CHAP 28 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chiều mày không có giờ học, đúng không?”
“Đúng.”
“Tao tới gặp nhé.”
.
.
.
Thằng Ming không nghe tôi gì hết và đó là nguyên nhân làm cho nó bị đám Thiên thần bạn tôi ve vãn đây nè. Buổi chiều không có giờ học nhưng cũng phải xếp nhóm thí nghiệm, chuẩn bị dụng cụ và mua sách thí nghiệm. Trong khi chờ đợi, thằng Ming đợi ở bên ngoài không nổi, vào trong ngồi đợi sách thí nghiệm ở trong lớp của tôi luôn. Và như vậy đó thưa các bạn khán giả, nên nó mới bị ve vãn bằng lời nói, ánh mắt và mọi cách mà tụi Thiên thần nó làm được.

Còn tôi thì ở cạnh tụi nó suốt... Tụi nó chưa từng coi tôi ra gì... Ngoại trừ khi con số 1 nó quên mình muốn nắm ‘trọng điểm’ của tôi thì tôi mới có giá trị trong mắt tụi nó.

“Ming, rốt cuộc tui hay nó xinh hơn?”. Con Mon chỉ về phía con mập số 1 oan gia của nó, sắp tát lộn nhau rồi. Thế là trở thành trò hề trước lớp luôn. Không có đứa bạn nào tốt bụng vào giúp cản hết, chắc là sợ.

“Ơ...”

“Nói ra đi, không cần phải ngại. Nói đi rằng tui xinh hơn... Trả lời vừa ý, có phần thưởng đó.”. Điệu bộ dữ dội lắm, con hải tượng.
“Phần thưởng hả? Không lấy được không?”. Thằng Ming nói. Dù cho nó nói cũng không có ai thèm nghe.

“Cậu ta nói xạo làm gì, con mập! Tao xinh hơn mày, dù cho ngực của tao nhỏ hơn đi chăng nữa. Ming... Đợi mình một thời gian nhé. Để dành tiền làm ngực một chút, bây giờ tiền chỉ đủ mua thuốc tránh thai thôi.”
“Hừ, ngực không tưng như tao thì ngậm miệng đi, con Mon!”
“Cầu cho nó tưng đập lên cái mũi xẹp lép của mày luôn đi, con mập!”
“Tát lộn luôn đi, nếu như nói tới cỡ đó!”
“Tới đi nào, tới đi!”

.
Hai đứa nó làm ra vẻ sắp tát nhau... nhưng lại không tát... Chưa bao giờ tát nhau thiệt hết.
.

Tôi vừa nhìn vừa cười. Có một người nhìn có vẻ như không cười chung, đó chính là thằng Ming. Tôi biết trong lòng của nó đang suy nghĩ chuyện gì. Và đó cũng có thể là nguyên nhân khiến nó bám dính tôi cả buổi chiều như vậy.
.
.
.
Chuyện anh Kit...
.
.
.
Chưa bao giờ thấy nó chán nản, phiền muộn bởi vì ai hết. Thằng Ming mà tôi quen biết, nó tinh ranh, gian manh muốn chết. Hồi nó học trung học, một số người nó quen để khoe với bạn bè, một số người thì bạn bè nói rằng nó đang quen mặc dù nó không có quen. Biết bao nhiêu là tin đồn mà nó đã gặp phải. Nhưng tin tôi đi rằng dù nó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nó vẫn chưa từng giữ ai lại trong lòng để suy nghĩ tới nỗi sắp điên và mặt u ám tới như vậy.
.

Nó cứ nói với tôi rằng không phải và không phải, chuyện anh Beam và anh Kit quen nhau đó.
.

Tôi không có ý kiến. Chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là lắng nghe và ở bên cạnh nó như một người bạn tốt. Nói thẳng nhé, thấy bộ dáng nó thì tôi nhớ tới bản thân mình hồi trung học phổ thông lắm, lúc tôi nổi khùng tự suy diễn biết bao nhiêu chuyện về anh Pha. Bây giờ thằng Ming không khác gì tôi lúc đó cả. Và tôi cũng biết rằng nó cảm thấy đau khổ bao nhiêu về việc không biết được trong lòng người đó nghĩ gì dù cho có làm gì đi nữa.

