CHAP 48 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thi xong 1 ngày.

*Păng* *Păng* *Păng*

“Yo chết tiệt, dậy đi!”

.

Tôi cảm thấy cửa phòng tôi muốn sập. Giọng như vậy, hành động lỗ mãng như vậy, đừng gọi nó là Nam khôi trường nữa. Mất hết danh tiếng trường tôi!

Người nhịn ngủ học bài từ lâu như tôi, rất ư là bực bội vì bị đánh thức bằng đồng hồ lớn tiếng quá tiêu chuẩn như thằng Ming. Dù là vậy tôi vẫn cố gắng đứng dậy đi mở cửa cho đứa bạn, bởi vì sợ rằng có chuyện sống chết gì đó.

.

“Cái mẹ gì vậy?”. Mặt tôi bây giờ chắc là lôi thôi lắm, mắt híp lại hoàn toàn. Chưa kịp để ý rằng có ai khác ngoài thằng Ming đang đứng trước cửa.

Anh Forth nữa kìa.

“Ơ, anh! Kéo tới đây làm gì từ sáng sớm vậy? Tòa nhà khoa Kỹ thuật ở bên kia.”

.

*Pặc* Tiếng thằng Ming chết tiệt đánh đầu tôi. Nó thật sự vang lên như vậy đó. Pặc...

.

“Chỉ cũng chỉ sai. Mày thiệt là thế nào vậy!”. Thằng Ming làm ầm. “Tắm rửa được rồi đó. Quên rằng chúng ta sắp đi chơi hả?”

.

Đi chơi? Tôi làm vẻ mặt không hiểu một lúc. “Đi chơi hả?”

.

“Ờ, tối qua Kit gọi nói với anh Pha rằng hẹn nhau 7 giờ sáng rồi. Anh ấy không có nói với mày hả hay thế nào?”

.

Tôi chớp mắt lia lịa, cố gắng nghĩ rằng anh Pha nói với tôi hồi nào. Lúc thi xong, ăn tối với nhau xong cỡ 9 giờ tối, ai nấy đều tách ra về phòng của mình và ngủ nghỉ. Tôi và anh Pha trước khi thi cả 2 đều thiếu ngủ, hơn nữa thời gian còn không xác định nữa. Lúc thì 4 giờ sáng, lúc thì 6 giờ sáng rồi đi thi lúc 9 giờ. Đồng hồ sinh học cực kỳ lệch lạc.

Tôi khá là chắc chắn rằng thằng cha Pha không có nói với tôi.

.

“Anh Kit gọi cho anh Pha khi nào?”
“Ừm, chắc là cỡ 12 giờ - 1 giờ sáng.”
“Trời đất! Chắc là lơ mơ bắt máy rồi, nghe không ra chuyện gì đâu.”
“Ơ~~~~”. Hai chàng đẹp trai khoa Kỹ thuật đoàn kết kêu lên như vậy luôn. “Rồi làm sao giờ? Xe chờ ở phía dưới rồi đó.”

.

Tôi nghe thấy tiếng động lớn vang từ phía cầu thang. Thằng cha Pha trong bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù cực kỳ đang hồng hộc chạy lên. Hình như vừa nhớ ra rằng người ta hẹn ngày hôm nay.

.

Ôi, phát đạt...

.

“Ơ, dậy rồi hả?”. Anh Pha gãi đầu. “Chuẩn bị đi chơi nhé, hẹn gặp ở dưới.”

.

Nói xong liền chạy lại xuống phòng của mình. Phải như vậy chứ...

.

“Cho thời gian 15 phút nhé.”. Anh Forth nhìn đồng hồ đeo tay. “Nếu khởi hành trễ hơn thế, tới nơi sẽ không kịp check in khách sạn.”
“Dạ, anh.”

.

Anh Forth mỗi khi nghiêm túc thì đáng sợ cực. Ngay khi anh ấy khuất tầm mắt thì tôi kéo thân hình cao lớn của thằng Ming vào trong phòng.

.

