chương 21- Giao châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn không có nữ nhi, Giao vương phá lệ sủng ái Ly quận chúa, ba ngày năm hôm lại triệu kiến vào cung cùng xem hí kịch hoặc là cho cá chép ăn. Bất quá, đi đi về về thàng cung như vậy quá bất tiện, về sau còn được ban hẳn một tòa gác tía trong cung, cho ở lại thưởng ngoại vui thích, xem thành cung như nhà.

Mạnh Di Giai biết thì tặc lưỡi, đương không lại bắt nhốt con người ta vào cái lồng son, nhưng biết làm sao được, Ly quận chúa ấy còn lấy điều đó làm vinh hạnh khôn cùng.

Tòa gác tía bát giác nhị trùng thiềm nằm ở hướng mặt trời lặn thành cung, gọi là Tử Vân các. Nhìn từ xa, dưới ánh trăng mờ nom thật xinh đẹp uyển chuyển, kiến trúc vô cùng tinh mỹ. Quả là sống trên mồ hôi xương máu con dân. Ở địa phận ngoài thành, Mạnh Di Giai thấy không biết bao nhiêu khất cái nước Giao lam lũ, đầu tóc rối bù và người gầy cong queo, nhưng còn tại đây thì chỗ nào cũng đầy bạc vàng xa hoa cả.

Thế nhưng Mạnh Di Giai cũng không định nghĩ nhiều về chuyện này, vì bản thân nước Yên cũng đã có vài điểm tương đồng nước Giao rồi. Kinh thành phồn hoa chính là xây lên từ sự đổ xuống huyết nhục của biết bao người. Thế nên, nếu châm biếm lối sống hưởng lạc của Giao vương, khác nào tự mắng nước mình, Mạnh Di Giai mím môi không nghĩ nữa.

Trong gác, ồn ào một mảnh, tiếng khóc mù trời, không khí này đã phần nào giống khung cảnh vong quốc vốn có. Tiếc rằng, người trong gác loạn lên cũng không phải vì vong quốc, mà vì một cô nương quá si tình.

Ly quận chúa đã trèo lên ghế đẩu, mảnh lụa trắng ba thước vắt đung đưa trên xà ngang như một con rắn bạc. Nàng ta nắm lấy đoạn lụa, nước mắt chảy dài trong yên lặng buông xuôi, bên dưới cung tỳ ôm chân ôm ghế nàng ta khóc lóc rung trời.

Trông thấy Mạnh Di Giai tiến vào, nhất tề cung tỳ đều xông ra, giàn giụa nói: "Mạnh, Mạnh tướng quân... Cầu người mau khuyên quận chúa..."

Mạnh Di Giai da đầu run lên, chen lấn của đám người kích động vô tình làm nàng vụt mất bàn tay Quân Dao, hoảng hồn quay lại. Quân Dao đã hững hờ đứng xa, y sam như tuyết, tay giấu vào trong tay áo, vân đạm phong khinh.

Mạnh Di Giai không hiểu sao buồn bực.

Lúc này Ly quận chúa vốn đã như đống tro tàn, trông thấy màu đỏ của Mạnh Di Giai bỗng bùng cháy. Nhìn Mạnh Di Giai, phẫn nộ và hùng hổ quát: "Ngươi còn đến đây để làm gì?! Không phải ngươi chỉ hận chưa từng quen biết ta sao?!?!"

Mạnh Di Giai: "..." Ngươi có thể đừng ai oán như vậy không, ta cũng không phải kẻ vô trách nhiệm đã phụ tình ngươi.

Trong lòng Mạnh Di Giai khóc ròng.

Thế nhưng sự đau khổ và không thiết sống của Thường Ly thật sự quá thê lương, còn ánh nhìn hướng về Mạnh Di Giai lại quá đỗi thất vọng. Cái này đã biến nàng thành kẻ phụ tình, mà còn là siêu cấp phụ tình. Ôi trời!

Mạnh Di Giai tiến đến thương lượng: "Quận chúa, trước tiên ngươi hãy bình tĩnh lại. Toàn bộ chỉ là hiểu lầm, ngươi vì một cái hiểu lầm mà từ bỏ tính mạng như vậy, có đáng không?"