“Còn lâu không vậy?”. Thằng Ming nói.
“Mày định kêu tao đưa đi đâu vậy?”
“Khoa Y.”
Tôi trơ mắt... “Hey, mày cũng biết là người ta học cả sáng lẫn chiều.”
“Không biết. Tại hôm nay tao không có giờ học.”
“Vậy tại sao phải kéo tao đi theo?”
“Thì nếu... không biết nữa... Nếu anh Beam và anh Kit quen nhau thì làm sao tao trả lời được rằng tao đi kiếm anh Kit. Nếu anh ấy hỏi tao, tao sẽ trả lời rằng dẫn mày đi kiếm anh Pha.”
.
.
.
Ơ, vậy luôn chứ, thằng khùng...
.
.
“Mày hiểu không? Tao không có tin.”
“Rồi mày định chứng minh bằng cách nào? Định đi hỏi thẳng anh ấy hả?”
“Mày có suy nghĩ nào tốt hơn vậy không hả, vợ anh Pha?”
Nhìn kìa, nhìn nó gọi kìa... Một hồi tao vỗ đầu... “Tao nghĩ người mày nên hỏi nhất là anh Kit. Thật hay không thật thì anh Kit có lẽ là người trả lời mày rõ ràng nhất. Vì vậy mày đi hỏi anh Kit đi.”. Tôi nói ra.

“Nhưng mà mày định đi mặc dù anh ấy vẫn còn đang học ấy hả? Kế này có tốt thiệt không vậy?”

“Thì đó.”. Nam khôi trường năm nay cắn móng tay... Tôi nhìn nó thì lại cảm thấy hơi lo lắng. Tôi hiểu rằng nó căng thẳng tới mức nào. Tôi từng trải qua thời điểm đó rồi. “Mẹ nó, làm sao giờ?”
.
.
Lúc nó than thở là đúng lúc chồng sách học thí nghiệm được khiêng tới. Bạn trong lớp tôi lấy rồi chia ra, trả tiền đầy đủ. Sau đó tôi đi bên cạnh thằng Ming phía trước tụi Thiên thần chuẩn bị tát lộn bởi thằng Ming. Mấy lớp khác bước ra khỏi phòng thí nghiệm đều nhìn thằng Ming không chớp mắt bởi vì đều biết rằng nó học khoa Kỹ thuật, không biết làm cái quái gì ở tòa nhà khoa Khoa học.
.
.
.
“Cặp bồ với Yo hả?”
.
.
.
Đó là tiếng lọt vào tai tôi... Tao biết ngay rằng sẽ có người nghĩ như vậy mà.
.
.
“Chắc không đâu. Nhìn có vẻ cả hai đều thích con gái mà.”
.
.
Ừm, người này có suy nghĩ được đó.
.
.
“Ming thì có thể đúng, nhưng Yo thì không hề. Tao nghĩ cậu ta thích con trai.”
.
.
Mẹ nó, chán. Tôi chỉ thích một người con trai, chứ không có thích toàn bộ con trai trên thế giới!
.
.

Vừa đi vừa nhìn mặt thằng Ming đang làm vẻ mặt phiền muộn một lúc, đầu của tôi tông vào cái gì đó. Thằng Ming thấy được sự việc, kéo tay tôi lại sợ tông vào nhiều hơn nữa. Và điều đó làm cho tôi thấy thứ mà tôi suýt chút nữa tông phải là cái gì.
.
.
.
Cái người xin số tôi và cũng là người tình cờ gặp ở trung tâm mua sắm hôm trước chứ đâu.

Sao gặp thường xuyên dữ... và tôi cũng sợ ánh mắt của nó lắm.

Đột nhiên nghi ngờ rằng bạn nó nhờ nó xin số thiệt hay là chính bản thân nó xin.