“Cái quái gì?”
“Thu xếp hành lí cho tao chút.”. Tôi nói với nó. “Tao không kịp rồi đây.”
“Đúng là nghiệp chướng. Tao cũng chả phải chồng mày.”
“Đừng than thở được không, thằng quần!”

.

Có thể gọi đây là một buổi sáng sau khi thi khá hỗn loạn. Đừng gọi là tôi tắm rửa gì hết, hãy gọi là chạy ngang qua nước đi thì hơn. Thằng Ming sắp xếp hành lí cũng rối cỡ cỡ như nhau, không biết cầm lấy cái gì để nhét vào balô của tôi rồi.

.

.

.

Và tôi với Ming chạy xuống phía dưới trước khu trọ kịp chuẩn thời gian 15 phút. Tôi vái chào anh Kit, anh Beam đang có vẻ thư thả, không gấp gáp gì giống anh Forth. Bạn biết không? Điều mà tôi sốc nhất không phải các anh ấy.

.

Mà là người yêu tôi... có thời gian bằng nhau, mà tại sao lại có thể ăn diện đẹp trai tới mức này được chứ.

.

Quần áo thằng cha Pha thuộc giao diện đi biển (nhìn cũng đủ biết). Quần sọt, áo thun, dép lào, mắt kính Super đời mới nhất (chính tôi dẫn đi mua). Nhìn chung chung thì quá là bình thường nhưng đừng bắt tôi phải nói tới hào quang. Chỉ nhìn thôi mắt tôi đã phải híp lại. Không biết là do nắng rọi hay hào quang của anh ấy chói mắt tôi nữa không biết. Đẹp trai muốn chết.

“Tóc chưa khô nữa sao.”. Anh Pha giành balô của tôi để xách. “Không sao, anh thổi cho.”

“Như vậy khô được chắc.”. Không nhịn được mà nói mỉa, cái tội hắn đẹp trai hơn tôi. “Xe của ai vậy ạ?”

“Xe của nhà chú thằng Pha.”. Anh Forth trả lời giùm. À... nhà mà tôi đi tập piano ấy hả. “Anh và Ming lái xe đi lấy hồi sáng, khi mà cháu của họ ngủ không dậy.”

Đôi mắt đằng sau mắt kính của anh Pha chắc là đang nhìn gắt về phía anh Forth. “Thằng chết tiệt này đâm chọt giỏi quá vậy.”
“Đi được chưa ạ?”. Anh Kit cắt ngang. “Sao nói là sợ không kịp check in mà?”

“Vâng ạ. Gấp rồi, gấp rồi.”. Có mình thằng Ming hăng hái, nhiệt tình (rất nhiều) bởi câu nói của anh Kit. Anh Pha kéo tôi lên ngồi bên cạnh. Thằng Ming đi vòng ra sau lưng ngồi với anh Kit. Còn phía trước là người lái xe, anh Forth và bên cạnh là anh Beam.

Chúng tôi đang chuẩn bị đi... Koh Larn.
(Một đảo du lịch thuộc tỉnh Pattaya)

************************************************

Bạn có tin không rằng trên xe toàn là bác sĩ man rợ la lên nói chuyện với nhau?
Tôi đang ngủ tựa vai anh Pha phải giật mình dậy mỗi khi thằng thủ lĩnh la lên nói chuyện với bạn bè tới nỗi tôi không nhịn được mà nghĩ rằng: Ngài ấy nhịn ngủ đi thi như tôi thiệt sao? Tại sao nhìn sức lực sung mãn tới như vậy? Trong khi người bị phiền khi đang ngủ như tôi chỉ muốn ngủ, muốn ngủ và muốn ngủ mà thôi.

.

“Đói không?”. Tôi nghe thấy tiếng anh Beam nói chuyện với anh Forth. Tình cờ tôi và anh Pha ngồi gần bọn họ nên nghe thấy.
“Không đói cho lắm.”
“Lái nổi không? Hay là đổi tay để tao lái?”
“Không sao.”. Nghe giọng cũng đủ biết rằng anh Forth đang mỉm cười.

