chương 20- đường tình duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn phấn y thấp thoáng ngày một xa như đám mây bồng bềnh bị gió cuốn, Quân Dao phe phẩy quạt trúc đồ, như cười như không: "Ồ? Không đuổi theo quải mỹ nhân về nhà à?"

Mạnh Di Giai chẳng còn hơi sức đôi co với Quân Dao. Chỉ lẩm bà lẩm bẩm: "Không xong, chuyến này thì không xong thật rồi. Mạnh hầu gia nếu biết ta gây nợ phong lưu, làm khổ cô nương nhà lành, nhất định sẽ đánh ta tàn phế... Thiên a, ta có lòng tốt cứu người kia mà, sao biến thành tạo ác nghiệp? Toi ta rồi..."

Mạnh Di Giai nhớ tới cây trường côn tám khúc trên giá binh phụ thân đại nhân hay lau chùi, xương chân đều muốn nhũn ra thành cháo loãng. Nàng ngồi bụp xuống, ôm đầu cuống quýt khổ sở.

Thiên a!

Quân Dao thấy Mạnh Di Giai như vậy, vừa giận cũng vừa buồn cười. Cuối cùng kéo khóe môi mỏng thành một vệt cười khổ, một câu giận hờn cũng không nói ra nổi, chung quy nàng yêu cô nương này, mãi bại dưới tay đối phương. Nàng lắc đầu thở dài, khớp tay chuyển động gập thanh phiến lại, sau đó quỳ một gối ngồi xuống cạnh Mạnh Di Giai, an ủi: "Cách xa ngàn dặm, chắc gì họa phong lưu của ngươi đã tới tai Mạnh hầu gia?"

Mạnh Di Giai ấm ức, hít mũi nhìn Quân Dao: "Nàng ta là quận chúa, thế nào cũng nằm trong đội ngũ áp tải hoàng thất triều Giao về kinh thành. Với tình trạng kích động của nàng, vạn nhất chạy đến cửa phủ Mạnh gia làm loạn, mặt mũi tám đời tổ tông họ Mạnh đều bị ta lật xuống hố xí!"

Quân Dao gật gù, tán thưởng: "Thật là thông minh, ngươi còn biết như vậy? Đáng đời."

Mạnh Di Giai dứ nắm đấm: "Đây là ngươi an ủi ta sao?"

Thấy Mạnh Di Giai bức bối xù lông như một con mèo nhỏ khả ái, Quân Dao tươi cười, cơn giận cũng vơi đi nhiều rồi. Nàng tự nhiên xoa đầu Mạnh Di Giai, mỉm cười: "Thôi đừng nghĩ nữa. Cùng lắm hãy đợi tới khi hồi kinh hẵng tính."

Mạnh Di Giai lôi kéo tay áo tuyết của Quân Dao, năn nỉ ỉ ôi: "Ngươi thông minh như thế, giúp ta một lần đi. Đừng để phụ thân ta biết chuyện này, ông có một cây côn tám khúc dài thế này này!"

Mạnh Di Giai dang hai tay rất xa, khoa trương miêu tả vài đường giữa không trung, sau đó hướng ánh mắt trông đợi cậy nhờ vào Quân Dao. Như thể kẻ đánh bạc bị lừa gạt thua cháy túi, dùng ánh mắt cầu cứu với tức phụ sư tử hà đông nhà mình, sư tử ra trận lo gì không đòi lại được bạc.

"Muốn ta giúp thì cũng được." Quân Dao rũ mắt, vẻ mặt châm chước.

"Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta lần này, Mạnh Di Giai liền nợ ngươi một cái ân tình, về sau khi ngươi cần ta liền có mặt, chuyện ngươi cần ta lên núi đao xuống biển lửa ta đều không từ!" Mạnh Di Giai vỗ ngực đảm bảo.

Quân Dao cong môi, ngón tay tinh xảo lướt qua mớ tóc bị vò rối của Mạnh Di Giai, từ tốn vuốt thẳng lại. Nàng bảo: "Vậy thì được rồi. Phần ân tình này, hay là đợi sang năm, ngày đại cát đẹp trời nào đó, ta sẽ tới Mạnh phủ tìm ngươi đòi."

"Vậy là ngươi chịu giúp ta? Nhưng bằng cách nào bây giờ, ôi trời, ngươi thấy đó nàng ta không phải bình thường cố chấp đâu!"

