chương 22- ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng tháng sáu cao xa mãi trên bầu trời, những vệt mây vàng óng ánh, tường thành nhuốm màu vàng kim dưới cái nắng giữa trưa. Lá cờ nước Yên vẫn thắm trên thành cung Giao châu.

Một tháng với Quân Dao bận rộn vô đối, cơ hồ ăn và ngủ cũng phải có một chồng công văn cao ngùn ngụt kèm theo. Còn với Mạnh Di Giai thì một tháng này ăn chơi thật là quá mỹ mãn. Nàng cùng Hắc Phong rong ruổi mọi nẻo đường, sáng ở phố Đông chiều ở thành Tây, nếm đủ món ngon vật lạ, tham quan đủ loại thắng cảnh thuyền hoa, ca kỹ xướng khúc mấy điệu trên gác son phố Minh Thi nàng còn biết. Ở trên lưng ngựa không còn quy củ trói buộc, nàng như hùng ưng trở lại bầu trời, vui sướng khôn kể.

Tất nhiên, nàng cũng không phải kiểu người không nói nghĩa khí, dù đi chơi tới đâu vẫn sẽ mua thêm một phần ăn ngon, một vài món quà vặt chạy về dỗ dành Quân Dao. Mạnh Di Giai thực bụng cũng muốn giúp Quân Dao lắm, nhưng bản thân võ tướng thô kệch, lúc nhỏ bị ép học vài chữ để không bị mù chữ đã là may, nào có thể tiếp cận được với đạo trị quốc tinh thâm. Thế nên nàng ở cạnh Quân Dao lúc này không có đất dụng võ, như là cái nỏ nằm trong tay thư sinh.

Hôm nay mua được bánh mè vừng mật ong ở đường Hành Lưu, người trong thành đều đồn nức tiếng món này. Mạnh Di Giai vui vẻ cùng bao bánh trong vạt áo, quay về thành cung báo cáo ngày ăn chơi hôm nay, nhân tiện cũng dỗ dành cô nương gia Quân Dao vui vẻ sau khi đã lao lực.

Vừa hay bước qua bậc tam cấp cẩm thạch, ngó lên phong linh Giao châu kiểu dáng hình tròn mới lạ, Mạnh Di Giai trông thấy cung tỳ hôm trước từng quát tháo mình đang đi hướng ngược lại. Nghe đâu lần đó nàng ta bị phạt quỳ một canh giờ, đến nỗi đầu gối tím bầm sưng húp, rất là đáng thương. Dường như cô nàng có ý tránh mặt Mạnh Di Giai, đại đa số thời gian qua rất hiếm khi đụng mặt lần nữa, chỉ có hôm nay vô tình nàng ta vừa thay ấm trà từ trong thư thất tiến ra, tà áo thướt tha kéo một phần trên đất, quét qua cỏ dại.

Mạnh Di Giai nhướn mày, cô nàng này không sợ bẩn sao, giặt y trang kiểu như thế sẽ nhọc công lắm đấy?

Mạnh Di Giai cầm một nhánh hoa lê trắng như tuyết, cánh hoa xinh tươi đương độ xum cành, đi ngang cung tỳ, nàng ta cúi thấp đầu cuống quýt. Nàng cũng không thèm để tâm, đi thẳng vào thư thất.

Quân Dao lúc này đang chuyên cần chính sự, ngồi sau thư án chăm chú xem công hàm, tay phải cầm bút lông sóc dừng giữa không trung rất lâu, giọt mực đen huyền lưu luyến không rơi được. Cả người tĩnh như họa.

Tự dưng Mạnh Di Giai thấy, nhánh hoa lê trong tay thật là vô nghĩa, nhưng vẫn tiện tay cắm vào bình gốm màu trắng ngà ở trên hương kỷ cạnh cửa sổ, tô điểm thêm phong nền cho Quân Dao. Trong phòng đốt ít trầm hương, hương lô tỏa làn khó nhẹ nhàng, thư thái an thần, vô cùng thích hợp để giải tỏa tinh thần cho người đang phải tập trung cao độ.

