chương 27- Mạnh Lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời còn cách đứng bóng chừng hai nén hương thời gian. Mạnh Di Giai bất lực trước việc phụ Thục Kiều nấu ngọ thiện. Nàng đành lĩnh việc gọt trái cây tráng miệng. Thanh chủy thủ lam bích sáng như gương, lưỡi bén lạnh lướt qua vỏ táo.

Thanh chủy thủ này Mạnh Di Giai từng dùng để róc xương tên tướng giặc khốn kiếp đã cưỡng hiếp quân kỹ của đại ca nàng, phàm là hậu quyến của Mạnh gia, tuyệt không cho người ngoài nhúng chàm. Nay nó được mang ra gọt hoa quả, không khỏi cảm khái thế sự biến hóa khôn lường, thời gian lại càng khôn lường hơn thế. Tự hỏi lúc rèn nó để róc xương, nàng có từng nghĩ sẽ đem nó đi gọt hoa quả? Chắc là không rồi. Vì thế thời gian mới đem lại những điều bất ngờ.

Mạnh Di Giai liếc qua trong bếp rồi thở dài nói với Quân Dao ngồi nhặt rau bên cạnh: "Giá chi ta là tước quý thì tốt biết mấy."

Tiếng xào nấu lanh canh vẳng ra từ bếp lò chỗ Thục Kiều đang loay hoay. Quân Dao nhặt rau bỏ vào rổ, cười nhàn nhạt: "Sao tự dưng lại nói như vậy?"

Mạnh Di Giai thản nhiên xếp miếng táo đã bổ gọn gàng và trắng trẻo vào đĩa, cầm quả lê lên bắt đầu gọt, thản nhiên: "Nếu ta là tước quý ta có thể lấy A Kiều rồi, nàng thật là quá đảm đang. Lấy nàng về, tuyệt không thiệt thòi."

Quân Dao trong mắt lóe lên một tia hờn giận, giọng lạnh nhạt hơn phân nửa: "Quả là đáng tiếc, ngươi lại là thân quân quý, còn là nữ nhi của Mạnh hầu gia, nếu ngươi dám làm xằng làm bậy, Mạnh hầu gia biết chuyện thì sẽ ra sao nhỉ?"

Mạnh Di Giai rùng mình, hung hăng trừng Quân Dao: "Ngươi có ý gì, muốn dọa ta sao? Ta mới không sợ!"

Quân Dao liếc trắng mắt, như cười như không: "Có đúng là không sợ không? Giờ này ước tính thời gian thì đoàn áp tải Ly quận chúa chắc cũng đã tới kinh sư rồi. Cược thử bao nhiêu lượng bạc trắng, Mạnh hầu gia vạn nhất biết chuyện phong lưu của ngươi, sẽ tốn bao nhiêu thời gian để đuổi kịp và trói ngươi đem về gia pháp trừng trị?"

Đề cập tới chuyện Ly quận chúa cứ như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu bằng sợi chỉ mỏng, không biết bao giờ chỉ sẽ đứt và mất mạng. Mạnh Di Giai nghĩ tới ông già nhà mình mỗi khi lên cơn điên thì lục thân không nhận, có trời mới biết ông sẽ băm thây nàng ra bao nhiêu khúc khi nàng dám trêu ghẹo con gái nhà lành. Mạnh Di Giai đau khổ muốn chết, nhưng thân là sĩ diện hảo, bị Quân Dao trêu chọc như vậy tức anh ách. Vội vàng bỉnh đốp: "Hừ, đừng nói ta. Ngươi nhìn lại mình xem, ngươi cũng đang bỏ nhà ăn chơi đàng điếm với ta. Vạn nhất để lộ cho phụ mẫu ngươi biết, chưa biết kết cục ai thảm hơn ai."

Quân Dao nhún vai bỏ thêm vài cọng rau vào rổ, đạm nhiên: "Ta rời đi là thân bất do kỷ, có lý do chính đáng, hơn cả ta không hề gây nợ phong lưu. Thế nên cây ngay không sợ chết đứng."

