chương 25- đón khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất hai khắc để đi bộ đến ngõ Miên Hoa. So với ngõ dẫn đến Hợp phố từng đi, ngõ này rộng hơn đôi chút, có vẻ thoáng đãng hơn, nhà cửa san sát nhưng không nhô mái nhà ra ngoài quá nhiều, cấu trúc đơn giản và gọn gàng, cửa đóng im lìm. Cửa gỗ nâu trầm cũ và tường sơn vôi trắng phai màu gió sương, gợi lại chút hoài cổ xa xăm và cảm giác giá trị lịch sử. Vài cái chuông gió treo ngoài cổng đu đưa, kêu âm thanh trầm bổng như chào đón vài vị khách đến từ phương xa.

Đi sâu vào ngõ chừng nửa chung trà nữa, Mạnh Di Giai dừng chân trước cổng thùy hoa điêu khắc đài sen sóng nước của một tứ hợp viện, nàng cười nói: "Tới nơi rồi này."

Quân Dao thầm quan sát tứ hợp viện đấy. Cửa thùy hoa gỗ vừa sơn dầu lại nên có vẻ bóng bẩy, đá ôm gối chắn cửa chưa mấy bạc màu, tường cao cổng kín với hoa văn khỏe khoắn cách điệu, trước cổng không treo chuông mà treo hai cái đèn lồng màu cam nhạt, dáng dấp xinh xắn nom rất thích ý, làm cho nơi vắng vẻ này có chút độ ấm. Qua tường cao vôi bạc, có vài nhánh hòe già to khỏe đưa nhoài khỏi tường thanh mát. Phỏng chừng trong sân trồng một gốc hòe tuổi ít nhất phải là hai lăm năm tuổi.

Ánh tịch dương đang tà tà đỏ ối, trời nhuốm một màu ánh cam rực rỡ, mây đỏ mây vàng xếp chồng nhau san sát như vảy một con cá chép vàng khổng lồ lơ lửng.

Mạnh Di Giai dẫn đầu gõ cửa, nàng không hề khách khí, vung quyền đập cửa đùng đùng: "A Kiều, xem ai mang hoa quả đến thăm người này! Mau mở cửa!"

Quân Dao mỉm cười nhìn cách đập cửa thô lỗ của Mạnh Di Giai, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.

Đập một hồi, không thấy cửa mở, Mạnh Di Giai quay lại cười nói, như thể quá quen thuộc: "Chắc nàng lại đi thu vải phơi rồi, đợi chốc lát đi." Chậm một chút, nàng bổ sung coi như giới thiệu trước: "Nàng là thợ may y trang, ý là tú nương ấy. Nàng gọi là Thục Kiều, bọn ta quen gọi nàng là A Kiều, nàng rất xinh đẹp."

Quân Dao gật đầu đã biết. Một lát sau, Quân Dao mới biết được mặt mũi của vị cô nương Thục Kiều mà Mạnh Di Giai khen xinh đẹp. Quả thực là xinh đẹp.

Thục Kiều khác với Quân Dao băng thanh ngọc bích, khác với Mạnh Di Giai diễm mỹ tuyệt luân, càng khác với Thường Ly uyển chuyển xinh xắn, Thục Kiều có một vẻ đẹp tế nhị, không quá khoa trương mà đằm thắm, dịu dàng, khóe mắt và đuôi chân mày nhạt thoạt nhìn tươi mới như núi hoa ban xa xa, quyến rũ một cách kín đáo. Thục Kiều tay mở cửa, lách nửa người, thân người tinh tế đủ thịt, vận một lớp bố y xanh lục, tóc búi khuynh kế cài một cây trâm gỗ và một đóa đỗ quyên, thoạt nhìn vô cùng hiền thê lương mẫu.

Một mẫu người lý tưởng của thê tử như vậy, chốc lát sau Quân Dao có chút kinh ngạc khi biết rằng nàng ta ở giá, còn là ở giá đến tận hai mươi lăm tuổi, chưa từng thú gả. Thục Kiều trông thấy Mạnh Di Giai mỉm cười dịu dàng: "Nghe tiếng đập cửa liền biết là ngươi rồi."