Mạnh Di Giai ngồi xuống trắc kỷ vì không muốn làm phiền Quân Dao chuyên tâm, tự động thủ rót chén trà cho mình. Nhấp thử một ngụm thì là trà tim sen mật ong, pha vừa tới không quá nóng, rất thích hợp giải nhiệt cho mùa hạ. Nhưng Mạnh Di Giai cảm thấy mùa hạ ở đây vẫn còn mát mẻ lắm, so với bắc cương thì chẳng bỏng rát bao nhiêu. Hiện tại đang là tháng trọng hạ, nhưng thực chất thái dương giữa trưa cũng không phải là oi bức.

Điểm thích thú nhất của mùa hạ, phải kể đến tầng sa y mỏng tanh như cánh ve mà các cô ca kỹ, hay là cô nương thanh lâu e ấp đang vận, quả là phong tình dạt dào, phong tư lả lướt. Mạnh Di Giai nhìn còn ngứa ngáy.

Tuy nhiên, không hiểu sao Quân Dao cấm nàng không được lui tới thanh lâu kỹ viện, lấy lý do nàng đang thực thi nhiệm vụ triều đình giao phó, nếu ăn chơi đàng điếm quá mức sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bộ mặt nước Yên. Mạnh Di Giai cảm thấy có lý, nhu thuận nghe theo. Thực lòng nàng chỉ thấy kỹ viện vui ở chỗ có rất nhiều giai nhân ca xướng giọng rất hay, đồ ăn và rượu luôn đầy đủ, còn có người đẹp rót rượu cho và cùng nói chuyện phiếm, đấy là lạc thú cực hạn rồi đấy.

Bất quá, con người thanh lịch như Quân Dao lại không hề thích chỗ đó. Mạnh Di Giai có thể lý giải được. Phấn hoa vải xanh phóng túng của lầu son, tuyệt không thích hợp với Quân Dao vốn tâm đức như trăng sáng. Nghĩ lại lúc trước mình rủ người ta đi kỹ viện, thật là tội nghiệt chất chồng, may mà Quân Dao tâm tính vững vàng, không bị nàng kéo sa chân vào con đường tà đạo.

Vuốt mặt cảm khái một hồi, Mạnh Di Giai ngẩng mặt thì trông thấy Quân Dao hai tay đang gấp gọn công hàm, nhìn mình mỉm cười nhu hòa: "Thất thần gì thế?"

Quanh thân Quân Dao lúc nào cũng có ảo giác tỏa ra một loại ánh sáng dìu dịu, rất giống một khối ngọc cỡ lớn luôn tỏa ra hàn khí êm dịu óng ánh. Quả là quân tử thân như ngọc. Loại cảm giác hàn khí này, cộng thêm nụ cười mỉm nhẹ ưu mỹ, Mạnh Di Giai nhìn tới ngây ngẩn, cảm giác giải nhiệt mùa hạ tốt nhất mới là đây. Nàng bảo: "Đang nghĩ bánh mè hôm nay ngươi có thích không?"

"Ồ?"

Mạnh Di Giai rút trong cổ áo ra bọc bánh mè vừng, nàng bảo quản rất khá không một cái nào bị vỡ cả, nhìn thơm ngon vô cùng. Nàng liếm môi, dâng lên cho Quân Dao, giọng điệu dụ dỗ: "Ta nghe bách tính trong thành nói món này ăn rất ngon. Ngươi thử xem."

Quân Dao lách qua thư án, huyền y mỏng tanh phất qua như cánh hoa, nàng ngồi xuống bên trắc kỷ còn trống, nửa cười nửa không: "Tin tức một nữ tử hồng y rong ruổi tìm đồ ăn vặt của ngươi sắp lan hết trong thành rồi đấy."

Mạnh Di Giai nhún vai không cho ý kiến. Nàng bóc một cái bánh mè, đưa cho Quân Dao. Quân Dao đón nhận, dưới ánh mắt chăm chú mong chờ, cắn một ngụm.

Mạnh Di Giai nuốt nước bọt hỏi: "Thế nào?"

Quân Dao nhai rôm rốp, đáp khẽ: "Rất ngon. Ngươi cũng mau ăn đi."

Mạnh Di Giai hoan hỉ bóc bánh ăn, quả nhiên đám hài đồng chỉ đường thật không sai, lần sau ghé qua phải cho mấy đứa bé ấy ít nhiều mứt quả nữa.