Mạnh Di Giai bổ đôi quả lê, bỏ vào đĩa, bức bối phản bác: "Của ta không tính là nợ phong lưu! Ta chưa từng gây nợ phong lưu!"

Quân Dao thấy Mạnh Di Giai bị mình chọc tức anh ách, quên luôn cả ý định vớ vẩn thú Thục Kiều, lòng Quân Dao mới thăng bằng đôi chút. Quả thực, Thục Kiều này có lúc gần như đã nắm thóp được, lúc lại như vây bởi tầng dày sương mù tháng mười, một người thâm trầm khó đoán như vậy, khó nói tiếp cận Mạnh Di Giai có mục đích gì khác hay không. Hơn cả, Quân Dao có chết cũng không muốn Mạnh Di Giai nảy sinh những ý định vặn vẹo và thừa thải với nữ nhân này. Được rồi, nàng thừa nhận, mình ghen.

Thục Kiều đi ra từ trong bếp, tạp dề màu xám còn dính vài vết nhọ và khói mỡ, tuy nhìn không sạch sẽ nhưng bình dị thường nhật, gần như chính thống một cô nương hộ nông thạo nghề trù phòng. Nàng nói: "Có hẹn giao vải nhuộm với Lưu lão bản, chắc giờ người đã tới trước cửa. Ta đi đón bà ta, các ngươi trông hộ nồi canh cho ta nhé?"

"Được rồi." Mạnh Di Giai đáp ứng.

Nếu thời gian không phải dòng chảy một chiều, hoặc là Mạnh Di Giai có khả năng lội ngược dòng xoáy cuồn cuộn của thời gian. Quay lại một chung trà trước, có chết Mạnh Di Giai cũng sẽ không cho phép mình há mồm phủ nhận chuyện "phong lưu". Bởi vì câu nói cứng mồm đó, quả thực khiến nàng xấu hổ không còn cái lỗ mà chui.

Thục Kiều nhắc tới Lưu lão bản, Mạnh Di Giai có ngờ ngợi ra là người vùng này, nhưng không để tâm đến người kia bằng nồi canh Thục Kiều đã phó thác. Nàng hỏi thử Quân Dao: "Ta trước không không biết nấu nướng, ngươi có biết không? Vạn nhất không làm tốt giao phó của A Kiều thì không có cơm ăn."

Quân Dao buồn cười: "Chỉ là trông lửa đừng quá lớn quá nhỏ để canh chín vừa, ngươi không cần khẩn trương."

Chính là lúc này, giọng Lưu lão bản oang oang từ cửa theo gió mà tràn vào trù phòng. Bà ta lớn giọng: "Yêu, Mạnh Lang về rồi đấy à. Ôi chao, đồ vô tâm nha đầu thúi nhà ngươi cuối cùng cũng biết về thăm nương tử?"

Vẻ tươi cười dịu dàng vốn đang hiện hữu trên mặt Quân Dao đông cứng lại trong nháy mắt.

Mạnh Di Giai suýt sặc, lúng túng cười khan: "À, Lưu lão bản đấy à, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp."

Lưu lão bản sấn sấn tiến vào, cách cư xử tự nhiên quả là trung niên nông phụ, không xem trọng lễ tiết khách sáo. Thục Kiều đi sau lưng bà, đầy mặt bất đắc dĩ.

Lưu lão bản vừa đến đã bắt đầu cao giọng quở trách Mạnh Di Giai: "Ai, ta thật không hiểu kiểu vô tâm nhà ngươi sao lại thú được nương tử thùy mị nết na và tháo vát như A Kiều kia chứ? Ngươi đi lâu thế, không phải lại ưng ý cỏ dại nào bên ngoài, rồi phụ bạc A Kiều đó chứ?"

