chương 24- nước Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng đôi khi rất ngắn, ngày hai mươi lăm tháng sáu, khi trăng đã qua độ tròn sáng xinh đẹp nhất. Mạnh Di Giai và Quân Dao đang trên đường Đại Hành của Hà Đông trấn, một trấn thành sầm uất thuộc địa phận nước Trần.

Nước Trần nổi danh thương nhân ngàn đời vượt biển với hàng trăm con đường tơ lụa. Thiên hạ luôn biết một điều, muốn mua thảm dệt đẹp nhất, tinh dầu thượng hạng nhất hay những đồ xa xỉ phẩm khác, hãy đến nước Trần. Nước Trần nổi danh kinh thương với những cửa biển quan trọng từ ngàn đời, hàng hóa lưu thông chưa từng gián đoạn. Máu buôn bán đã chảy dài trong suốt huyết mạch người dân nước Trần.

Hà Đông trấn là một thành trấn phía tây nước Trần, cách Ngạo thành- đế đô nước Trần một trăm ba mươi ba dặm về phía tây. Nơi này buôn bán sầm uất vì gần biên với Giao châu và nước Yên, có thể nói là đông đúc thương nhân và các xe ngựa thồ hàng tấp nập trên đường cái. Trà dư tửu lâu dựng cao cách mấy, cũng sẽ dính phải bụi mù từ vó ngựa tải hàng tung lên.

Đi dưới đường cái, ngước nhìn những biển ngạch san sát không khác kinh thành nước Yên là mấy, họa chăng khác thì là mấy tầng rèm hoa từ các cửa lầu tung bay theo gió, họa tiết hoa văn thêu rất khác, có vẻ ít mỹ miều nhưng khỏe khoắn hơn lối nghệ thuật hoa mỹ nước Yên. Nước Trần chuộng dùng chuông, nhất là những chiếc chuông nhỏ bằng bạc hoặc đồng, bán đầy trên phố thị, rao bán rộn rã.

Trên đầu ngựa thồ hàng, trong mọi hàng quán và rèm buồng xe ngựa thì đều treo ít nhiều vài cái chuông nhỏ với hoa văn bay bướm. Thành ra trên phố lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng chuông lanh canh, người mới đến nước Trần nếu không quen chắc sẽ bị âm thanh này làm nhức đầu đến điên. Nhưng với dân bản địa nơi đây, không có nó thì bảo rằng quỷ sẽ bò ra ăn thịt. Tín ngưỡng của bọn họ tôn sùng tiếng chuông xua được tà ma và cầu may cho mỗi vụ buôn bán, tuyệt không thể không có.

Thành ra, cũng từng có bài phú về nước Trần. Một câu thành danh nhất phải là, Trần quốc chuông reo không thể chết.

Ngày nào tiếng chuông còn chưa dứt trên đất Trần, thì nước Trần vẫn còn hiên ngang đứng đấy, mặc các nước phân phân tranh tranh, Trần quốc bình bình thản thản sống cuộc đời thương nhân của mình.

Quân Dao bị hấp dẫn bởi một sạp chuông, bóc vài mẩu bạc vụn, mua hai cái giống nhau bằng đồng chế tác tinh mỹ, to chỉ bằng hai ngón tay, đóa hoa lan ngả nhoài trên vành chuông nhìn sống động như thể sắp bung nở xuân thì. Nàng đưa một cái cho Mạnh Di Giai: "Cho ngươi. Hảo ngoạn."

Mạnh Di Giai đón cái chuông, lắc lắc thử âm mấy cái, rồi treo vào thắt lưng. Chỉ thở dài bảo: "Ta đã nói ngươi không cần theo ta. Một mình ta kiếp sống phiêu bạt thì được rồi, ngươi đi theo thế này, ta có cảm giác mình dụ dỗ con gái nhà lành bỏ nhà trốn đi đấy."

