chương 26- Thục Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tế Mạnh Di Giai không hề nói ngoa, trù nghệ của Thục Kiều rất tốt, món nào cũng vừa miệng và thơm ngon, càng ăn càng không dừng lại được. Đặc biệt với người đi xa gần trăm dặm hơn, nay có thể ngồi xuống bàn ăn khoan khoái, hảo hảo dùng một bữa cơm nhà, càng mang ý vị riêng biệt.

Dưới trăng tàn cuối tháng, gốc ngân hạnh xòe tán, cắt loang lổ những vết trăng mờ qua tán cây, ánh sáng bạc gieo mình xuống sân, như những đóa hoa quỳnh ngọc lả tả nở trong đêm, côn trùng rả rít kêu, gió mát thanh bình. Bình rượu không quá mạnh, vị cay thanh, dùng trợ khẩu vị thì không còn gì bằng, thế nên nhanh chóng ba người dùng non nửa bình, đồ ăn vơi dần đi và nồi cơm trắng cũng không còn bao nhiêu.

Mạnh Di Giai ăn đến bất diệc nhạc hồ, thi thoảng lại vừa ăn vừa lôi kéo Thục Kiều kể về vài chuyện lặt vặt, rồi cũng lôi kéo Quân Dao vào góp chuyện. Bàn ăn vô cùng rôm rả, không khí dần thân mật hơn ba phần, bớt đi sự câu nệ, chốc chốc lại truyền ra tiếng cười hào hứng.

Tứ hợp viên vắng lặng lâu ngày, hiếm khi được dịp náo nhiệt.

Mạnh Di Giai gắp một quả trứng cúc ngâm ớt cho Quân Dao, bảo: "Món này rất ngon, nếm thử xem thế nào."

Quân Dao gật nhẹ đầu, gắp quả trứng lên, hé miệng cắn phân nửa, tinh tế thưởng thức. Mạnh Di Giai hơi thất thần, cái điệu cầm đũa ăn này của Quân Dao quả là duyên dáng, cứ như là một thi sĩ đang chuyên cần cầm bút lông dê, đảo cổ tay điền dòng lạc khoản. Phảng phất thanh nhã và lễ tiết. Không hổ là người được tu dưỡng nghiêm cẩn từ hoàng tộc, mọi cử chỉ đều thật xuất sắc.

Thục Kiều rũ mắt, đáy mắt tối đi mấy phần, màu mắt như màu mây xám trong đêm. Sau đó ngước dậy, mỉm cười lơ đãng hỏi: "Quân tiểu thư là sở sinh từ văn gia sao? Tác phong thật là không tầm thường."

Quân Dao nét mặt không đổi: "Phải, gia phụ gia nương đều có chút ít tài văn học, nên ta cũng học đôi chút."

Thục Kiều chống một tay bên má, ánh mắt mê ly xa xăm, rõ ràng là dung mạo hiền thục đoan trang nhưng khi cười rộ lên lại phong tình hớp hồn người khác. Giọng nàng khẽ như tiếng gió: "Ồ? Thế thì lấy làm bất ngờ rồi đấy. A Giai, không phải ngươi nói ngươi không thuận mắt văn nhân văn vẻ dông dài sao?"

Mạnh Di Giai hớp ngụm rượu, cười khì: "Cái gì cũng có ngoại lệ cả. A Ân khác toàn bộ những văn sĩ mà ta từng gặp, kết giao bằng hữu với nàng là may mắn của ta đấy. Chớ có nhìn mặt mà bắt hình dong, nom nàng gầy gò vậy nhưng rất lợi hại, buổi chiều xách cả sáu xô nước mà không hề thở gấp đâu."

Dừng một chút, Mạnh Di Giai cũng bắt đầu lâm vào trầm tư khó hiểu. Nàng nghiêng qua nhìn Quân Dao, tay cầm chén rượu đung đưa, ánh mắt phủ hơi men mờ bắt đầu châm chước đánh giá, giọng khó hiểu: "Ta cũng tự hỏi, nhìn nàng tiêm nhược như vậy, cỗ sức lực thần kì đó từ đâu chui ra?"