.
“Em cười cái gì vậy?”. Tôi ngạc nhiên một chút. Giờ mới biết anh Pha đang nhìn tôi. “Mơ giấc mơ đẹp hả? Chắc không đâu nhỉ, vẫn chưa ngủ được mà.”

“Đâu có gì đâu.”...Cười không thôi cũng không được.
“Đói không? Vẫn chưa ăn gì mà, không phải sao?”
“Anh Pha cũng vậy mà, không phải sao?”

“Hey, Forth!”. Tự nhiên anh Pha nói lớn tiếng. “Ghé trạm xăng một chút được không? Vợ tao đói.”
“Chưa có nói gì mà!”. Tôi la lối vào tai anh Pha.
“Ơ, vậy hả? Đợi chút nhé, Yo.”

.

Chắc hắn tự mình đói quá. Tại sao phải ném qua cho tôi chứ? Tôi dậy khỏi vai anh Pha để ngồi bình thường. Khi tôi rời ra xa người anh Pha thì anh ấy với tay tới nắm lấy tay tôi. Có thể gọi là phải có gì đó trên người tôi tiếp xúc với anh ấy. Chẳng biết anh ấy bị cái gì.

Tôi liếc nhìn sau lưng bởi vì muốn biết rằng tại sao cặp đôi MingKit có vẻ im lặng. Trong suy nghĩ của tôi là có lẽ anh Kit ngủ, còn thằng Ming ngồi yên. Nhưng mà không hề! Anh Kit ngồi yên, thằng Ming... ngủ. Nó đang đeo tai nghe nghe nhạc và tai nghe bên còn lại đeo vào tai của anh Kit nữa. Nó thấy tôi nhìn thì nó gật đầu giống như hỏi rằng: Mày có chuyện chết tiệt gì sao?

.

Tao không có!!!

.
Có lẽ đây là sự nghỉ ngơi của băng bác sĩ man rợ bao gồm cả tôi, thằng Ming, anh Forth nữa. Tụi tôi không có phiền muộn, căng thẳng gì hết. Thiệt đó...

.

.

.

Chỉ cho tới khi xe đậu ở trạm xăng thôi.

.

Tôi dính chặt người thằng Ming. Anh Kit không xuống xe nhưng mà nhờ thằng Ming mua đồ. Anh Beam biến mất đi mua cái gì ở quán cafe Amazon đó không biết. Anh Pha với anh Forth mất tích. Còn tôi mua bánh kẹo đầy 2 tay, thằng Ming cũng vậy. Và chúng tôi đang đứng đợi những người khác ở trước 7Eleven.

.

“Đây là lần du lịch đầu tiên của tao và Kit lận đó.”. Thằng Ming vừa hút nước vừa nói. “Nó nhất định sẽ rất là lãng mạn.”

“Sao biết được? Có thể là không đâu.”. Tôi cười nói.
“Cái quái gì của mày?”
“Chính tao đây sẽ cản trở.”

.

Thằng Ming ra vẻ định đánh tôi. Còn tôi đánh nó trước bằng cây kem vẫn chưa bóc bao ngoài trong tay.

.

“Trời, trời.”. Đột nhiên tôi kêu lên. “Bên tay phải kìa mày... 3 người đi tới, đúng tỏa sáng.”

.

Hehe... Không phải cái gì đâu... Tôi thấy các cô gái đó. Tại vì cả 3 đều đẹp nên gọi thằng Ming cùng nhau nhìn (bản năng giống đực). Nó nhìn xong thì nó gật đầu đồng ý đúng là sáng thiệt bởi vì trắng, đẹp, giàu có, nhìn có vẻ thượng lưu lắm. Mang vẻ giống giống như Nhật Bản, Hàn Quốc nhưng mà là người Thái đó. Tôi và thằng Ming nhìn và rồi không nhìn nữa cho tới khi có nguyên do làm cho phải nhìn một lần nữa.
Tôi thấy anh Forth và anh Pha đi qua đi lại chỗ các cô gái đó.