Thường Ly cười gằn trong nước mắt, vạt áo phấn y đã nhiễm ướt một mảnh rồi. Nàng chật vật giữ mình đứng vững, châm chọc: "Hiểu lầm? Vì hai chữ hiểu lầm này của ngươi, ngươi có biết ta đã sống khổ sở thế nào hay không? Ba năm, suốt ba năm trời, một ngàn ngày, không ngày nào ta không nghĩ về ngươi, ao ước được gặp lại ngươi, ao ước gả cho ngươi dù rằng biết thừa ngươi là người nước địch! Thế nhưng, thế nhưng... Ngươi xem ngươi đã đối xử với ta như thế nào?... Bây giờ ta chỉ là một cống phẩm của một quốc gia diệt vong, trước khi bị xem như hàng hóa đem đi triển lãm, thà rằng ta chết cho xong... Ngươi vốn dĩ cũng đâu thiết tha gì với ta, ta cố gắng thì có nghĩa lý gì nữa chứ?!"

Mạnh Di Giai an ủi cũng không an ủi được nữa rồi. Thật là, nàng đã hiểu vì sao người ta nói quân quý lụy tình sẽ phiền toái. Dễ dàng đem mạng sống ra nói chơi như vậy đấy, người chết ngoài chiến trường phơi xác dưới cỏ vì chinh chiến, thế nhưng còn đám quân quý lại ở nhà vì tình mà đòi sống đòi chết. Thật không tài nào hiểu nổi.

"Quận chúa... Quận chúa!!! Đừng mà!!"

Nghe tiếng hét, nguyên lai Thường Ly đã treo cổ vào lụa, nhắm mắt từ bỏ thật. Nhưng Mạnh Di Giai ở đây, đâu thể khoanh tay nhìn chết. Tiếng vút xé gió, trường tiên uốn lượn như một con rắn nhỏ, xoẹt một tiếng đoạn lụa trắng dễ dàng rách toạc, trường tiên vòng giữa không trung, quấn lấy eo liễu Thường Ly kéo mạnh, vụt một cái đã dễ dàng kéo ngả vào lòng Mạnh Di Giai.

"Ôi?" Chúng cung tỳ nhìn thủ pháp dây roi đẹp như vậy, vừa thích thú vừa sợ sệt.

Mạnh Di Giai thu dây, giữ Thường Ly đang nháo lộn xộn trong lòng, nàng cấp thiết nói: "Bình tĩnh! Ngươi bình tĩnh!"

"Không, ngươi bỏ ra, bỏ ra! Ngươi đâu cần ta, ngươi còn cứu ta để làm gì?! Ai cần ngươi cứu, ta cũng sẽ không ngu ngốc trông chờ lấy thân báo đáp cho ngươi!!!" Thường Ly vẫy vùng trong lòng Mạnh Di Giai như con cá trạch, khóc không ngừng.

Gân xanh trên thái dương Mạnh Di Giai đều nhức lên bần bật, nàng triệt để bùng nổ, thâm trầm giữ chặt hai tay Thường Ly lộn xộn, kiềm kẹp đối phương lại. Lạnh giọng quát: "Im miệng! Ngươi ở yên cho lão tử!"

Khí phách gươm đao của bậc quân nhân triệt để triển khai, hàn khí lan tràn làm người ta run rẩy trong vô thức, tức thì dừng động tác, ngẩn ngơ sợ hãi. Tim đập thùng thùng.

Chúng cung tỳ vốn đang la hét thế nhưng giờ đã trở thành gà mắc cổ, sợ sệt bệt quỳ xuống, không thốt được gì. Thậm chí cả nhìn thẳng cũng không dám.

Quân Dao nhướn nhẹ mày, tâm rung nhẹ một nhịp. Nguyên lai, một Mạnh Di Giai khác trên chiến trường chính là đây. Thảo nào, dọc đường đi Tết thành, người bắc thành kính nể nàng như một vị chúa sơn lâm.