“Hey... Tới rồi kìa, tới rồi kìa.”. Nghe tiếng bạn nó vang lên từ phía sau lưng, cả đám con trai. Tôi biết sơ rằng nó ở ngành Vật lý.
“Đổi người để cặp rồi hả?”. Nó cười tươi khoe hàm răng trắng. Nó mặt mũi bảnh bao, cười lên đẹp trai mà sao lại đáng sợ như vậy ta?. “Hôm qua cặp một người, hôm nay cặp một người khác. Không phải dạng vừa nhỉ? Toàn là Nam khôi không.”

“Ai vậy?”. Thằng Ming, người trước đó không vui vẻ gì, hỏi tôi.
“Tao cũng không biết.”

“Tự giới thiệu cho cũng được. Mình tên Park, ở ngành Vật lý.”

“Ừm, đi nhé.”. Tôi nhanh chóng lung lay tay thằng Ming đang nhìn chằm chằm đương sự để đi tiếp một cách nhanh nhất. Chỗ này là trung điểm của tầng này bởi vì gần thang máy. Dù cho xảy ra chuyện gì thì ai cũng nhìn thấy hết.
.
.
Rồi thằng Park với thằng Ming có phải là ít nổi bật đâu...
.
.
“Yo!”

Thằng Park kêu lên sau lưng tôi. Tôi nhắm mắt một cách nặng lòng trước khi dừng bước.

“Mình có được số của cậu rồi đó.”
.
.
Tới nỗi bạn tôi nó nhìn mặt tôi một cách không hiểu được.
.
.
“Gọi thì bắt máy nhé.”
.
.
Tôi nhanh chóng kéo tay bạn rồi nhanh chóng bỏ đi. Mẹ nó, đáng sợ muốn chết. Tôi biết rằng tôi không nên quyết định chuyện gì dễ dàng hay quá nhanh chóng. Nhưng việc tôi thể hiện rõ ràng rằng không thích, không nói chuyện, không dây dưa gì với nó nhưng nó vẫn cố gắng tiếp tục tấn công, tôi nghĩ nó bắt đầu đáng sợ chỗ này rồi đó.

“Chết tiệt!”. Thằng Ming càm ràm. “Cái khỉ gì vậy, Yo?”
“Tao không biết.”
“Cần tao với bạn tao tới giải quyết không?”
“Thằng quần!”.  Tôi chửi nó. “Bày đặt hay. Một hồi đánh nhau cả khoa luôn giờ. Kỹ thuật đụng độ Khoa học hả? Thôi đi, không có gì đâu.”
“Mong là không có gì đi vậy. Ngay cả khi tao không phải anh Pha của mày, tao còn cảm thấy lo cho mày nữa là.”
“Cảm động ghê... Có ý gì với tao không?...”
“Mặt mày không giống KitKat”
“Ờ, tao xin lỗi.”. Tôi ra vẻ chắp tay vái. “Rồi rốt cuộc mày định thế nào?...”
“Tao...”
.
.
Trong khi nó đang chuẩn bị nói thì đúng lúc đó điện thoại reo lên.

“Dạ... Đúng rồi. Hey, Suýt quên! Em xin lỗi! Dạ, dạ. Để em đi gấp. Hả?... Cái gì?... Tên gì anh? Moowan?”

Thằng Ming có chuyện rồi... Đó là người yêu cũ của nó, không phải sao?... Tôi nhớ được. Tôi nghe thằng Ming cứ nói ta-reng, ta-reng mấy tháng luôn mà.
(*Tiếng đàn mộc cầm)

“Ở khoa hả! Dạ, dạ. Em đi ngay bây giờ.”. Thằng Ming nhấn cúp máy rồi nhìn mặt tôi. “Chết mẹ rồi mày.”

“Gì vậy?”
“Moowan tới!”
“Hử?”
“Bây giờ đang ở khoa tao. Cô ấy đang đợi tao.”
“Mày hẹn với người ta hả?”. Tôi làm vẻ mặt khó hiểu.
“Không có hẹn.”
“Thì nhanh đi gặp người ta đi. Để con gái đợi không nên đâu.”. Tôi nhanh chóng đẩy đẩy thằng Ming cho nó đi nhanh.