.

“Cái gì vậy?”. Tôi hỏi đứa bạn. Nó lắc đầu không biết. Anh Beam đang đi tới nhập bọn cũng nhìn một cách khó hiểu giống như nhau rằng thằng cha Pha và anh Forth làm cái gì với tụi con gái đó, tới nỗi anh Kit cũng phải bước xuống nhìn với sự thắc mắc.

Khi tôi và những người khác đi tới gần thì biết luôn rằng 2 người đó đang giúp các cô gái đó sửa xe. Trời phật... Không phải chỉ có 3 người tỏa sáng, tôi nghĩ rằng 5, 6 người luôn, ai nấy đều sáng rực.

Nhưng mà bớt tỏa sáng ở chỗ nhìn anh Pha không rời mắt luôn kìa, thằng cha Forth cũng bị... Eh, hay là ai cũng bị ngoại trừ tôi nhỉ? Tại sao cảm giác giống như mọi người xung quanh bị nhắm vào.

.

Suýt chút nữa quên rằng đi với nhiều Nam khôi...

.
.

“Có chuyện gì vậy anh?”. Thằng Ming hỏi một cách thắc mắc.
“Xe của họ bị bể bánh, chắc phải sửa một chút.”. Anh Forth nói. “Mày đi lấy dụng cụ trên xe tới đây đi. Tao có đem theo.”
“À, dạ.”. Thằng Ming gãi đầu lúng túng, đi theo lời anh Forth ra lệnh. Trong khi những người khác đang lấy tay che mắt nhìn tình huống trước mặt, bao gồm cả tôi.

.

Nước lạnh lạnh được áp vào trán tôi.  Ra là nước lọc từ tay anh Pha.

.

“Nóng thì vào trong chỗ bóng mát đi nhé.”. Anh Pha nói với tôi. “Đợi một chút, giúp thằng Forth sửa xong là đi liền.”

Tôi gật đầu. Anh Beam với anh Kit kéo tay tôi vào trong chỗ mát, nhìn thằng Ming, anh Forth và anh Pha giúp phụ nữ sửa xe.

.

.

“Tại sao không gọi thợ chứ?”. Anh Kit nói vu vơ. “Đây nè, đi bộ chắc chưa tới 10 bước nữa là.”
“Thằng Forth muốn khoe mẽ chứ sao, là như vậy đó.”. Anh Beam nói thầm trong họng... Tôi thấy đáng sợ đó.

.

Tôi tưởng là sẽ xong nhanh nữa chứ. Nó ăn thời gian nhiều lắm bởi vì không biết các cô gái lái chiếc xe này cán trúng cái gì nữa. Lúc đầu anh Pha đứng vã mồ hôi, bây giờ áo thun của anh ấy chắc là đẫm ướt hết do mồ hôi rồi. Tôi nhìn chai nước lọc chưa được mở trong tay trước khi quyết định đi đưa cho anh ấy.

.
.

Nhưng rồi một trong các cô gái đưa nước cho anh ấy trước... hơn nữa còn quạt cho. Tận tụy chăm lo giống như các cô nhân viên chăm sóc cho nghệ sĩ, thần tượng khi vừa xuống sân khấu.

.

Cảm thấy giống như ghế dài có cái gì đó kéo tôi ngồi xuống tới nỗi va đập mạnh. Đau...

.

“Anh thấy con nhỏ nơ đỏ này nhất định là thích bạn anh chắc luôn.”. Anh Kit cười nói, giống như là đang chọc tôi chơi chơi. Không biết là chọc tôi hay là giả vờ kiếm chuyện cho anh Pha nữa.

.

Tôi cười khô khan cùng với nhún vai. Giờ mới để ý rằng anh Beam im lặng, không nói không rằng gì hết.