Quân Dao đang giắt chuông cạnh mảnh ngọc bộ ánh ngọc, nghe Mạnh Di Giai nói liền cười rộ lên: "Ta đã nói ta có lý do riêng mới đi cùng ngươi. Ngươi không cần lo. Mà ngươi cũng thấy đó, tứ ca ta vì muốn chiếm được Giao châu, không ngại ám sát ta. Ta thân cô thế cô ở lại Giao châu, khác nào cá trong rọ nằm chờ chết."

Quân Dao đi dò xét địa hình dãy Trường Liên, chỉ vài cận thần quan trọng mới biết. Thế mà nhanh chóng đã có tử sĩ đuổi theo tới nơi ám sát, chứng tỏ đã có nội gián, và vụ ám sát này trù tính đã từ rất lâu rồi mới chuẩn bị số lượng tử sĩ nhiều trong thời gian ngắn được như vậy. Quả thực tình thế Quân Dao ở lại Giao châu rất là không xong.

Mạnh Di Giai muốn bỏ nhà trốn đi, chuyến đi sứ này là cơ hội tốt. Nàng có thể ngụy tạo một cái cớ giả chết gì đó rồi bắt đầu kiếp sống tiêu diêu tự tại của mình. Bất quá, trì hoãn lâu một phần cũng vì không đành lòng bỏ Quân Dao giữa chừng. Thế nhưng vụ ám sát vừa rồi lại là cơ hội quá hoàn mỹ cho nàng, nàng giả chết từ vụ đó trốn đi thì không ai có thể bắt bẻ được.

Mạnh Di Giai quyết định đi, chưa kịp nói câu từ biệt thì Quân Dao đã quyết định chạy theo mình, Mạnh Di Giai thật là bất khả tư nghị.

Tuy nhiên người đầu óc ngay thẳng như Mạnh Di Giai làm sao thắng được lý lẽ của văn sĩ lỗi lạc, cho nên không ngoài ý muốn nàng bị thuyết phục mà đi cùng với Quân Dao. Chỉ khi qua khỏi biên giới nước Trần, sắp tiến vào trấn, Mạnh Di Giai trông thấy một toán gia đinh hớt hải đi tìm kiếm một cô tiểu thư bỏ nhà trốn đi, nàng mới thổn thức nhớ đến Mạnh hầu gia ở nhà. Vạn nhất phụ thân đại nhân biết nàng dụ dỗ Quân cô nương nhà lành đi trốn như thế, nhất định cõng cây côn tám khúc rượt đánh chết nàng.

Vậy nên Mạnh Di Giai bắt đầu thấy lo cho bản thân.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Quân Dao ngắm nhìn kiến trúc phố thị nước Trần, hỏi Mạnh Di Giai.

"Ta có một người quen ở đây, chúng ta đến nhà nàng thư thả vài ngày đi. À mà trước tiên chúng ta đi chợ mua một ít hoa quả đã." Mạnh Di Giai nói.

Thế là hai cô nương dắt díu nhau đi mua trái cây. Vì dáng dấp Quân Dao và Mạnh Di Giai đều quá bắt mắt, không khỏi có vài người đưa mắt nhìn, chỉ là cố kị trường tiên giắt thắt lưng của Mạnh Di Giai mà lén lút quay đi, nửa câu cũng không hé lời. Ở nơi vàng thau lẫn lộn như thế này, nhân vật phi thường nào cũng có thể xuất hiện, cho nên lão bách tính đã quá quen, không muốn tự chuốc phiền toái.

So với Mạnh Di Giai bản chất quân nhân, Quân Dao thì chính là một đóa quân tử hoa tao nhã, thân cao như ngọc, tóc đen cùng điệu cười mộc phong, trên tay phe phẩy một thanh ngọc phiến. Vừa nhìn khí chất Quân Dao liền sẽ được gột rửa tâm hồn thanh tịnh, vài cô nương đi đường hoặc dừng chân mua son phấn hoặc túm kéo nhau thì thầm, bẽn lẽn phẩy khăn tay che miệng cười khúc khích, tầm mắt cứ quyến la quyến luyến dính vào thân ảnh Quân Dao.

"Uầy, ngươi thật là được yêu thích." Đi hồi lâu Mạnh Di Giai mới phát hiện ra điều đó, quay lại nhìn Quân Dao cười bảo.