“Thật ra tao có buổi chụp hình quảng bá cho khoa. Anh Forth vừa mới gọi điện nhắc tao lúc nãy. Chết tiệt! Biết bao nhiêu chuyện tới tìm tao luôn.”. Nó vò đầu rồi nắm lấy vai tôi. “Yo, tao yêu mày lắm đó...”
.
.
.
.
Cảm giác khác hoàn toàn so với lúc anh Pha nói với tôi.
Điều mà thằng Ming nói... rõ ràng là mưu lợi mà.
.
.
.
.
“Đi tới khoa chung với tao đi. Tao năn nỉ.”

************************************************

Tôi tới khoa nó rồi tôi có ích gì chứ...
Điều chắc chắn là ngay khi bước chân xuống xe thì gặp gái đẹp vẫy tay từ xa luôn. Oh ho, lên đại học rồi Moowan đẹp hơn trước nhiều. Từ học sinh trường tu viện ngây thơ cột tóc đuôi ngựa dài, giờ này vượt qua từ ‘ngây thơ’ dữ lắm rồi với đồ sinh viên bó sát và cái váy hơi ngắn một chút.
.
.
.
Làm cho dân Kỹ thuật nước miếng chảy cả làng...
.

Người không có thời gian chảy nước miếng như thằng Ming đi tới gặp... Có vẻ như nó nặng lòng, nặng lồng ngực, nặng đủ mọi thứ. Moowan mừng rỡ khi nhìn thấy thằng Ming. Nhìn cũng đủ biết rằng cô ấy vẫn còn có ý với nó, không hề thay đổi. Nhưng mà thằng Ming kìa... nhìn khó chịu sao sao ấy không biết.

“Tại sao không báo trước rằng sẽ tới?”
“Nói với Waew rồi mà. Hôm nay ngủ ở phòng Waew nữa đó.”
“Đây Yo nè, còn nhớ Yo không?”. Thằng Ming nói. Thế nên tôi mỉm cười với Moowan.
“Oh ho~, Yo đây hả? Sao đẹp trai hơn trước dữ vậy!”. Cô ấy nhìn tôi từ đầu tới chân một cách không tin vào mắt mình.
“Ơ... hehe”. Tôi cười khô khan.
“Dù sao thì ở đây với Yo trước đi nhé... Phải đi chụp hình quảng bá cho khoa.”. Thằng Ming nhìn có vẻ khó xử lắm, nhưng tôi biết rồi rằng nó kêu tôi tới làm gì...
.
.
... Hôm sau mày phải đãi tao lẩu shabu rồi đó.
.
.
“Đi chung không được hả?”. Moowan nói giọng nũng nịu. “Người ta bỏ công cúp học mấy môn để tới kiếm vậy mà.”
“Thì... nó...”. Có vẻ thằng Ming không còn đường thoát. “Ok, vậy đi chung cũng được. Nhưng mà không biết xong lúc mấy giờ đó.”
“Anh sẽ đưa em đi kiếm gì đó ăn sau khi xong việc đúng không!”
.
.
.
Thế là hết, kế hoạch vụ anh Kit của thằng Ming. Nó nhìn mặt tôi có vẻ như khó quyết định. Tôi chỉ biết nhún vai. Nghiệt ai người đó gánh nhé bạn.
.
.
.
“Chắc... là... được.”
“Ok, vậy đi!”. Moowan quàng tay thằng Ming trêu ngươi bao nhiêu ánh mắt dân Kỹ thuật đang nhìn tới. Thằng Ming nó đem tôi theo làm gì chứ khi mà trong mắt Moowan chỉ có mình nó. Tôi gãi đầu, nhìn đứa bạn tôi khi mà tự nhiên được người yêu cũ tới kiếm. Mà người yêu tôi thì sao, bây giờ học xong chưa nhỉ?...

Tôi bấm gọi đi vài lần. Tới thì tới đó, nhưng mà không có người bắt máy. Chắc là đang làm thí nghiệm.