Mạnh Di Giai vẫy tay vô cùng cao hứng, lại kéo Quân Dao đến trước mặt Thục Kiều, giới thiệu: "Đây là bằng hữu của ta. Nàng gọi là..." Nói đến đây, Mạnh Di Giai bối rối đôi chút, vì vấn đề thân phận của Quân Dao đúng là đặc thù.

Không để Mạnh Di Giai bối rối quá lâu, Quân Dao đã bình thản tiếp lời: "Tại hạ gọi là Quân Ân, rất vui được gặp cô nương."

Quân Dao có tự là Quân Nghi Ân, khi xuất hành ra ngoài nàng bớt một chữ Nghi trong tên để có thể giao thiệp.

"Quân tiểu thư hữu lễ rồi."

"A Kiều, bọn ta bây giờ không có chỗ nào để đi, ngươi để bọn ta tá túc ở đây đi, có được không? Đừng lo, tiền nhà tiền ăn, ta dư sức." Mạnh Di Giai vỗ hà bao rủng rỉnh trong vạt áo, có vẻ thập phần hài lòng trước việc phụ thân cho một khoảng bạc lớn tiêu dao.

Thục Kiều lườm nàng rõ dài: "Ngươi lúc nào cũng như thế. Muốn ở đây bao lâu thì cũng được, chỉ cần xách nước nhuộm vải cho ta là được rồi."

"Ha ha!" Mạnh Di Giai cười lớn.

"Quân tiểu thư, tệ xá có điểm bần hàn, mong tiểu thư không chê." Thục Kiều hiếu khách mà khách khí cười nói, mở rộng cửa đón tiếp Quân Dao, không hề có nửa điểm phiền hà hay khó chịu, chứng tỏ là một cô nương dễ khiến người khác thiện cảm.

Nhà Thục Kiều trừ nàng thì cũng chỉ có hai nữ beta trung niên làm công, và nàng thì cũng là beta, hiếm khi trông thấy nữ beta xinh đẹp không kém gì quân quý như Thục Kiều. Hai phụ công trung niên đã về từ cửa sau, bọn họ đều là người sống gần đây, đến làm công ăn lương của Thục Kiều, mà Thục Kiều thì chỉ mưu sinh từ chuyện nhuộm vải bán và may vá, miễn cưỡng vừa đủ nuôi thân.

Nhà Thục Kiều là một lưỡng tiến tứ hợp viện, nhà kết cấu có hai sân. sân trước có một cái giếng cổ lớn gạch xám xanh khin khít, trong sân lót gạch như vảy cá, trước cửa bắc phòng thì trồng hai gốc ngân hạnh, lá cành xum xuê. Nếu mà đến vào là mùa thu, thì chắc chắn hai gốc ngân hạnh sẽ vàng rực nên thơ lắm. Dưới gốc ngân hạnh bên trái có một bộ bàn đá tròn tĩnh lặng nằm đón nắng chiều. Khoảng sân sạch sẽ không hề cỏ dại lá khô, chứng tỏ chủ nhân là người chăm quét tước và thạo việc. Lách qua cửa thùy hoa, Mạnh Di Giai và Quân Dao theo chân Thục Kiều trên hành lang.

Thục Kiều hỏi: "Các ngươi đã dùng thiện chưa?"

"Vẫn chưa. Nhà ngươi có gì ăn không?" Mạnh Di Giai không biết khách khí là gì, háo hức nhìn Thục Kiều.

Thục Kiều cười, điệu cười duyên dáng, càng làm ngũ quan thêm xinh đẹp động lòng, nàng bảo: "Buổi sáng thức giấc, chưa phơi vải ta đã nghe tiếng chim thước kêu văng vẳng ngoài cành hòe, đoán rằng hôm nay sẽ có khách nên lúc nãy đã giết thịt hai con gà. Quả nhiên vừa làm cơm xong thì các ngươi đến. Các ngươi lặn lội đường xa mệt nhọc, chi bằng dạo quanh tắm rửa một chút cho thư giãn đi, trong thời gian đó ta bày thiện, rồi thì cùng ăn?"