Tôi cố gắng tự nhìn tìm nguyên do... Biết luôn... Còn bởi vì ai nữa chứ, nhất định là vì anh Forth rồi, người có vai trò nhiều nhất trong lần sửa xe này. Nhìn có vẻ như là người được các cô gái của cả xe yêu thích nữa. Bởi vì mỗi khi xoay tua vít, tiếng gào thét sẽ kèm theo cùng với tiếng cổ vũ, vỗ tay cũng vang lên. Trong khi thằng cha Pha dù chỉ là trợ giúp, nhưng cũng là người được ngưỡng mộ không kém gì (Khả năng thì không có, đem cái bản mặt ra đọ).

Kệ đi, tôi cũng nghĩ rằng tôi bắt đầu bực bội. Vấn đề chính là thời tiết cũng nóng nữa (Không biết có liên quan hay không).

.

“Ơ... Xin lỗi nhé.”. Tôi ngẩng lên theo tiếng gọi. Lấp lánh... Tự nhiên có từ ‘lấp lánh’ bay vào trong đầu khi thấy mặt của cô ấy với một người bạn. Xinh đẹp, trắng trẻo có đủ. Là một người trong băng tỏa sáng mà xe bị bể bánh đó. Tôi thấy cô ấy xuống xe và đi vào 7Eleven mới nãy.

“Vâng?”. Tôi trả lời cô ấy.
“Định đi chơi hả?”

.

Anh Kit nhìn khuôn mặt của tôi và những người khác. Chắc là đang nghĩ trong lòng rằng đang chuẩn bị họp hội thảo cực căng thẳng, gay go ở tỉnh.

.

“Ơ... Vâng. Đang đi chơi.”. Tôi mắc cười với ánh mắt của anh Kit dữ lắm.
“Vậy hả? Rồi đi chỗ nào nè? Ging và bạn bè cũng đang đi chơi.”
Thiệt là, nhìn cũng đủ biết rồi. “Koh Larn, một hồi lái xe rồi ngồi tàu đi tiếp.”
“Đi cùng một chỗ luôn!”. Giọng lớn lên bất thường làm cho tôi hết hồn một chút.
“Vâng?”

“Tình cờ là Ging và bạn bè cũng đang đi Koh Larn.”. Cô ấy mỉm cười tới nỗi những bông hoa xung quanh héo tàn hết. “Có việc muốn làm phiền một chút.”

.

“Việc gì ạ?”

“Tại vì Pha...”. Cô ấy chỉ tay về phía anh Pha đang nhìn về phía tôi qua cái mắt kính. “...cậu ấy nói rằng nếu muốn có số của cậu ấy thì phải xin thông qua... Phải gọi là em phải không? Tại vì chị đang học năm 2.”

.

Nếu biết tên tới như vậy, tại sao không biết số luôn đi... Đáng lẽ nên hỏi thằng cha Pha nhỉ? Bởi vì tên đã nói rồi thì đọc số luôn đi.

Tôi loáng thoáng thấy nụ cười gian tà xuất hiện trên khuôn mặt của tên hào quang. Hắn đang thách thức tôi... Bộ đang thấy chuyến đi chơi này chán quá hay sao vậy? Tại sao phải gây chuyện chứ?
Chơi với ai không chơi, đi chơi với tôi... thằng cha Pha.

.

“Yo, bình tĩnh đi.”. Anh Kit nói thầm. “Anh thấy chắc là Pha nó có ý rằng nếu muốn tán tỉnh nó thì phải qua cửa chủ nhân như Yo trước, không có ý thách thức để chơi trò chơi gì đâu.”

“Anh, nhìn mặt thằng cha Pha đi...”. Tôi phản đối. “Chắc đang nghĩ rằng bản thân quyến rũ lắm nhỉ, nên mới kêu con gái tới hỏi em như vậy.”

“Ơ...”
“083-XXXXXXX ạ.”

.

Số thật của anh Pha được tiết lộ bởi tôi. Cô gái đó vui mừng quá trời lúc tôi cho. Có vẻ cô ấy không có vướng mắc gì, chắc là mê anh Pha tới nỗi không ngóc đầu lên được. Trong khi tôi bắt đầu cảm thấy rằng điều mà tôi làm có thể không phải là điều tốt nhất.