Thục Kiều bật cười, nàng kéo tay Mạnh Di Giai, cầm chén rượu đặt sang một bên xa, hờn dỗi: "Ngươi say rồi."

"Không thể nào." Mạnh Di Giai thề thốt phủ nhận. Mà đúng là Mạnh Di Giai chưa say, bao nhiêu đây rượu chỉ đủ để nàng hâm người một chút thôi, đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm.

Quân Dao ân cần nhắc nhở: "Chủ yếu là ăn, đừng ham uống. Ngươi đi đường xa phong trần, nên nghỉ ngơi chứ không nên uống nhiều rượu, hại thân."

Mạnh Di Giai đành ngoan ngoãn nghe lời. Lại hào hứng đề nghị: "A Kiều, hay là ngươi đàn vài khúc trợ hứng đi, lâu rồi không nghe ngươi đàn, thật là nhớ tiếng đàn của ngươi."

Thục Kiều dùng hai tay nâng má, gò má bốc lên rặng mây hồng bồng bềnh, nàng ta đánh nhẹ sóng mắt dập dờn, cười khẽ: "Cũng được. Vậy ngươi về phòng lấy đàn cho ta đi."

Mạnh Di Giai cao hứng rời đi nhưng cũng không quên khoe khoang thêm: "Â Ân, A Kiều đàn rất là dễ nghe đấy!"

Nhìn bóng hồng y biến mất vào bắc phòng, Thục Kiều thở dài, vô ý hữu ý nói: "Nàng vẫn như thế, lúc nào cũng khoe mẽ suốt về ta. Thật là ngại ngùng."

Quân Dao biết thừa Thục Kiều nói cho mình nghe, nàng cười nhạt: "Coi bộ ngươi và nàng cũng thật là thân thuộc nhau."

"Đại loại vậy, thế còn Dao vương, ngài làm sao mà khiến nàng chịu mở lời khen ngài vậy? Tính khí A Giai trước giờ không thích văn sĩ đâu, còn là lần đầu tiên nghe nàng công nhận 'ngoại lệ'." Thục Kiều đột ngột chồm đến, nụ cười hóa thành vẻ phong tình ướt át, dụ tình nói. Nghe như tình nhân nỉ non dưới trăng.

Quân Dao cũng không có bất ngờ khi bị nhìn thấu thân phận, chỉ cầm chén trà gốm xanh lên, nửa cười nửa không: "Cũng không quá đặc biệt. So với ngươi, ta càng không đặt biệt. Nhìn ngươi không hề đơn thuần là một cô nương hộ nông may vá mưu sinh, ta cứ thắc mắc mãi, rốt cuộc thân phận thật của ngươi là gì. Bây giờ thì đoán ra được rồi."

Nói đến đây, Quân Dao buông thả rèm mi chỉnh tề, nhàn tản nhấp rượu.

"Úc? Vậy ngươi nói thử xem." Thục Kiều ngồi lại ngay ngắn, ngả ngớn nhìn Quân Dao, đuôi lông mày nhướn lên một chút, lang theo ý tứ khiêu khích.

"Đoán không lầm thì trước khi ngươi thoái ẩn, hẳn là ở tần lâu sở quán đi."

Tần lâu sở quán, hay còn gọi là thanh lâu kỹ viện. Xuất thân từ nơi phong trần đó, đều là liễu đã qua tay, hoa đã qua nhành.

"Ồ?" Thục Kiều chỉ "ồ" một tiếng cảm khái trước lời Quân Dao, cũng không lên tiếng khẳng định hay phủ nhận. Ánh mắt mong lung mang theo chút ý cười, sâu trong đáy mắt là vài phần cô đơn tịch mịch.

Lúc này bóng hồng Mạnh Di Giai trở lại, hai tay cầm theo một thanh đàn quy từ tỳ bà làm bằng gỗ ngô đồng vân hoa tinh xảo, dây đàn thẳng băng phát ánh sáng nhạt dưới trăng, đầu đàn cột một đồng tâm kết đoàn cẩm màu đỏ. Toàn thân đàn hiện vẻ sáng bóng, quả là một thanh tỳ đàn được chế tác tinh xảo và bảo dưỡng tốt, không dính chút bụi trần.