Thường Ly nín bặt, run lẩy bẩy, lúc này mới có cơ hội ở gần Mạnh Di Giai như thế này, dung mạo tuyệt luân, anh khí bừng bừng, còn có tầm mắt sát phạt lạnh lùng, thật làm người ta rung động đến nhũn chân. Thường Ly không khóc nháo nổi nữa, vươn tay run run chạm vào sườn mặt Mạnh Di Giai, sau đó vùi hẳn vào hõm vai nàng, nỉ non: "Thiếp biết gia sẽ không bỏ được thiếp mà... Thiếp biết gia sẽ trở về bên thiếp... Gia không nỡ nhìn thiếp chết, có phải trong lòng gia cũng có thiếp?..."

Mạnh Di Giai: "..." Bà nội, bà có thể nói tiếng người không?

Mạnh Di Giai hé môi thở dài, chậm rãi buông Thường Ly ra, phủi vạt áo cất trường tiên, giọng lạnh không đổi: "Trước giờ đối với quân quý, ta không muốn động thủ động cước. Người khác sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi."

Quay lại nhìn Quân Dao, Mạnh Di Giai bình thản: "A Dao, giúp ta nhé?"

Quân Dao chấn động nhẹ. Cách xưng hô của Mạnh Di Giai thay đổi dường như trong vô thức vậy, thế nên sự thân thiết đột ngột này như là kéo gần cả hai hơn. Tâm tình đang gia tăng tức giận của Quân Dao dần được vuốt ve, bình lặng trở lại.

Quân Dao tiến đến, mỉm cười ấm hơn gió xuân: "Vậy A Giai ra ngoài trước đi, đợi ta."

"Ân." Mạnh Di Giai gật đầu, giữ nguyên sự lãnh ngạo bản chất chinh chiến của mình, sải bước ra cửa trong sự thẫn thờ toàn thể. Không ai dám cản nàng, vẻ mặt nàng hiện tại lạnh như thể "gặp thần giết thần, gặp phật giết phật".

Đứng xa xa dưới rặng thạch lựu, mùa xuân thạch lựu hoa nở rộ, dưới ánh trăng bàng bạc càng có vẻ yêu kiều, đẫm sáng sương đêm. Bên góc này là chu sa thạch lựu, góc bên kia lại là hoàng hoa thạch lựu. Một trái một phải, một vàng một đỏ, tươi đẹp tắm trăng,. Tiếng côn trùng rả rít, tạm xem như phụ trợ âm thanh, có màu sắc âm thanh, đêm khuya trắng mờ sao thưa, khung cảnh tuy có phần tiêu điều nhưng cũng khá lãng mạn. Thích hợp để ngẫm nghĩ chuyện đời.

Gió đêm lành lạnh làm Mạnh Di Giai tỉnh táo trở lại. Có vẻ vừa nãy tức giận hơi quá rồi, Mạnh Di Giai nghĩ thầm, nhưng cũng không có hối hận. Nàng ngắt một nhánh lựu, tự mình ước chừng bao giờ nó sẽ ra quả. Nàng cũng thích ăn chu sa thạch lựu lắm, và cũng có một người rất thích.

Nhìn vật nhớ lại chuyện cũ, Mạnh Di Giai thở dài, khi nào rỗi rảnh chắc cũng phải đi thăm đối phương. Thực tế là, khi nảy sinh ý định bỏ nhà ra đi, thì lòng nàng đã có chỗ đến đầu tiên rồi. Đến nhà người kia ở, nhàn tản ung dung nhuộm vải vóc, bỏ xa chiến địa mưa máu gió tanh, đấy là ý không tồi.

Chỉ tiếc...

"A Giai?"

Mạnh Di Giai quay lại, ánh trăng đáp trên áo đỏ tựa bông tuyết trên gấm hoa, thập phần mỹ lệ. Tóc dài mềm mại buông xõa, góc độ này nhìn Mạnh Di Giai có vẻ dịu dàng hơn hẳn, nàng hỏi: "Xong rồi à? Đã phiền ngươi quá rồi. Nàng ta đã không còn ý định tự sát nữa chứ?"