************************************************

“Không ngờ rằng mày cũng tới.”. Anh Forth đi tới chào hỏi. “Rồi đây là ai? Đẹp ghê.”. Anh ấy hỏi khi thấy mặt Moowan đang ngồi cách tôi không xa. Cô ấy cứ nhìn thằng Ming, không thèm để ý người nào khác tại nơi này.

“Bạn thằng Ming ạ.”. Tôi trả lời trong khi nhìn thằng Ming đang chụp hình với khung hình rất đẹp. “Người yêu cũ...”. Cái này là tôi nói thầm cho mình anh Forth nghe.

“Oh ho, người yêu cũ nó mà đẹp tới cỡ này, rồi người yêu hiện tại nó đẹp tới cỡ nào nữa?”. Anh Forth buông người ngồi xuống bên cạnh tôi.
.
.
.
Hờ hờ... Khi nào mà anh KitKat hẹn ước chung thân với thằng Ming... Tôi trả lời luôn rằng khác nhau như hai cực.
.
.
.
“Tối qua bị gì vậy? Điện thoại sóng yếu hả?”

Tối qua... Lúc anh Forth gọi tới, thằng cha Pha đang vui vẻ với việc quấy rối tôi! Nhưng mà làm sao tôi trả lời thẳng thừng được, mang tiếng chết.

“Đại khái là vậy đó anh...”
“Giọng mày có vẻ ậm ừ đó.”
.
.
.
Muốn điên... Bởi vì vừa nói vừa bị hôn cái này, hôn cái kia, kêu tôi phải làm sao? Tôi gãi đầu không biết nên trả lời thế nào với anh Forth. Anh ấy cười hừ hừ trong họng trước khi nói.

“Là tao có lỗi, gọi điện phiền mày.”
“Anh Forth...”
“Biết là vậy, nhưng mà tao biết làm sao được.”. Anh Forth nhún vai. Đôi mắt anh ấy chứa vẻ buồn bã không giấu được. Tôi cảm thấy không yên lòng luôn, nhưng tôi thật sự cũng không làm gì được. “Nếu tao là nó... chắc tao cũng làm y như nó, không có gì khác biệt.”
“Làm... làm gì vậy anh?”
“Nhắm muốn ăn mày chứ gì.”
.
.
Tôi thề rằng, lông của tôi dựng đứng hết lên tại mọi điểm...
.
.
“Thì nhìn mày đi... Trắng thì cũng trắng... Người thì ốm ốm... Eo chắc cũng thon lắm nhỉ... Gợi cảm cực kỳ.”
.
.
.
“Chỉ có mình tao mới được nói như vậy với Yo, thằng Forth khốn kiếp.”
.
.
.
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng của người mới tới. Không thể là ai khác ngoại trừ anh Pha. Dáng vẻ giận dữ từ xa, sẵn sàng gây sự mọi lúc.

“Anh Pha, sao tới được đây vậy?”. Tôi kêu lên hỏi.
“Sao phải ngạc nhiên? Hẹn hò với thằng Forth hay sao?”. Anh Pha nhìn chằm chằm mặt anh Forth.

“Thì phải ngạc nhiên chứ. Làm sao biết được Yo ở đây? Không có nói chuyện điện thoại nữa.”
Anh Pha làm vẻ mặt là lạ. “Hỏi bạn của Yo... mà bạn Yo ai cũng như vậy hết hả?”
“Đi kiếm tới tận khoa Yo luôn hả?”
“Chứ gì. Hồi sáng quên đem điện thoại theo. Học xong rồi qua kiếm liền nhưng mà Yo lại không có ở đó, tới lượn lờ với thằng Forth ở đây.”
.
.
.
“Bớt bớt giùm đi.”. Anh Forth ngăn lại. “Dù cho tao muốn thành sự thật đi nữa nhưng nó cũng không phải thật. Đừng có nói nhiều.”