Thục Kiều đón lấy, đặt đàn trên đùi, tươi cười hỏi Mạnh Di Giai: "Muốn nghe khúc nào?"

Mạnh Di Giai gãi đầu: "Uầy, ngươi thừa biết ta không rành mấy thứ này mà. Ta chỉ đơn thuần muốn nghe tiếng đàn, vậy thôi."

Thục Kiều chợt đánh mắt về phía Quân Dao, hỏi: "Thế còn Quân tiểu thư, ngươi thì sao? Muốn nghe khúc nào không?"

Quân Dao bình thản: "Thục Kiều cô nương cứ tự nhiên chọn lựa, ta nghe gì đều được."

Thục Kiều cong môi như cười như không, đặt đàn trên đùi ngây ngắn, má áp khẽ vào đầu đàn, ngón tay lướt trên dây tơ triền miên, bấm nhịp, âm thanh phiêu đãng lan xa như sóng nước đưa từng đóa hoa sen dập dờn. Đêm khuya thanh vắng, tiếng đàn càng rõ ràng và độc nhất, mang theo chút ít lẻ loi cô độc.

Phím âm rời rạc nhưng du dương, một khúc đàn mềm mại uyển chuyển, tác dụng an thần vô cùng tốt. Cảm giác như gió thổi nhẹ vừa, trăng cũng sáng vừa đủ, và ngân hạnh không đổi sắc vàng thì cũng đã đủ xinh đẹp, đêm nay mọi thứ vừa vặn đến không ngờ. Thêm một chút sẽ thành thừa mà bớt đi một ít lại là thiếu. Mọi thứ hài hòa cân bằng tới không tưởng.

Mạnh Di Giai khép mắt nghiêng đầu nghe tiếng đàn, nàng không có kiến thức chuyên môn nhưng có lòng thưởng thức, cũng thích nhất là nghe tiếng đàn êm ái thế này. Cảm giác mọi đau khổ và máu tanh từ trăm trận chiến trường trong cơ thể nàng dần dần được vuốt ve, mang lại sự thanh tịnh và thoải mái.

Một phần tâm hồn nhỏ nhoi sâu trong con người sắt đá Mạnh tướng quân vẫn là khát cầu sự mềm mại vốn có, khát cầu sự bình yên thịnh thế, bình an trọn đời. Chỉ tiếc ý trời thường không thuận lòng người, đời người mãi là chuỗi dài bất đắc dĩ.

Tiếng đàn triền miên mãi không dứt. Thục Kiều dần khép mắt, che hết mọi tâm tư sương gió một đời người,chuyên tâm múa ngón tay trên dây tơ dằng dặc, mãi gửi lòng vào tiếng đàn, lẻ loi một mình văng vẳng tấu khúc.

Mạnh Di Giai nặng nề uống cạn chén rượu, đứng dậy, với tay bẻ xuống một nhánh ngân hạnh. Nương theo tiếng đàn mượn nhánh ngân hạnh làm kiếm, nàng bắt đầu khởi vũ. Điệu múa từ chiến địa sa trường, mưa máu gió tanh, bao đời đổ xuống, bao vó ngựa giẫm dính thịt người, bao bộ xương vô chủ, bao nấm mồ xanh cỏ um tùm. Bi thương và bi tráng đan xen, lòng người hóa thành lưỡi kiếm, cứ chạy mãi, rong ruổi mãi trên mảnh đất chất chồng thịt người. Đã nằm xuống tướng địch, đã ngã xuống huynh đệ, ngựa chiến.

Chiến tranh kì thực không phải là thắng thua chỉ là sống chết... Người sống kẻ chết nằm trên hai đầu sinh tử. Người ra đi có lẽ chưa thanh thản, người ở lại chắc gì đã là vui. Chiến tranh kì thực chỉ là bi thương.

Tỳ bà xướng khúc cô đơn.

Ngân hạnh múa điệu bi hùng.

...