.

.

Không biết nữa... Tôi cảm thấy rằng tôi đang bực mình. Thời tiết nóng lắm, thật sự nóng lắm, chỉ vậy thôi.

************************************************

“Beam...”
“...”
“...Bị gì? Không nói năng gì hết.”
“Phê lắm không?”
“Phê?”
“Đúng vậy. Phê lắm phải không? Tao thấy mắt mày nổi cườm luôn.”
(Cườm mắt – Glaucoma: căn bệnh có triệu chứng mắt mờ, nước mắt chảy đọng lại như hạt đường = Thường chỉ người nhìn say đắm tới mờ mắt).

“Cườm? Cườm gì? Không có bỏ đường.”
“Còn ở đó mà nói giỡn nữa.”

“Không có say đắm gì hết. Nếu mờ thì chắc là vì đổ mồ hôi. Nhìn đi, tắm nắng một chút mà đen rồi nè.”

“Đừng có mà đánh trống lảng.”
“Cái gì vậy trời?”
“Mày đúng là trăng hoa không bao giờ thay đổi.”
“Trăng hoa gì chứ!”
“Nếu họ không xinh, mày có giúp họ không?”
“Giúp chứ. Đang nghĩ nhiều cái gì vậy nè?”
“Không có nghĩ nhiều!”
“Ghen? Ghen thì nói là ghen.”
“Tao không có ghen!!!!”

.

.

Không có định nhiều chuyện đâu, thề luôn. Thì chỉ là người lái xe với người yêu của anh ấy cãi nhau vang khắp xe thôi mà. Tôi nghe thấy cặp đôi sau lưng cười quá trời. Cho tới khi chúng tôi có thể đi khỏi trạm xăng thì đã ăn thời gian mất nhiều phút. Chuyện check in kịp hay không kịp thì để cho nó là chuyện của tương lai đi vậy...

.

Điện thoại anh Pha rung... Là tin nhắn LINE từ ai đó không biết add anh ấy. Anh Pha nhìn rồi quay qua nhìn mặt tôi ngay lập tức.

.

“Cái gì? Yo đem số anh cho họ hả?”. Anh Pha làm ầm lên.
“Thì người ta xin.”. Tôi nhướng mày.

“Ôi~, anh kêu họ đi nói chuyện với Yo để cho thấy khuôn mặt xinh đẹp của vợ anh rồi chịu đầu hàng mà.”. Có vẻ anh Pha nghiêm túc với lời nói lắm. “Chắc là không phải không chịu đầu hàng rồi bởi vì vợ anh chơi đem số anh đi bán cho cô gái khác như vậy.”

“Khùng hả? Thấy hot, nên giúp thúc đẩy.”. Thật ra thì tôi hoàn toàn mỉa mai.

“Haizzz....”. Anh Pha không trả lời LINE gì hết, nhìn xong rồi thì nhét cất vào trong túi. “...Vui lắm không?”

“Vui cái gì?”
“Chơi khăm anh đó.”

“Đâu có. Yo tưởng rằng anh Pha chơi khăm Yo trước.”
“Ôi, vậy cũng nghĩ được.”. Anh Pha lấy tay vò đầu tôi. “Nghe nói là họ sẽ đi Koh Larn. Nếu gặp nữa, Yo phải hôn anh cho họ xem để chuộc tội.”

“Mắc gì? Tại sao phải làm như vậy chứ?”

“Thì Yo đem anh dâng cho họ. Đó là chuyện mà vợ phải làm sao?”. Vò thôi chưa đủ, còn lấy tay gãi sau gáy tôi chơi chơi nữa. “Quậy quá để anh xử cho hết quậy.”. Câu cuối thì thầm bên tai tôi.

.
.

“Thì thầm cái quái gì? Tao nghe thấy đó.”. Là lời nói của anh Kit, người đang đem bánh chắn ngang mặt anh Pha và tôi cho cách xa nhau. “Không biết đâu, chuyến đi này mày không được mạnh bạo với em Yo.”
“Câm miệng đi. Đừng để cho người khác có chủ nghĩa ‘không độc thân nhưng còn zin’ như mày.”. Anh Pha giật lấy bánh mở ra ăn.

