CHAP 48 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
luôn!”. Hả? Lại nữa hả? “Tình cờ ghê vậy đó.”

.

Cô ấy cứ nhìn anh Pha rồi mỉm cười. Còn chế nơ đỏ thì không có khác biệt gì... Chuyến đi này công tử Phana chắc là khó sống rồi.

.
.

“Xin lỗi nhé.”. Anh Pha đi xa khỏi các cô ấy rồi tới gần tôi. “Nặng không?”
“Không đi giúp các cô gái nữa hả?”. Tôi giả vờ nói giỡn.
“Giúp vợ trước. Vợ phải là số 1.”. Anh Pha nói với khuôn mặt chai lì. “Nặng không vậy? Nổi không? Trời lại nóng nữa.”
“Nổi mà, nổi.”
“Có bất ngờ cho em xem nữa đó...”
“Bất ngờ?”
“Đúng vậy, để lên tàu đã. Anh sẽ giới thiệu một người cho em biết.”

.

.

Anh ấy bị cái gì vậy?... Tôi dẹp đi sự thắc mắc trước khi từ từ lên tàu để lên đường tới Koh Larn. Tôi ngồi dính tại chỗ ngồi và có anh Pha đã rời xa được các cô gái (hay là ngay từ đầu đã không để ý nữa không biết), buông người ngồi xuống bên cạnh và lấy cái gì đó ra khỏi túi.

.

“Đây nè, người cho em làm quen.”. Anh Pha giơ cái gì đó cho tôi xem. “Yaya...”

.

Máy ảnh cơ cùng với len mới toanh. Có vẻ là mới cỡ cỡ với cái mắt kính. Không biết là lén tậu từ hồi nào.

.

“Urasaya?”. Tôi giỡn theo anh ấy.

“Không, không. Yaya [ยาย่า], là y [ย] trong yak (khổng lồ), còn người ta là Yaya [ญาญ่า], y [ญ] trong ying (phụ nữ).”. Anh Pha nói. “Đem tên Yo gộp chung với anh đó. Yo và Pha thành Yaya, máy ảnh này là con gái.”
(Yaya Urassaya: nữ diễn viên nổi tiếng. Chữ y trong tên đó khác với chữ y trong tên Yo)

.

Trời phật... Đây là suy nghĩ của người học bác sĩ năm 2 thiệt hả? Tôi không nhịn được mà cười lớn, nhưng cũng không chống đối gì. Có vẻ anh ấy thật sự khắc sâu vào trong lòng cái tên Yaya rồi.

*Chát*!

Tiếng máy chụp vang lên lúc tôi vô ý. Thằng cha Pha chụp hình tôi mà tôi không nhận ra.

.

“Còn chưa kịp làm dáng nữa.”. Tôi càm ràm lí nhí.
“Mắc công không được tự nhiên.”
“Thiên nhiên trừng phạt sẵn rồi đây nè.”

“Vợ anh xinh, anh dám chắc.”. *Chát*! Thằng cha Pha lại bấm mà không quan tâm tiếng phản đối từ tôi. “Không biết hình có đẹp không nhỉ? Vừa mới học hỏi, thấy dạo này họ nổi phong trào chụp hình cho người yêu...”

.

Tôi mỉm cười...

“Đang cười với máy ảnh hay cười với người đằng sau máy ảnh?”

“Cái gì chứ!!!”

.

.

.

*Chát* *Chát* *Chát*

Có vẻ như đang có người đang đã tay với ‘Yaya’ trong tay, chụp không ngừng luôn. Vấn đề là toàn chụp tôi, không chịu chụp thứ gì khác hết...

.

“Tốt rồi, người yêu dấu có chồng là bác sĩ thôi chưa đủ, còn có chồng là nhiếp ảnh nữa. Cuộc đời tốt đẹp ơi là tốt đẹp nhỉ!”

Toàn là tự biên tự diễn...

.

.

.

.

Nhưng mà tôi cũng đồng ý đó... Giơ 2 ngón tay với máy ảnh của thằng cha Pha một chút để khẳng định.

=========== End Chap 48 ============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net