Sáng hôm sau, bình minh đỏ hồng ló dạng rặng mây hướng đông. Xa tít tắp ánh sáng ấm áp ban mai.

Mạnh Di Giai dậy sớm, ăn vài món điểm tâm xong liền phụ giúp Thục Kiều xách nước ra sân sau nhuộm vải. Quân Dao thế mà cũng dậy sớm, cùng các nàng bận rộn. Mạnh Di Giai thật không đành lòng nhìn Quân Dao lao lực làm những việc phàm tục này, khuyên nhủ: "Huynh đệ, nói không có ác ý, nhưng ngươi hãy vào trong ngồi đi. Nhìn ngươi lấm lem bụi trần thế này, ta thấy mình tội nghiệt chất chồng."

Con người Quân Dao trời sinh bất nhiễm phấn tục, không ăn khói lửa nhân gian, như một vị trích tiên cao cao tại thượng. Nay phải xoắn tay áo lên cao, tóc búi bằng vải bố, cầm thanh gỗ khuấy đống màu nhuộm trong lu, thật là lấm lem bùn đất. Nhìn như thế, người có lòng yêu thích cái đẹp đều sẽ rất thương tâm, Mạnh Di Giai chính là xuất phát từ đây mà khuyên nhủ.

Quân Dao chậm lắc đầu: "Không hề gì. Vả lại ta cũng không thể ngồi không mà chờ ăn được. Nếu A Giai đau lòng ta, thế thì lau mồ hôi giùm ta đi." Nói đoạn, nàng cười dịu dàng nghiêng đầu trước mặt Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai bèn lau chùi tay vào vạt áo, xong vươn tay chùi mồ hôi cho Quân Dao.

Thục Kiều cầm một cái rổ linh tinh phẩm nhuộm tiến ra, trông thấy cảnh đó, trong mắt chợt trống rỗng. Nhưng chỉ một cái nháy mắt, điệu cười thân thiện vừa đủ lại hiện hữu trên mặt mày Thục Kiều, bảo: "Nếu mệt quá thì chúng ta nghỉ một lúc?"

Quân Dao lắc đầu: "Không hề gì."

Mạnh Di Giai cũng lắc đầu: "Không sao đâu. Vẫn là làm tiếp đi, để chút nữa nắng lên cao thì sẽ mệt đấy."

Giờ đang là giữa hạ, nắng về trưa sẽ rất gắt, như thế sẽ đau đầu đấy.

Cuối giờ tỵ, mấy sào phơi vải đều đã được xếp lên cẩn thận, màu sẫm dưới nắng, nhìn không đẹp mắt như trong tưởng tượng, nhưng Mạnh Di Giai biết sau khi khô lại thì chúng sẽ thướt tha xinh đẹp vô cùng. Kĩ thuật pha thuốc nhuộm của Thục Kiều chưa sai bao giờ.

Ngồi trong mái hiên hậu tráo lâu, ba người lặng lẽ nhìn từng dãy vải dần sáng lên dưới ánh mặt mặt trời mùa hạ oi ả. Thục Kiều mang đâu ra nước ô mai ướp lạnh, mời các nàng uống.

Mạnh Di Giai hớp một ngụm sảng khoái, hỏi Thục Kiều: "Đây là ngươi mua của Lý di? Chà, tay nghề nấu nước của bà lại càng tiền bộ rồi?"

"À không, đây là con gái của Lý di pha đấy, gần tháng trở lại, Lý di không khỏe, bảo là vị tà ma quấy phá nên đi cúng dường trên Hoa Linh tự rồi." Thục Kiều trần thuật.

"À, nhiều chuyện xảy ra thật." Mạnh Di Giai vuốt mồ hôi trên mặt, cảm khái. Quay sang quan tâm Quân Dao: "Ngươi có mệt quá không?"

Quân Dao bình thản uống nước ô mai đáp: "Ta không sao cả. Nào, đừng quá lo." Nói thế, nhưng khóe môi Quân Dao cứ tủm tỉm cười mãi, có vẻ vui sướng vì Mạnh Di Giai quan tâm mình.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net