đi dạo biển đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, Văn Thanh tới phòng Công Phượng đón anh như đã hẹn.

Cậu chưa bao giờ khiến anh phải đợi lâu, người ta cũng quá quen với hình ảnh Văn Thanh đi theo Công Phượng năn nỉ biết bao nhiêu chuyện vì đã chọc anh dỗi. Mà chuyện ấy thì như một thói quen đã hình thành từ lâu, việc châm chọc đàn anh này như một niềm vui mà chỉ mỗi Vũ Văn Thanh mê như nghiện.

Nhưng từ đó lại nảy sinh thêm cả chuyện Văn Thanh luôn cưng chiều Công Phượng và ở học viện này chỉ có Công Phượng làm nũng được với Văn Thanh.

"Anh đợi em lâu không?"

"Không, vừa lúc tao mới tắm xong."

"Vậy mình đi nhé? Tụi thằng Toàn với anh Trường ở dưới sảnh khách sạn đợi mình đấy."

Suy cho cùng thành phố biển này cũng là một địa điểm du lịch, buộc phải có hàng trăm vị khách đến từ khắp nơi để tham quan. Vậy nên kế hoạch đánh lẻ hai người đi ngắm biển đêm lãng mạn của Văn Thanh chính thức sụp đổ.

Cậu đứng giữa dòng người thi nhau chụp ra những bức ảnh kỉ niệm mà bực tức. Nhìn cái lũ Văn Toàn há há hố hố chơi cát, đá nước ở đằng kia trong khi cậu hoàn toàn chẳng lấy một chút hứng thú. Bởi vì hứng thú của cậu là đặt ở ai kia mất rồi.



"Thanh ơi!"

"Dạ em đây."

"Lại chỗ kia không? Chỗ đó ngắm biển cũng được đấy." Công Phượng chỉ tay về một con đường leo dốc gần đó.

Dĩ nhiên Văn Thanh gật đầu, không chần chừ ở lại nơi đông đúc này nữa, cậu bỏ mặc mấy anh em còn lại mà cong đuôi chạy theo Công Phượng, không thèm báo cho ai một tiếng.

Con đường dốc này không quá cao, chỉ cần leo bộ một chút là được, mục đích của cả hai là một ngã cua của con dốc này, từ ngã cua có thể nhìn ra phía biển xa xa, hướng mắt xuống thì lại có thể nhìn được sự hoạt náo của đường phố và người dân.

"Anh mệt không ạ?"

"Mày khi dễ tao hả?" Công Phượng huých khuỷu tay người bên cạnh. Nhìn lại những lúc anh chạy thục mạng trên sân cỏ thì leo bộ một tí nhằm nhò gì đâu.

"Ơ kìa em đâu có ý đó. Em chỉ muốn hỏi nếu anh mệt thì em cõng anh thôi." Văn Thanh cười cười, chọt má anh, nhìn cái mặt đích thị là đang chọc tức Công Phượng.



"Rõ ràng khi dễ tao mà còn chối."

Công Phượng đấm mấy phát vào người Văn Thanh làm cậu vừa kêu đau oai oái vừa năn nỉ "Thôi mà thôiiii, đừng đánh em nữa, anh không nương tay với nô tỳ của anh gì hết trơn."

"Đánh cho mày chừa, làm nô tỳ thì biết thân biết phận đi!"

"Dạ dạ em sai rồi, công chúa tha em, em đau quá nèeee!!"

Công Phượng dừng tay, nghe Văn Thanh la đau tự nhiên thấy chút có lỗi, anh xoa xoa chỗ mình vừa đấm "Đau lắm à?... Lần sau tao đánh mày nhẹ lại."

"Vậy anh đánh mệt chưa? Em cõng cho nè?"

"Đm nhây như chó!"

Nhận thấy Công Phượng sắp có dấu hiệu đấm cậu thêm mấy phát nữa thì cậu đã vọt chân chạy đi trước.

"Đố anh bắt được emmmm." Văn Thanh cười vang.

"Mày đứng lại đó cho tao!"

"Anh đuổi theo em được thì em đứng lại, còn nếu chạy mệt quá thì em cõng cho nhá!"

Đôi người cứ một chạy một đuổi, dăm ba mấy bước lại nghe vài câu chửi còn người bị chửi thì cười khoái chí bởi vì đã thành công trêu chọc ai kia.
.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Không khí buổi tối thật khác biệt với ban ngày, nơi biển xanh kia không còn là những dòng nước ấm đẩy lăn tăn vào bờ, thấm vào chân người thật êm dưới nền trời trong cùng mây trắng thưa thớt nữa. Đứng ngắm cảnh ở trên một con dốc lại càng cảm thấy da dẻ đang có một tầng hơi nước ẩm lạnh bám vào, gió thì thổi mạnh hơn mang theo cái lạnh lùng khó tả của thiên nhiên.

"Anh lạnh sao?" Văn Thanh hỏi chàng trai vừa mới run người.

"Anh mặc thêm áo khoác đi nè."

"Mày không lạnh à?"

Cậu không trả lời cứ thế tiện tay mặc áo của mình cho Công Phượng luôn, đỡ mắc công anh từ chối. Anh thấy Văn Thanh không nói gì thì cũng không hỏi thêm nữa, anh biết tên này đó giờ đều nhường đồ cho mình mà chẳng đôi lời kêu ca. Vẫn luôn là như thế, dẫu nắng dẫu mưa, chỉ cần anh gọi tên thì Vũ Văn Thanh luôn luôn có mặt.

"Anh ơi, sao anh lại rủ em đi lên đây vậy ạ?"

Công Phượng liếc mắt "Thằng nào rủ tao đi ngắm biển trước?"

"Nhưng khi nãy có nguyên đám thì anh không rủ mà rủ có mỗi em."

"Không biết nữa... Tự nhiên thấy đi ngắm biển với mày thì không giống với đi cùng người khác."

Văn Thanh giật giật vai, cậu không nghe nhầm chứ? Hiện giờ trong lòng Văn Thanh vui đến nỗi mà chân có thể mọc tên lửa bay thẳng lên cung trăng, cậu kiềm chế để không nhảy bổ vào ôm anh, chỉ có thể lắp bắp nói lại "À... ờm... Em cũng thấy vậy đấy! Em... thấy đi ngắm biển với anh thì thích hơn nhiều."

Công Phượng mỉm cười vì điệu bộ ấp a ấp úng của cậu, song lại hướng mắt ra phía biển xa, tâm trạng trong anh có phần chùng xuống. Sau đó là khoảng lặng trôi qua mà không ai nói gì, Văn Thanh nhận ra nơi khóe mắt Công Phượng mang nỗi cô đơn khác lạ. Cậu vẫn hay lặng thầm quan sát anh như thế, Văn Thanh chẳng hề biết rằng đấy là một thói quen khác của mình ngoài việc dỗ Công Phượng.



Vũ Văn Thanh luôn là kẻ mờ nhạt, người ta đa phần biết đến cậu là vì lúc cậu thực hiện thành công quả sút pen quyết định đưa đội tuyển vào chung kết với dáng đứng oanh liệt lừng lững ngày đó. Cậu như người hùng thầm lặng, là bầu trời đen đứng ở phía sau nhìn đồng đội của mình tỏa sáng như vì tinh tú và rồi bất chợt ánh mắt của cậu dừng ngay tấm lưng của Nguyễn Công Phượng.



Anh ơi, cớ sao trông anh đầy phiền muộn đến vậy? Lại một câu hỏi đã day dứt trong đầu của Văn Thanh đủ lâu để đến tận bây giờ đôi khi cậu vẫn tự hỏi điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net