Quân Dao vẫn chuyên tâm vuốt thẳng tóc cho Mạnh Di Giai, động tác ôn nhu tỉ mỉ, cứ như nghệ nhân đang cắm hoa đẹp, vẻ ung dung cao quý này, thật làm người ta mê đắm, quên cả năm tháng vô tình ngoài kia. Giọng Quân Dao thanh như sáo trúc, nàng nói: "Chuyện này ta tự có cách. Đói bụng không? Về tìm gì lấp dạ thôi."

Quân Dao nhắc, Mạnh Di Giai cũng thấy có chút đói thật. Nàng cảm thấy Quân Dao là người thông minh siêu phàm, nói đã có cách nhất định sẽ thành công, thế là không còn đáng lo. Sự vụ hoàn thành phân nửa rồi, cũng lâu rồi chưa đi đâu khuây khỏa, bản tính ham chơi trỗi dậy. Mạnh Di Giai đảo mắt, sau đó cười đề nghị: "Quân Dao huynh đệ, hay chúng ta đi thanh lâu đi!"

Ngọc thủ Quân Dao cứng đờ trên làn tóc mây Mạnh Di Giai, ngón tay run nhẹ giần giật, như thể chủ nhân cố khắc chế không một chưởng chụp Mạnh Di Giai chết tươi tại đó.

Quân Dao sinh trưởng trong hoàng cung vàng son, trên mảnh đất kinh thành phồn hoa vân cẩm, nhìn quen phong tư yểu điệu và kín đáo nội hàm của hàng dài khuê thất. Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một quân quý can trường chiến công hiển hách. Kể cả khi nàng tự thừa nhận rằng mình yêu cô nương này thật, cũng chưa từng lường trước cô nương mình thích sẽ có ngày rủ mình đi dạo thanh lâu, giọng điệu còn tự nhiên như kiểu "Quân Dao, chúng ta ăn cơm đi".

Đường tình Nguyệt lão trói vào cổ tay Quân Dao một sợi chỉ đỏ, nhưng sợi chỉ này không phải trập trùng kiểu bình thường. Người định lực phi phàm như Quân Dao còn phải lâm vào tình thế cắn răng nghiến lợi.

Quân Dao nhẫn nhịn xuống cơn hờn giận, nàng lạnh mặt: "Đi thanh lâu để làm gì? Ở đó có đồ ăn sao?"

"Ầy, có chứ, chỉ là đồ ăn ở đó tất nhiên không phải ngon tuyệt hảo, nhưng được cái 'trợ hứng' rất tốt. Ngươi vừa đáp ứng giúp đỡ ta, ta đương nhiên phải tỏ lòng cảm ơn. Đi thanh lâu đi, ta bao ngươi!" Mạnh Di Giai thần tình hiển nhiên.

Đi thanh lâu đi, ta bao ngươi.

Đi thanh lâu đi, ta bao ngươi.

Đi thanh lâu đi, ta bao ngươi.

Câu này vang vọng trong đầu Quân Dao ba lần, nàng thu tay mình khỏi đầu Mạnh Di Giai rất nhanh, trước khi không còn kiềm chế được xuất  chưởng thật. Nàng không dấu vết hít sâu một hơi đè xuống ngọn lửa giận tại đan điền, ngữ khí lạnh nhạt vô cùng: "Ngươi từng đi thanh lâu?"

"Ân, cũng thú vị lắm." Mạnh Di Giai sảng khoái thừa nhận.

Không được. Cứ thế này Quân Dao nhịn cục tức thôi cũng đã đủ no tới sáng mai, mặt nàng dần tái mét.

Quân Dao ưu nhã đứng dậy, phủi bụi tay áo chùng gấm, từ trên cao nheo mắt nhìn Mạnh Di Giai, thản nhiên: "Không đi. Ta còn sự vụ trong người, không thể rời cương vị. Bây giờ ngươi muốn đi dùng thiện với ta, hay là đi thanh lâu?"

Không hiểu sao, cái nheo mắt của Quân Dao làm Mạnh Di Giai cứng đờ người, vô thức bật thốt theo bản năng tự cứu mạng mình: "Đi với ngươi!"