Quân Dao nhướn mày: "Vậy còn ngươi?"

"Ha ha, ta cũng thấy ngươi rất đẹp, sau này sinh con, con ngươi nhất định sẽ có phúc tướng giống ngươi." Mạnh Di Giai vắt óc, tìm được một câu miễn cưỡng là lọt tai để tán thưởng Quân Dao. Nàng nghĩ chắc Quân cô nương cũng yêu thích được khen đẹp.

"Ồ?" Câu nói của Mạnh Di Giai làm Quân Dao thích thú, cong môi cười, ánh mắt lấp lánh như sao hè tháng sáu. Tiếc là bây giờ đang là ban ngày, ngắm đỡ nụ cười Quân Dao thì coi như ngắm sao đi.

Đi vào thị phố nông sản, cũng không có mấy chỗ bán trái cây. Hoặc cũng có thể, người dân ở đây cũng bán hoa quả thanh nhiệt mùa hè, nhưng các nàng đến vào ngả chiều, sớm đã bán hết. Mặt trời đang lặn dần hướng tây, chim bay dần về tổ, đổ bóng dài xuống bóng người thấp thoáng.

Vất vả rất lâu vượt qua các vị thiếu phụ luôn chen lấn, Mạnh Di Giai kéo tay Quân Dao để không thất lạc, Quân Dao ngoan như đứa trẻ theo mẹ đi chợ, hiếu kì theo đuôi Mạnh Di Giai. Cuối cùng cũng tìm được một sạp hoa quả còn coi được, Mạnh Di Giai buông tay Quân Dao ngồi xổm xuống bắt đầu lựa chọn.

Chủ sạp là một nữ nhân trung niên béo mập, mặt tròn và có hàng chân mày rất đẹp, nét mặt hồng hào phúc hậu. Bà ta đặt tay trên đùi, cười ha hả: "Yêu, tiểu tức phụ, dắt phu lang dạo chợ sao?"

Mạnh Di Giai đang cầm trái táo lên chọn lựa, nghe thấy bèn nhướn mày cười nhạt, có phần tà tứ: "Tiểu tức phụ? Bà nói ai?"

Bà chủ sạp ngẩn ngơ, lúc cô nương hồng y rũ mắt chọn trái cây, có vẻ vô cùng nhu thuận, bà tưởng là tức phụ. Nhưng nháy mắt, nhìn rõ mặt mày và nhuyễn tiên tại thắt lưng nàng, bà bừng tỉnh đại ngộ, xua tay bối rối: "Ôi chao ôi chao, nguyên lai là hai vị bằng hữu, thân già này phải cáo lỗi rồi!"

Quân Dao thân cao như trúc, quý khí vờn quanh người, mặc danh là một tước quý văn nhã, còn Mạnh Di Giai nhìn kiểu nào cũng là một nữ quân nhân, thành ra ghép đôi các nàng, bà chủ sạp thấy gượng ép quá, đành nói thế.

Mạnh Di Giai hài lòng, tiếp tục chọn hoa quả của mình, thoạt nhìn tưởng nàng không biết chọn, nhưng động tác thuần thục như vậy, hình như đã quen tay lắm rồi. Quân Dao nhìn thoáng qua, có điều nghĩ ngợi.

Sau, tự dưng Quân Dao cười tủm tỉm với bà chủ sạp: "Làm sao thẩm thẩm lại nghĩ chúng tôi là bằng hữu?"

"Ách?" Bà chủ sạp tự thấy vạ miệng làm sao, câu nào của hai cô nương này đều làm khó thân già bà cả. Bà vò tóc: "Thế rốt cuộc các ngươi là sao với nhau? Ôi chao, đừng làm khó thân già này nữa."

Quân Dao cười không đáp, gập quạt ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một cái lẵng tre vừa phải, đặt cạnh tay Mạnh Di Giai. Mạnh Di Giai sửng sốt: "Cái này đâu ra vậy?"

"Lúc nãy ta mua cùng chuông, ngươi không để ý sao?" Quân Dao cười tủm tỉm.

