng khiến Xử cảm thấy dễ chịu hơn một tí, hoặc giả là nhờ những lời quan tâm từ Đức Huy. Xử Nữ thở phào một hơi, thoa một ít dầu lên đầu ngón tay rồi thoa vào cổ chân, đồng thời nói:

-Cảm ơn thầy, em sẽ ổn mà, mấy vết thương này có là gì đâu chứ, thằng Ngưu quýnh em còn đau hơn nhiều hì hì.

Dứt câu, Xử Nữ cười tươi, khuôn mặt không còn xanh xao nữa làm Đức Huy đỡ lo hơn. Đức Huy đút tay vào túi quần, gật đầu một cái rồi cười trừ. Sau đó Huy xoay gót, bước về khu vực khán đài chờ đợi hiệp ba diễn ra như bao người xem khác. Xử Nữ vẫn ngồi yên đó, đầu tựa vào tường, hơi ngoái sang dõi mắt theo bóng lưng ngày một xa dần, khoé môi hơi nhếch lên. Cậu thầm nghĩ:

"Ganh tị với Ngưu thật."

***

-Cố lên Ma Kết ới !

-Bé yêu của anh xông lên !

Vừa rồi là lời cổ vũ nhiệt tình của Bạch Dương và anh người yêu chân siêu dài của Ma Kết - Kim Ngưu, khuấy động hết khu vực khán đài, người xem không khỏi ganh tị với cô gái tên Ma Kết khi có hai người cổ vũ tuyệt vời như thế. Ma Kết dù được cổ vũ nhiệt tình nhưng lời cổ vũ của họ đối với cô mà nói chỉ thoáng qua, tiếp thêm một chút động lực cho cô, động lực chính vẫn là giành giải nhất về cho lớp.

Đã rất lâu Ma Kết không xuống hồ bơi, tưởng chừng như tay chân sẽ cứng đờ nhưng vừa xuống nước cảm giác quen thuộc đột nhiên truyền đến. Dòng nước mát rượi tựa hồ kích thích giác quan của cô, tay chân cô không cần nhắc vẫn nhớ động tác bơi. Cô rất thành thạo chúng, minh chứng là cô đã bước vào vòng chung kết của hạng mục bơi. Vòng chung kết cũng chẳng đáng sợ là bao, cô dễ dàng vượt qua mọi đối thủ hay nói đúng hơn là bỏ xa bọn họ. Những người ngồi bên trên thoạt nhìn xuống ngỡ rằng cô gái với mái tóc trắng như tuyết là một nàng tiên cá của đại dương, việc bơi lội trong hồ bơi đầy những gợn sóng từ mạnh đến yếu do các thí sinh khác tạo nên dễ như ăn cháo vậy. Những người xem khác ngoại trừ Ngưu và Bạch Dương ra đều gật gù đồng tình rằng Ma Kết tài sắc vẹn toàn.

Giây phút Ma Kết đứng trên bục dành cho người về đích đầu tiên không khỏi làm Kim Ngưu cao hứng, đứng cạnh Bạch Dương vừa thích thú hét lên vừa cầm điện thoại ấn nút chụp chẳng biết bao nhiêu lần. Đó là chưa kể đến đoạn Ma Kết nhận được tấm huy chương vàng quay sang nhìn Kim Ngưu nở một nụ cười rạng rỡ. Tim Kim Ngưu đập loạn hết cả lên, hai con ngươi có lẽ đã hoá thành hai trái tim đỏ hồng mất rồi. Kim Ngưu ôm ngực, tựa lưng vào tường, lẩm bẩm khen Ma Kết hết lời này đến lời khác. Bạch Dương đập tay lên trán, khẽ thở dài ngán ngẩm, tự hỏi từ khi nào Kim Ngưu vốn lạnh lùng, trầm lặng của lớp lại trở thành một tên cuồng người yêu.