Vẻ mặt Quân Dao dãn ra đôi chút, khôi phục đường nét êm dịu như dòng chảy mùa xuân, ấm áp nên thơ. Nàng chìa tay trước mặt Mạnh Di Giai, mỉm cười nhu hòa: "Vậy được rồi. Đi thôi."

Mạnh Di Giai rùng mình, nàng có cảm giác suýt chút nàng sẽ chết tươi trong vườn mai này, trước giờ linh cảm nàng không hề sai. Thế nhưng có lẽ nguy hiểm đã giải trừ, áp lực tiêu thất vô tăm. Mà cũng có thể nàng bị vị Ly quận chúa làm đầu óc quay cuồng, sản sinh ảo giác? Bởi vì ở đây đâu có ai nữa đâu. Nghĩ không ra đầu mối, nàng dứt khoát không nghĩ nữa. Đặt tay mình vào lòng bàn tay noãn ngọc, đứng dậy và đi dùng thiện.

...

Thật lòng Mạnh Di Giai vẫn không trông mong mình thấy lại Ly quận chúa, đám huynh đệ trong doanh luôn đồn thổi và ước ao một lần tận mắt thấy Ly quận chúa sắc nước hương trời. Bất quá, nếu để bọn họ thấy Mạnh Di Giai gây nợ phong lưu, và còn là nợ phong lưu lên trên đầu Ly quận chúa, chắc sẽ vác đại đao đuổi đánh nàng tới chết mới thôi. Đám người hổ lưng vai gấu đó, chỉ cần mỹ nhân nhỏ một giọt nước mắt thì tình nghĩa huynh đệ mười mấy năm cũng thành hư vô.

Càng không nói tới Mạnh hầu gia. Mạnh Di Giai trằn trọc nghĩ cả một buổi tối, vừa nghĩ vừa vò đầu, chuyện có thể làm nàng khổ sở tới như vậy, kể cũng hiếm. Kể cả là khi thập tử nhất sinh bị quân địch hai ngàn tên dồn vào thung lũng Phù Lung ở tám trăm dặm phía tây bắc thành, lúc đấy trong tay Mạnh Di Giai chỉ có một trường thương và một trăm lẻ tám tướng sĩ. Nàng hạ lệnh mở đường máu thoát thân, quyết định tấn công vòng vây của địch ở hướng đông hay tây đều không có chút do dự chùn bước. Lúc đó, nàng cũng chưa từng thấy khổ sở. Ngày hôm nay là đầu tiên.

Nghĩ tới ông già trong nhà có cây côn tám khúc, Mạnh Di Giai ngủ cũng chẳng còn được ngon. Nàng đổ lỗi cho thời tiết nước Giao về đêm quá ẩm ướt, tiếng côn trùng réo rắt ỏm tỏi, cũng đổ lỗi cho cái giường gỗ đào không đủ êm ái. Mà thực tế là, kiếp sống quân nhân nàng, ngủ giữa chiến trường với trăm ngàn xác chết ngổn ngang vẫn còn bình thản, bao nhiêu đây thì có xá gì? Thế đấy.

Tuy nhiên, lòng tin phó thác ở chỗ Quân Dao khá lớn, vì thế Mạnh Di Giai cũng còn an tâm lắm. Nghĩ một lúc về con người tài năng của Quân Dao, càng thấy khả quan, thế nên cũng vơi dần khổ sở. Mắt nhắm kĩ, sắp chìm được vào mộng, thì bị tiếng động đánh thức.

Âm thanh về đêm trở nên rõ ràng cùng tiếng gió lành vù vù. Thính lực Mạnh Di Giai lại quá tốt, không cho phép nàng coi nhẹ thanh âm ấy, đành lật đật nhỏm dậy, rút ngoại sam treo đầu giường.

Mở cửa đông thiên điện Hàm Đàn cung, vừa hay Quân Dao ở ngay thiên điện đối diện cũng được nô tỳ hầu hạ mở cửa phòng, trên người giống Mạnh Di Giai ngoại sam khoác hờ.

Thấy Mạnh Di Giai như vậy, Quân Dao bảo: "Buộc thắt lưng cho tử tế vào."

"À..." Mạnh Di Giai ngoan ngoãn cột kĩ lại ngoại sam lỏng lẻo. Cột xong lại phát hiện, sao tự dưng mình lại ngoan như đứa trẻ nghe lời mẹ? Mà còn là "mẹ" Quân Dao?