Mạnh Di Giai hồ hởi đáp ứng, lôi kéo Quân Dao: "Ngón nghề làm gà của A Kiều vô cùng tốt. Nào, đi tắm chút đi thì chúng ta có lộc ăn rồi."

Quân Dao thở dài nhẹ trong lòng, cô nương của nàng lại bắt đầu hiếu động rồi, đành dừng chân đưa ra giỏ trái cây đủ màu sắc: "Thục Kiều cô nương, hoa quả A Giai chọn mua cho ngươi."

Thục Kiều đưa tay nhận lấy giỏ hoa quả, lại nhận ra trên tay dính vài vệt nhọ bếp, đặt cạnh bàn tay tinh tế như ngọc của Quân Dao càng có vẻ đối lập. Thục Kiều cười qua loa: "Để Quân tiểu thư chê cười rồi, cả ngươi đều khói dầu phòng bếp, tay chân cũng không được sạch sẽ."

Quân Dao bình thản: "Không ngại, là Thục Kiều cô nương có tâm đãi khách."

Mạnh Di Giai sau đó lôi kéo Quân Dao đi đến cái giếng cổ giữa sân, quanh giếng có vào mảng rêu xanh lục, nước giếng trong vắt in màu trời sóng sánh. Mạnh Di Giai vừa chạy vù đi như đám mây nắng đỏ vừa bảo: "Ngươi đợi ta."

Chạy đến hướng nam, lách người một cái liền mở cửa đảo tọa phòng vào trong, nháy mắt thì lại chạy ra, trên tay cầm theo hai cái xô gỗ tùng. Nàng đến trước mặt Quân Dao: "Nào, ta xách nước rồi tắm rửa! Mùa hạ mà tắm nước giếng thì không còn gì sảng khái hơn!"

Từ hành động vừa rồi, thấy rõ được rằng Mạnh Di Giai vô cùng thân thuộc nơi này, tự nhiên như ở nhà. Quân Dao trầm tư ít nhiều trong bụng.

Quân Dao chậm lắc đầu, không đồng tình với Mạnh Di Giai: "Tẩy phòng ở đâu? Ngươi chỉ đi, ta xách nước cho ngươi tắm trước." Nói đoạn, nàng đón cái xô từ tay Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai ước chừng cái xô trên tay, lại nhìn thân người tiêm nhược của Quân Dao, vẻ mặt có chút không tin tưởng. Để một cô nương văn sĩ đi xách nước, Mạnh Di Giai thấy mình thế thì thật quá đáng, bắt đầu lâm vào cân nhắc. Quân Dao thở dài, lần đầu tiên từ lúc gặp mặt Mạnh Di Giai, nàng nói câu này: "Ta là tước quý, ngươi là quân quý, đây là chuyện ta phải làm."

Mạnh Di Giai sững người, ngạc nhiên: "Nhưng ta là quân nhân, còn ngươi là văn nhân."

"Tiền đề đầu tiên là tạo hóa đã ban cho chúng ta chủng loạn, sau đó mới nói tới việc ta lựa chọn chí hướng trong đời. Cho nên, phàm là việc gì quyết định trước sau, đặt đầu tiên phải là chủng loại, ngươi dù mạnh thì vẫn là quân quý, ta dù yếu vẫn là tước quý. Ta thân là tước quý, há nào để quân quý xách nước cho mình tắm rửa? Còn nữa, ngươi là quân quý đặc quyền là được cưng chiều bảo ban, không nên tự lĩnh lấy phần việc nặng nhọc. Trước tới giờ, mọi đạo luật quốc pháp cho tới phong tục tập quán, toàn bộ đều là tước quý che chở và chiếu cố quân quý, băng dày ba thước, núi cao ngàn trượng, không lẽ ngươi muốn đi ngược lại đạo lý đã có từ thiên thu?"

Mạnh Di Giai buông xô gỗ, đưa hai tay lên trời đầu hàng, lia lịa nói: "Được rồi được rồi. Cầu xin ngươi đừng nói nữa, đầu ta muốn bể rồi đây!! Cho ngươi xách nước, ta cho ngươi xách nước!! Ôi trời!!"