Nói đoạn, Ma Kết thay xong bộ đồ thể dục, vội vàng chạy đến chỗ Kim Ngưu và Bạch Dương, tiện thể khoe luôn tấm huy chương vàng mình xuất sắc giành được. Bạch Dương vỗ tay chúc mừng cô bạn của mình, không quên chỉ sang Kim Ngưu đang điên cuồng xem lại những tấm hình chụp Ma Kết, nhỏ giọng nói:

-Mày xem thằng Ngưu có ổn không đi kìa !

-Ha ha...

Ma Kết gãi đầu cười nhạt, hình tượng Kim Ngưu cuồng người yêu đến thế này thật không quen mắt. Vả lại trước tình cảnh này cô cũng không biết làm gì hơn, có lẽ nên để Ngưu trầm tính tự động trở lại thay vì đánh thức. Kết bỏ chiếc huy chương vàng vào túi đồ của mình, định quay sang vỗ vai Kim Ngưu còn đang bất bình thường bảo cùng đi qua chỗ nhóm Thiên Yết. Đột nhiên Kim Ngưu ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt căng thẳng thấy rõ, cặp chân mày khẽ chau lại cũng là lúc Ngưu giọng điệu lãnh đạm bảo:

-Qua chỗ Xử Nữ thôi.

Sau đó, Kim Ngưu cho điện thoại vào túi quần, không nói không rằng cầm lấy túi đồ của Ma Kết rồi khoác nó lên vai, theo thói quen nắm lấy tay của Ma Kết chầm chậm bước đi. Ma Kết chưa khỏi bàng hoàng với sự thay đổi bất thường của Ngưu, nhưng cô chưa kịp lên tiếng hỏi đã bị Ngưu dắt tay đi, cô chỉ kịp nắm lấy tay Bạch Dương kéo cô bạn đi cùng. Những gì cô biết được là Kim Ngưu đang xem hình cô, bỗng nhiên tiếng tin nhắn reo lên, đọc xong đoạn tin nhắn ấy thì sắc mặt lẫn ánh mắt Kim Ngưu thay đổi hoàn toàn. Cô đoán là đã có chuyện gì xảy ra bên chỗ Xử Nữ nên Ngưu mới vội vàng và nghiêm trọng đến vậy. Chính điều đó đã thúc giục cô sang chỗ hạng mục cầu lông thật mau chóng. Cô cầu cho mọi thứ vẫn ổn ở bên đấy.

Tuy nhiên trong ba người có một người không muốn qua chỗ nhóm Xử Nữ. Đơn giản là do người đó sợ rằng mình sẽ chứng kiến những hình ảnh thân thiết của đôi nam nữ luôn miệng bảo chỉ là bạn, dẫu cho người đó đã không còn tư cách để có thể khó chịu hay không bằng lòng. Chuyện giữa người đó và chàng trai với mái tóc đỏ rực ấy đã kết thúc từ lâu rồi.

***
Nhóm ba người Ngưu, Kết và Dương vội vàng chạy đến nhà thi đấu cầu lông. Lúc ba người gần đến cửa vào thì tiếng người hò reo bên trong nhà thi đấu vang lên rầm rộ, ước chừng vang vọng khắp khu ngoài gần nhà thi đấu. Chính tiếng hò reo của mọi người vô tình khiến nhóm ba người cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Sự lo lắng ấy là dĩ nhiên vì hầu hết người đến xem cầu lông đều muốn chiêm ngưỡng những khoảnh khắc tuyệt vời của Hào Kiện. Mọi người chẳng ai để tâm đến một người không có danh tiếng như Xử Nữ, đặc biệt hơn là Xử Nữ lại nằm trong lớp thấp kém nhất của khối mười hai. Chính vì thế tiếng hò reo mang sự vui mừng ấy chỉ dành cho chiến thắng của Hào Kiện, không thể nào là của Xử Nữ được.

Kim Ngưu nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng hướng về phía cửa, từ khi nào tay trái cậu đã nắm thành quyền cậu cũng chẳng rõ. Điều duy nhất cậu biết là thằng bạn thân chí cốt của cậu không thuộc kiểu người dễ dàng thua trước loại người hống hách như Hào Kiện, nói thẳng ra thì Xử vô cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net