Hương trầm bốc lên từ tốn. Chim ngoài cây hót thánh thót.

"Sự vụ tới đâu rồi? Bao giờ thì có công hàm triệu ngươi hồi kinh?" Mạnh Di Giai tùy tiện hỏi.

Quân Dao rót trà cho cả hai, cầm lấy chén trà gốm xoay xoay, nàng bảo: "Tạm thời Giao châu đã ổn. Nhưng trong triều lục tục không yên, chưa cử được người đến đây lĩnh chức Tiết Độ Sứ. Nếu cử người năng lực không đủ thì sợ không thu phục được bách tính, không trị được dân. Nhưng nếu cử người có năng lực, thì lại tính tới bọn họ lợi dụng tình cảnh nước Giao vừa quy hàng mà kích động, xúi giục binh biến nhằm phá bỏ biên cương, tự lập khoảng trời riêng. Băng dày ba thước, trước giờ con dân một nước dù ít dù nhiều sẽ còn tư tưởng phản kị lại sáp nhập nước khác. Ta là lo, Giao châu làm phản."

Việc dùng người luôn phải cân nhắc.

Mạnh Di Giai đối với những chuyện này tốt xấu có thể hiểu, vì nàng từng làm tướng, tất nhiên đạo dùng binh phải biết một hai. Nàng nói: "Nếu như không tìm được người thích hợp, chẳng lẽ ngươi phải ở đây mãi?"

Quân Dao như cười như không: "Cũng có khả năng, ta thấy ngươi ở đây cũng tự do tự tại như vậy. Không phải là thích rồi hay sao?"

Mạnh Di Giai cắn bánh mè, trả lời: "Cũng không tính là thích. Thành này tuy đẹp, đồ ăn vặt cũng nhiều, nhưng nếu bảo ta ở lâu dài trên đất Giao là không thể. Ta từng là tướng đánh bọn chúng, góa phụ cô nhi trong thành, chồng và cha họ là do ta giết, nếu ta ở đây bền lâu thì tâm lý rất không thoải mái."

Tạm bợ thì được, lâu dài thì không. Mạnh Di Giai không quá nhiều thiết tha với đất Giao.

Quân Dao có thể hiểu, nàng nhấp ngụm trà nhỏ, mùi vị thấm trên đầu lưỡi vô cùng tươi mát. Khẽ hỏi: "Sau lần này thì ngươi tính thế nào? Có còn ý định bỏ nhà trốn đi không?"

"Nếu ta nói ngươi hồi kinh ta sẽ không theo ngươi, từ đây dứt áo ra đi thật, thì thế nào, ngươi có bao che cho ta không?" Mạnh Di Giai cười cười.

Quân Dao chống một bên má, dùng ngón trỏ gảy nhẹ bánh vừng, bảo: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta cũng đâu thể ngăn cản."

Lòng Mạnh Di Giai quá rộng, lại thích phiêu bạt chu du, một khi thật sự muốn bỏ đi đến chân trời góc bể, e rằng không ai có thể khiến nàng chùn chân. Chính vì như thế, Quân Dao mới phiền lòng quá nhiều.

Chuyện không nói tiếp nữa, kết thúc ở đó.

Thực tế việc của Quân Dao cũng không phải chỉ đơn giản có giải quyết công vụ. Nàng còn muốn tìm hiểu địa hình một vài nơi trên đất Giao, điểm này rất quan trọng. Giao châu có làm phản hay không thì khó lòng nói trước, bất quá trước khi cháy nhà xảy ra thì vẫn phải luôn có lu nước bên hiên phòng hờ, do vậy muốn đánh trận thành công, yếu tố thông thuộc địa hình là không thể phớt lờ. Do vậy, Quân Dao bắt đầu nghiên cứu ghi chép về các vùng đồi núi, thung lũng, kênh rạch nơi đây.

Ngày mùng chín tháng sáu, ánh trăng non treo đầu cành sáng nhàn nhạt, soi bóng xuống sông màu trắng ngọc.