"Ổn thỏa rồi. Vừa rồi ngươi nghĩ gì mà thất thần vậy?" Quân Dao tiến đến, đạp trên ánh trăng, tao nhã như tiên, quả là gột rửa tâm hồn người khác.

"Uầy, không gì đâu, chỉ là chút vụn vặt ấy mà. Nếu đã xong, chúng ta về ngủ thôi." Mạnh Di Giai khoát tay, lung tung cắm lại nhánh lựu vừa hái vào cành, làm việc này tuy rằng sứt mẻ nhưng lại thú vị. Quân Dao lắc đầu cười.

...

Đoàn sứ không vội hồi kinh, Dao vương phụng lệnh trông coi Giao châu, cùng với đại thần chỉnh đốn trị an, còn về hoàng thất nước Giao, sớm ngày thứ ba được một trọng thần thừa lệnh áp tải hồi kinh. Mạnh Di Giai chọn ở lại Giao châu, tạm thời cùng Quân Dao chỉnh đốn tàn dư còn quốc cũng như thu phục bách tính tại đây.

Triều Giao vong, mọi thứ sụp đổ tan tành, để lại một đống tàn tích khó lòng rửa trôi. Thực tế, nhiều năm rồi, Giao vương hiếu chiến, bức ép đi lính rồi lao dịch liên miên, lòng dân sớm đã căm phẫn. Bọn họ vốn không còn bao nhiêu kính yêu thiết tha với triều Giao, nay Yên thay Giao trị quốc, bách tính tuy không nhiều khả quan nhưng vẫn còn chút kì vọng với việc sẽ thay đổi được vận mệnh.

Quân Dao là bậc tài đức. Đúng như những gì Mạnh Di Giai từng nói, người có đức cỏ cây cúi rạp. Chỉ trong vòng một tháng, trảm tham quan, trị gian thần, ban chiếu miễn thuế má cống phẩm, ban lệnh tăng nông, giết địa chủ thương nhân cướp bóc, chia ruộng đất canh điền, trả tự do cho những phu dịch và nô lệ. Toàn Giao châu bắt đầu truyền ra ân đức ngùn ngụt Dao vương.

Đồn thổi Dao vương tài đức ngưỡng trọng, đúng là không hề sai.

Lòng bách tính phấn khởi hơn. Quy thuận một triều đại mới, có một đời sống tốt hơn, ăn no mặc ấm vốn là mơ ước cả đời của con dân. Mạnh Di Giai hiểu điều đó, vì nàng sống trong dân mà ra. Cho nên những điều Quân Dao làm, đều không thể chê.

Tuy nhiên, việc chém đầu hàng loạt quan triều thần, vương gia bằng cách ngụy tạo tội danh, thật lòng Mạnh Di Giai chỉ có thể thở dài. Vì những người đấy đều là những người có tài nước Giao hiếm hoi, cũng có lòng phục thù, vạn nhất binh biến họ tuyệt đối là những nhà quân sự tài ba, cũng là người cứng đầu không bao giờ hàng phục triều Yên. Để đảm bảo nền thống trị tuyệt đối của nước Yên, Quân Dao buộc lòng phải ra tay trừ khử. Chính trị là thế, dù tốt cách mấy, cũng không tốt toàn diện.

Quân Dao chém đầu những người đấy, bọn họ trong mắt một mảnh căm hờn ngút trời, đáy mắt hiện lên bóng huyền y Quân Dao thăm thẳm như đêm thu, mặt lạnh như băng, vạt áo bị gió cuốn phần phật. Tung bay tựa thác.

"Trảm!" Một tiếng vừa dứt, đầu lâu lăn vòng bùm bụp, máu tươi phun như vẩy nét mực dài trên nền trời xanh thẳm, đẹp như một bức thủy mặc bi tráng.

Đấy là những người cuối cùng tận tụy vì triều Giao. Nước Giao chấm dứt thật rồi. Giờ đây trên bản đồ, chỉ còn một Giao châu của nước Yên mà thôi.

Mạnh Di Giai hướng mắt nhìn trời. Tháng sáu tới rồi, mùa hạ oi bức đến trên đất Giao châu, hoa lê trắng xóa bắt đầu nở, mùi thơm như rượu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net