“Nói gì đó!”. Anh Pha gồng chặt nắm tay. Tôi giữ chặt cánh tay anh ấy. Không biết đi ăn tổ ong ở đâu về, dáng vẻ đúng bực bội.
.
.
“Bình tĩnh...”. Tôi nhanh chóng nói.
.
.
“Anh tin tưởng Yo. Nhưng mà nói rồi, đừng có cấm không cho anh ghen. Cái đó làm không được đâu.”
.
.
“Ganh tỵ?”. Thái độ anh Forth cũng kiếm chuyện không ít.
.
.
“Thằng chết tiệt này!”. Anh Pha ra vẻ định xông vào.
.
.
.
.
“Dừng lại!”. Anh Kit vừa mới tới nơi, tách hai người họ ra. “Bình thường tụi bây hợp cạ nhau muốn chết. Giờ định tan rã bởi vì gái... ối, không phải... bởi vì một đứa con trai hả?”
.
.
“Nó ghẹo gan!”. Anh Pha nhìn chằm chằm mặt anh Forth.
“Nó kiếm chuyện với Yo, không có lý lẽ.”. Bên còn lại cũng không chịu thua y chang nhau.
.
.
“Đủ rồi đó hai tụi bây. Đủ rồi!”. Anh Kit cản lại. “Bình tĩnh! Thằng Pha chết tiệt, tao biết rằng mày ghen, nhưng mà thằng Forth tính nó đủ tốt để không đâm sau lưng mày. Còn Forth, mày kiềm lòng mình chút đi... Em nó quen với bạn tao rồi.”
.
.
.
.
Dứt lời anh Kit... Cả phòng rơi vào im lặng.
Tôi đứng ở giữa, cảm thấy bản thân mình nhỏ như kiến. Việc nhìn thấy người từng thân thiết với nhau đi cãi nhau bởi vì tôi thật sự làm cho tôi cảm thấy rất tồi tệ. Nhưng điều mà anh Kit nói ra, tôi không cãi lại được rằng nó không phải sự thật và đó là điều mà cả hai anh ấy nên làm nhất.
.
.
Thằng Ming chụp hình xong rồi đi tới nhập hội. Nhìn nó có vẻ ngạc nhiên vì có nhiều người đứng chụm một chỗ nhưng mà có vẻ nó ngạc nhiên anh Kit nhất.
.
.
.
Người nó muốn đi kiếm... lại ở gần nó.
.
.
.
Có người không hề để ý tới sự việc điên điên khùng khùng này, đó chính là Moowan.

“Anh... Sao rồi? Mệt không? Đây, nước nè.”. Moowan đưa nước cho thằng Ming.
.
.
.
Và tất cả hành động đó đều ở trong ánh mắt của anh Kit...
Tôi nhìn ra được ánh mắt của nó. Ánh mắt nó nói rằng ‘Chết rồi!’.
Anh Pha nắm tay tôi cùng với kéo tôi ra khỏi chuyện tình rối rắm của thằng Ming... Tôi nhìn bạn tôi đang rơi vào tình huống nuốt không được mà nhả cũng không xong, cùng với chúc nó may mắn bằng miệng...
(Nuốt không được mà nhả cũng không xong = không biết nên làm gì, bí đường, hết cách)

************************************************

“Giờ chúng ta lại phải giải quyết với nhau lần nữa mặc dù mới quen nhau không bao nhiêu ngày ấy hả?”. Anh Pha lấy tay vỗ lên trán mình. “Yo cuốn hút người khác hay là anh ghen quá mức?”

“Không biết nữa.”. Tôi nói. “Anh Pha, anh Forth nói đúng đó. Yo đâu có gì với anh ấy đâu.”
“Thì đó... Chắc là anh ghen quá.”
“...”
“Thì nhìn Yo đi... Người ta tiếp cận nhiều tới như vậy, muốn anh không ghen sao mà được chứ!”. Anh Pha vò đầu tôi. "Ngày mai đeo kính đi...”