Quân Dao vẻ mặt hài lòng.

Dưới ánh tịch dương tà tà, bóng hai cô nương đổ xuống mặt gạch sân kéo dài mãi như cả trăm năm vô tận, một đỏ một trắng sóng vai, tóc đen tung bay, nét mặt đạm nhiên thư thái, nụ cười tới ánh mắt đều chân thật và ấm áp.

Khi ánh trăng tàn treo trên cành cây ngân hạnh, màu bạc nhạt, Thục Kiều dọn thiện ra ngoài bàn đá trước sân, tính toán vừa dùng thiện vừa ngắm trăng trợ hứng. Khung cảnh vô cùng lãng mạn. Vãn thiện đãi khách của Thục Kiều có món toan lạt hoàng qua, háo du lạt tử kê, ngân nha ti kê và phao tiêu am thuần đản. Thục Kiều còn chạy đi mua một bình rượu nếp ở lò rượu cách đây không xa, thịnh tình đãi khách.

Hội ngộ cố nhân, nhâm nhi rượu thịt và tắm ánh trăng mờ. Thế này quả là không còn cầu gì hơn.

Mạnh Di Giai trông thấy bàn thiện, vui mừng quá đỗi, vỗ tay hò reo: "A Kiều ngươi quá tri kỉ rồi!"

Thục Kiều sắp đũa ra, cười cười lại nói với Quân Dao: "Thật có lỗi Quân tiểu thư, khẩu vị A Giai ăn cay, nên ta cũng hay nấu món cay, không biết ngươi dùng có sao không?"

"Món cay ư? Không hề gì." Quân Dao thoải mái tiến đến, thần sắc thản nhiên.

Lại nói lúc trông thấy Quân Dao trong bố y màu bạc đơn giản không hoa văn, một chút nông phu cũng không hề nhìn ra, trái lại mảnh khảnh cao gầy như một vị phu sĩ hàm hậu nhà bên, mang đến cảnh giác gần gũi và thanh tịnh. Mạnh Di Giai cúi xuống nhìn mình xộc xệch trong bố y màu lục nhạt thùng thình, nhìn kiểu gì cũng không quý khí vờn quanh được như Quân Dao. Nàng tiến đến, vỗ vai Quân Dao: "Nói không phải vuốt mông ngựa đâu, nhưng ngươi thật sự rất ưa nhìn đấy. À mà quạt ngọc ngươi đâu?"

Quân Dao nửa cười nửa không: "Vận y phục này mà cầm nó thì thật nửa nạc nửa mỡ, nên ta cất đi rồi."

Mạnh Di Giai thấy có lý, quan tâm nhắc nhở: "Cất cẩn thận vào. Coi chừng bị trộm đấy."

Quân Dao phì cười: "Được."

Mạnh Di Giai hô đói liên tục, dẫn đầu ngồi xuống bàn đá, kéo Thục Kiều và Quân Dao cùng trái phải ngồi xuống. Nàng tươi cười: "A Da... A Ân, ngón nghề của A Kiều phi thường tốt, chút nữa ngươi phải thử nhiều một chút. Sau này không phải muốn là có được đâu, ha ha!"

Mạnh Di Giai vô cùng thích chí khoe khoang về Thục Kiều suốt. Không hiểu sao Quân Dao bắt đầu thấy không vui, nhưng là người tâm tư cẩn trọng, nàng không thể hiện ra ngoài chút sơ hở nào, chỉ cười dịu dàng phụ họa Mạnh Di Giai.

Thục Kiều lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, cũng không còn dáng vẻ khói dầu đi ra từ trong bếp, thanh tao và gọn gàng, càng thêm đằm thắm đẹp đẽ dưới ánh trăng màu trắng. Nàng cầm đũa, gấp thịt gà cho Mạnh Di Giai, làm thủ thế mời với Quân Dao: "Quân tiểu thư đừng khách khí, nếm thử mong rằng không chê."

"Sao có thể chứ." Quân Dao khách khí ứng thanh.

...

********

Gia có lời muốn nói: giờ xem lại mới biết viết hai bộ truyện nhưng lỡ xài trùng tên rồi, mà thôi kệ đi :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net