Âm thanh cấp thiết không cho phép Mạnh Di Giai nghĩ sâu về vấn đề ngoài lề đấy, hai người vội ra cửa cung. Tiếng than khóc rung trời. Vừa liếc mặt, Mạnh Di Giai đã nhận ra đó là cung tỳ đi cùng Ly quận chúa sáng nay trên tường thành. Dự cảm bất hảo trỗi dậy.

Thị vệ trông cửa cung thấy Quân Dao đến, đồng loạt quỳ thụp, như luyện tập trăm lần, cúi đầu đồng loạt hô: "Ty chức thất trách, đã không bảo vệ được giấc ngủ vương gia, khẩn xin trách phạt!!"

Mạnh Di Giai thật tò mò nghĩ, đám thị vệ này vạn nhất có một tên đọc sai lời thoại, có phải sẽ bị chém bay đầu không? Hầu hết thời gian, bọn họ đều phản ứng và có lời thoại giống hết nhau. Thật ngộ nghĩnh.

Nếu ở trên vấn đề "mẹ" Quân Dao đã không thích hợp nghĩ nhiều, thì bây giờ vấn đề thị vệ lại càng không thích hợp. Cung tỳ y sam vàng nhạt đã di gối đến trước mặt Mạnh Di Giai, khóc đến hai mắt đỏ cạch, nghẹn ngào: "Mạnh tướng quân, xin người hãy đến khuyên quận chúa một câu đi... Cầu xin người... Xin người hãy cứu quận chúa của chúng ta..."

Nói đoạn, cung tỳ quỳ lạy bùm bụp, rất dùng sức, cái trán lấy tốc độ nhanh chóng rớm máu.

Mạnh Di Giai đầu bắt đầu phình lên như cái đấu, nàng dang tay, che vội cho cái trán cung tỳ, để nàng ta không tiếp tục dùng trán đọ độ cứng với gạch đá nữa. Hạ giọng nói: "Ngươi trước tiên đứng lên. Quận chúa nhà các ngươi bị làm sao?"

Cung tỳ đó tóm lấy tay Mạnh Di Giai, nước mắt ròng ròng, nấc lên: "Quận chúa, quận chúa..." Nói chưa xong đã đứt hơi phì phò không nói được.

Mạnh Di Giai quỳ một gối xuống, ôn tồn vỗ lưng nhuận khí cho đối phương, dịu giọng hẳn đi: "Được rồi, được rồi. Ngươi bình tĩnh rồi từ từ nói."

Cung tỳ lung lay như lá vàng mùa thu trước gió, gục hẳn vào vai Mạnh Di Giai khóc nức nở, một câu cũng nói được. Mạnh Di Giai đầu càng phình to hơn, ngước mắt nhìn Quân Dao cầu cứu.

Quân Dao lúc này lại như cười như không nhìn nàng: "Ta đã hiểu họa phong lưu của ngươi từ đâu mà ra."

Mạnh Di Giai: "...Hình như lúc này, cười nhạo ta thì quá không thích hợp?"

Quân Dao nửa cười nửa không, không nói gì cả, chăm chú nhìn Mạnh Di Giai lui thành một đoàn với cung tỳ áo vàng. Mạnh Di Giai tự dưng chột da khôn kể, chỉ muốn đẩy cung tỳ đó ra ngay. Ôi trời, thế nào đồng bọn nàng lại trở nên đáng sợ tới như vậy?

Cung tỳ đó khóc lóc cầu xin Mạnh Di Giai mau đi gặp Ly quận chúa, bằng không thì đối phương sẽ tự sát ngay.

Mạnh Di Giai không chần chừ liền bảo: "Vậy ngươi mau dẫn đường đi."

Cung tỳ gạt nước mắt, vội chạy trước dăm bước dẫn đường.

"Định đi thật à?" Quân Dao thờ ơ hỏi, giọng vô cảm.

"Làm người không thể thấy chết mà không cứu. Huống hồ, nếu nàng ta tự tử vì ta, thế thì tội nghiệt của ta lại lớn tới chừng nào?" Nói rồi, Mạnh Di Giai sải bước theo cung tỳ kia.

Bất quá, đi được vài bước Mạnh Di Giai lại quay trở lại, tóm lấy tay Quân Dao kéo đi cùng.

"Ngươi đi chung với ta luôn đi." Quân Dao bị kéo xềnh xệch đi như thế.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net