“Hey, xấu lắm.”. Tôi nhanh chóng nói lại.
“Anh nhìn Yo từ trước bởi vì Yo đeo kính đó, đừng quên.”
.
.
Tôi cãi không nên lời...
.
.
“Dễ thương với anh là đủ rồi, không cần phải dễ thương với ai khác nữa đâu. Đồng ý không?”
.
.
.
.
Tôi chưa kịp đồng ý thì tôi đã nghe thấy tiếng của hai người đang bước xuống. Đó là bạn tôi và anh Kit mà! Tôi nhanh chóng kéo tay anh Pha đang không hiểu gì trốn phía sau một cái tủ cũ.
“Gì vậy?”. Anh Pha không hiểu.
“Nghe lén chứ gì, anh Pha. Im lặng đi.”
“Yo là cái tụi thích biết chuyện thiên hạ hả?”
Chắc chết... “Anh Pha có muốn biết không?”
“Ừm... Kit nó cũng là bạn anh.”
Tóm lại cũng muốn biết y chang nhau thôi...
.
.
.
*Thơm má*
.
.
.
Tự nhiên tôi bị thơm trộm má. Tôi làm cái tay định đánh anh Pha nhưng anh ấy nhún vai không thèm để ý. “Ai kêu người em thơm làm chi.”
Còn có hứng làm chuyện này nữa chứ...
.
.
.
“Tao không có gì để nói với mày.”. Đây là giọng anh Kit. Giận tới nỗi đen mặt đỏ mặt mà tôi chưa bao giờ thấy. Bình thường tôi thấy anh ấy có phong cách thư thả, thoải mái, nhìn có vẻ trưởng thành, có lý lẽ. Nhưng mà cái này thì hơn sự tưởng tượng chút.
“Nhưng em có.”. Bạn tôi trả lời. Ánh mắt nó nhìn cũng đủ biết rằng quan tâm người trước mặt nó tới cỡ nào. “Anh Kit...”. Nó đưa tay tới nắm lấy cánh tay anh Kit.
Và nó bị anh ấy hất tay một cách không thương tiếc.
.
.
Đúng hardcore. Tôi há hốc mồm. Anh Pha thì nghe mỗi tiếng ở bên cạnh và cứ nhìn tôi, với tay tới gảy môi dưới của tôi chơi chơi... Chắc chết, giờ có phải lúc không!
.
.
“Buông tao ra...”. Anh Kit trả lời.
“Anh định đi đâu?”
“Tao gấp.”
“Đi gặp anh Beam hả?”
Anh Kit im lặng... Câu nói này đủ để làm anh Pha chú ý và ngừng chơi đùa môi dưới của tôi.
“Ừm.”
.
.
Tiếng đồng ý của anh Kit làm cho thằng Ming mặt biến sắc luôn.
Nghiệp chướng rồi... bạn tao.
.
.
“Rốt cuộc... đó là thật đúng không? Điều mà anh Beam nói, hai anh... đồng ý quen nhau?”
.
.
Tôi không thấy rõ mặt anh Kit, nhưng tôi thấy được mặt bạn tôi một cách rõ ràng. Anh Kit quay lưng với thằng Ming, bởi vì vậy tôi mới biết rằng lúc anh ấy nói, anh ấy làm vẻ mặt thế nào.
.
.
“Ừm...”
.
.
Tiếng đó đối với thằng Ming lớn cỡ tiếng sét đánh.
.
.
“Biết rồi thì thôi dính líu gì tới tao đi.”
.
.
Tôi nắm lấy đầu mình... Anh Kit bỏ đi khỏi thằng Ming, bỏ lại thằng đẹp trai cao kiều đứng không vững phía sau.
.
.
.
“Đi kiếm người yêu con ông đánh mộc cầm của mày đi.”
.
.
.
Anh Pha thở dài... Nắm lấy cánh tay tôi cứ như biết rằng tôi cảm thấy thế nào. Tôi nhìn thằng Ming một cách lo lắng. Bây giờ đi ra không biết có trở thành làm cho nó nặng thêm không bởi vì tôi nghe lén hết toàn bộ.
Không biết đã trả đủ hay chưa, tội lỗi mà nó đã từng làm...
Nhưng bây giờ tôi tội nghiệp bạn tôi từ tận đáy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net