“Không còn zin nữa ạ!”. Thằng Ming kêu lên.

.

.

.

.

.

Trong xe im lặng... trước khi anh Pha kêu lên. “Ming, mày nói gì đó?”

.

“Ưa... Ưa... Ưaaaaa.”. Có lẽ nó giải thích được ‘tận cảm xúc’ dữ lắm nhỉ. Tôi thì nước mắt muốn chảy, nghe không hiểu gì hết! Anh Kit lấy tay bịt miệng thằng Ming lại.
“Hồi nào vậy? Hồi nào? Ming chết tiệt cưỡng bức bạn tao hả? Hảảả?”. Thằng cha Pha định vượt qua băng ghế đấm bạn tôi ngay lập tức.
“Chết tiệt, mày cũng đừng nói với người khác chứ.”. Anh Kit chửi thằng Ming.
“Thì không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta không phải là của nhau.”. Ngay khi anh Kit buông nó ra, thằng Ming nói liền lập tức. “Không còn zin nữa anh, thiệt đó.”

“Thằng quần!”. Kì này anh Kit có lẽ sẽ không để cho thằng Ming tiếp tục nói chuyện trên giường của anh ấy và nó với khuôn mặt không cảm xúc nữa. Bằng cách ôm lấy cổ nó rồi gõ đầu giống như Misae gõ đầu Shin-chan vậy. Khá là hài...
(Nhân vật trong cậu bé bút chì)

.

.

“Sao không vạm hỏi nó từ người cha của nó như tao đây trước vậy hả? Muốn làm cái gì thì làm sao?”. Thằng cha Pha bắt bẻ một cách nghiêm túc. Tên này thì giữ kỹ bạn không đâu vào đâu.

.

.

“Lúc tao làm Beam, tao đâu thấy cần phải xin mày đâu.”. Âm thanh bay tới từ người lái xe làm cho anh Pha phải quay ngoắt trong khi người bên cạnh anh ấy gõ đầu anh ấy một cái.

.

Quá là rối tung, hỗn loạn... Sự bực bội giống như đã bay mất vào trong không khí khi mọi người bắt đầu cãi nhau qua lại, dù cho là với cặp đôi của mình hay là qua cặp khác để đào bới chuyện của người khác như anh Pha.

************************************************

Cho tới khi tới điểm đến, bến tàu Bali Hai Pier. Tôi và những người khác giúp nhau khiêng đồ xuống để đợi cùng nhau lên tàu. Gặp rất nhiều người tây và quan trọng là gặp nhóm các cô gái đó nữa (Xin gọi ngắn gọn là nhóm tỏa sáng). Các cô ấy vẫy tay với tụi tôi.

Bởi vì tất cả mọi người ai cũng ga lăng, nên giúp xách đồ cho các cô ấy mỗi người một tay. Cô gái nơ đỏ với chị Ging lãng vãng quanh anh Pha không rời luôn, thiệt đó. Có vẻ là thật sự thích.

Nếu như tán cho vui thì có lẽ tôi không nghĩ nhiều đâu. Nhưng mà cả 2 đều xinh đẹp tới mờ mắt nên tôi sợ cái tên Nam khôi trường năm ngoái sẽ thật sự mất phương hướng.

.

“Ngồi cùng một chuyến tàu nữa.”. Tiếng í éo vang lên không xa không gần chỗ tôi, là chị Ging đó. Chị ấy đang nói với anh Pha. “Nghỉ trọ ở đâu vậy?”

.

Anh Pha nhìn mặt tôi, làm ra vẻ như bị câm tạm thời, không chịu trả lời gì hết. Thế nên tôi phải trả lời thay anh ấy để không phải mất lịch sự.

.

“Khu nghĩ dưỡng XYZ ạ.”

“Cùng một chỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net