Quân Dao giao việc cho trọng thần, cùng Mạnh Di Giai phóng ngựa ba ngày đêm về phía tây, một ngày đi mấy chục dặm, mấy chốc đã đến vùng núi tuyết phía tây Giao. Gọi là dãy Trường Liên. Nơi này từng là cửa ải cho trận đánh tan mười tám vạn quân Trần của tướng quân Thác Bạt Kiệt nổi danh vào hơn bảy mươi năm trước, trận đánh đấy cũng diễn ra vào tháng sáu như bây giờ. Lúc đấy nước Giao còn tồn tại và giàu mạnh, tướng quân Thác Bạt Kiệt chiến thắng trăm trận, chiến tích lẫy lừng, thanh danh vang xa, được mệnh danh Chiến Thần.

Đứng xa xa nhìn đỉnh núi tuyết lửng lờ mây gió, đường trơn ngựa không đi được, Hắc Phong buồn bực vạch tuyết, gặm lớp mầm non mới nhú, hí khẽ ve vẩy đuôi.

Mạnh Di Giai vuốt bờm nó, rồi sải bước về phía trước. Triền núi lưng chừng tuyết, gió lạnh thổi phần phật, kéo lớp phi phong vải đỏ thấp thoáng như cánh bướm. Phía trước, lớp phi phong lông chồn tím của Quân Dao cũng phiêu dật tung bay. Tóc cả hai đều ướt một lớp tuyết mỏng, lành lạnh.

"Sao rồi? Nhìn ra được gì không?" Mạnh Di Giai hứng thú sáp lại gần.

Quân Dao nghiên cứu rất kĩ địa hình triền núi cho tới thực vật chung quanh, vực trước mắt sâu khủng khiếp, chỉ một màu trắng xóa mà không ước lượng nổi chiều cao, ít nhất phải hơn bảy mươi ba trượng.

"Có lẽ trận đánh của Thác Bạt tướng quân là do ý trời thật. Địa hình vùng này tuyết lớn dày đặc, quân Thác Bạt tướng quân đóng lâu như vậy, luyện quân rèn binh náo nhiệt, vậy mà không có tuyết lở. Chỉ khi quân nước Trần vừa kéo vào chân núi, liền tuyết lở nhấn chìm mười tám vạn tinh binh. Ý trời, quả là ý trời rồi."

Quân Dao cầm chì than, giữ chúng không quá ẩm ướt, vạch tấm da dê vẽ kĩ lại địa hình vách núi. Tầm nhìn hạn chế như vậy, thế mà ghi chép của nàng lại chuẩn xác tỉ mỉ đến kì lạ.

Mạnh Di Giai phóng mắt xa xa, trừ gió và tuyết thì chỉ còn lạnh. Khẽ nói: "Thác Bạt tướng quân đánh trên trăm trận lớn nhỏ, bất khả chiến bại, cuối cùng lại vì quân vương nghi kị người tài mà xử trảm, đúng là quá đáng tiếc."

Quân Dao chợt dừng động tác, ngước nhìn Mạnh Di Giai, Mạnh Di Giai cũng cứng đờ nhìn nàng. Cả hai ăn ý, một người cất tấm da dê, một người rút nhuyễn tiên thắt lưng. Soạt một tiếng, trên dưới hai mươi lăm kẻ áo đen xuất hiện, tay tuốt gươm sáng, bịt mặt thâm trầm hướng về phía bọn họ.

Một vị vương gia một vị tướng quân, đều là đối tượng dễ gây thù chuốc oán. Chẳng hiếm lạ khi chuyện bị ám sát đã thành thông lệ. Dăm ngày vài tháng không bị ám sát còn sẽ thấy lạ, chứ tình cảnh lúc này thì bình thường thôi.

Chẳng nói chẳng rằng, hai phe giao chiến. Thực lòng Mạnh Di Giai còn có ý định bảo vệ cho Quân văn sĩ nhu nhược. Nhưng khi lâm trận rồi mới há hốc mồm. Nói lớn trong cơn gió tuyết: "Uầy, A Quân, thân thủ ngươi tốt đấy, sau này thất nghiệp ta sẽ cùng ngươi đi làm thổ phỉ hoặc đòi nợ thuê kiếm cơm!"

Quân Dao: "..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net