"Ây, nhưng làm sao ngươi biết sẽ đi mua hoa quả mà chuẩn bị sẵn chứ?" Mạnh Di Giai nhớ rõ ràng là mua chuông xong mới hỏi tới chuyện đi đâu, và rồi nàng mới bảo đi mua hoa quả. Thế làm sao Quân Dao biết trước mà chuẩn bị?

Mạnh Di Giai bừng tỉnh: "Ngươi có khả năng bói toán tương lai sao?"

Quân Dao thở dài, đưa tay búng cái trán Mạnh Di Giai một cái, trần thuật: "Từ lúc bước qua biên giới, ngươi cứ lẩm bẩm một mình chuyện phải mua hoa quả, ta không điếc, sao có thể không nghe?"

Mạnh Di Giai sững sờ và rối rắm: "Còn có chuyện này. Ầy, chắc ta lại mắc thêm cái bệnh mới, gọi là lẩm bẩm rồi."

Sau cái chết của Hắc Phong, ngắn ngủi một đoạn thời gian Mạnh Di Giai như người mất hồn, thi thoảng lẩm bà lẩm bẩm hoặc là đi một lúc lại theo thói quen ngoắc tay phía sau: "Hắc Phong lên đây, ở đây có cỏ non ngươi thích này, ăn mau lên, ta mỏi chân quá."

Bất quá, đáp lại đã không còn tiếng hí phì phò của Hắc Phong, Quân Dao tiến đến, ôn tồn quan tâm: "Nếu mỏi chân, ta cõng ngươi nhé?"

Mạnh Di Giai sững người, lúc đấy mới nhớ ra thực trạng tàn khóc, mím môi yên lặng không nói nữa. Mà mỗi lần như thế, Mạnh Di Giai sẽ trầm mặc mãi tới khi mặt trời lặn. Vào những ngày tâm tình bất định đó, cũng khó nói trước Mạnh Di Giai có bộc phát và bệnh tâm lý nho nhỏ hay không.

So với bữa trước, thì ba hôm nay tình trạng Mạnh Di Giai đã khá hơn nhiều, có vẻ phần nào đã tiếp nhận được cái chết của Hắc Phong rồi.

Lại tiếp tục nói về chuyện chọn hoa quả. Mạnh Di Giai thấy cái lẵng tre của Quân Dao cũng thật là khéo léo vừa vặn, cao hứng chọn quả này quả kia bỏ vào. Quân Dao cũng chọn lấy vài quả, đặt thêm một quả thạch lựu vào lẵng.

Một chung trà sau đã chọn xong, Mạnh Di Giai đứng dậy rút bạc trả, Quân Dao biết thừa mình rút bạc sẽ bị cản ngay, vì đây là Mạnh Di Giai mua cho bằng hữu mình, Mạnh cô nương rất là nói nghĩa khí.

Trước lúc quay đi, Quân Dao quay lại nhìn bà chủ sạp, cười cười: "Giờ thì thẩm thẩm thấy chúng tôi như thế nào?"

Bà chủ sạp như hiểu ra điều gì, cười tít mắt vẫy bàn tay béo mập: "Đã hiểu, đã hiểu. Sớm sinh quý tử!"

"Hả, gì vậy?" Mạnh Di Giai không hiểu hỏi.

Quân Dao tủm tỉm cười lắc đầu: "Không có gì đâu. Nhà bằng hữu ngươi ở đâu?"

Mạnh Di Giai không nhận ra đề tài bị chuyển, nàng bắt đầu giới thiệu: "Nhà nàng ở trên đường Vân Xuyên, trong ngõ Miên Hoa, kiến trúc rất được, mà nàng cũng rất được. Ầy, suy cho cùng, nàng cũng có vài điểm tương đồng ngươi đấy, rất ưu nhã."

Quân Dao chủ động xách lẵng hoa quả cho Mạnh Di Giai, tươi cười: "Coi bộ chúng ta nên đi sớm trước khi tàn tịch dương, cũng phải tới giờ vãn thiện rồi. Có đói không?"

Mạnh Di Giai gật đầu: "Hơi đói thật. Đi nhanh thôi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net