Mạnh Di Giai cảm nhận được, sống lưng mình lạnh toát dần lên và Quân Dao đang nửa cười nửa không không nhìn mình chằm chặp, ánh mắt đối phương phiếm màu sóng biếc, đẹp nhưng rợn người. Mạnh Di Giai theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, nỗ lực cười khan: "Lưu lão bản đừng nói quá, ta làm sao có thể chứ. À cũng phải nói, ta còn định mua chút lễ vật cảm tạ các ngươi thời gian ta đi vắng, đã giúp ta chiếu cố nương tử... Ặc..."

Lúc nói hai chữ "nương tử" Mạnh Di Giai suýt cắn trúng lưỡi mình, đường nhìn của Quân Dao hướng đến nàng lạnh lẽo hơn cả chín trượng băng sơn tuyết vực, dù rằng giữa hạ như thế là giải nhiệt rất tốt, nhưng Mạnh Di Giai cũng không ham cả người túa mồ hôi lạnh, càng phiền toái chuyện tắm giặt.

Lưu lão bản nghe Mạnh Di Giai nói mát dạ nhiều lắm. Xua tay: "Bọn ta quý A Kiều nên chiếu cố nàng. Trái lại, ngươi chỉ có nhược điểm là ưa đi vắng quá, chứ thật ra ta thấy ngươi cũng xứng với A Kiều. Nhớ mấy năm trước, lần đám người Hào ác bá đó đến cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, thanh thiên bạch nhật đòi cướp đi A Kiều. Ngươi xuất thủ đánh cho đám phôi đản đó nhổ ra cả máu lẫn răng, thật là sướng rân người! Còn nữa, cái câu ngươi nói lúc đấy, ôi chao, thật là lọt tai vô cùng!"

"A di, thế nàng nói gì vậy?" Quân Dao quay sang cười nhạt, cắt lời hỏi.

Lưu lão bản lúc này mới ngạc nhiên, như vừa phát hiện ra sự tồn tại của Quân Dao. Quả là một cô nương mỹ mạo và khí chất không tầm thường, thoạt nhìn chắc là con cháu nhà giàu nào đó, có chút giống thương nhân nhưng cũng giống văn nhân, hay là hành nghề bối toán? Bà nhìn chằm chằm Quân Dao trong sự tò mò và dò đoán. Quân Dao mất kiên nhẫn, gõ ba nhịp ngón trỏ xuống bàn, giọng nhạt bốn phần: "Ta hỏi nàng đã nói gì."

"A?" Lưu lão bản không hiểu sao bị kinh hách, theo bản năng vội đáp ngay: "Nàng nói rằng 'A Kiều là nữ nhân của ta, kẻ nào dám đụng đến nàng chính là đụng đến ta, mà đã đụng đến ta, thì đừng hòng được sống yên ổn!'. Nàng nói thế đấy."

Nghe dứt lời, Quân Dao như cười như không liếc Mạnh Di Giai, hé môi cười tươi rói: "Thật khí phách làm sao, Mạnh Lang?"

Mạnh Di Giai thần tình lúng túng, húng hắng ho khan.

Lưu lão bản trộm nhìn Quân Dao, lại với tay kéo Thục Kiều sáp lại, tò mò: "Này, A Kiều, đó là ai?"

Thục Kiều nhìn Quân Dao đang giằng co với Mạnh Di Giai, chợt trong lòng nổi lên chút đùa dai. Mỉm cười đáp: "Đó là bằng hữu của lang quân ta. Lần này cùng lang quân về thăm nhà, vì thế nhà ta có khách, mong Lưu lão bản thông cảm cho xấp vải chưa kịp nhuộm. Có được không?"

Lưu lão bản xua tay, tỏ vẻ không hề gì, bảo: "Ôi chao, vải đó ta cũng không gấp, ngươi cứ thư thả đi. Nhà có khách, sao có thể qua loa. Ái chà, nhìn cô nương này phong phạm hơn người, lang quân ngươi giao thiệp cũng tốt lắm ấy nhỉ?"

Lưu lão bản quên luôn ai vừa quở trách Mạnh Lang không biết chiếu cố thê tử, bây giờ thì tấm tắc khen ngợi. Quen biết với người học chữ cũng có cái lợi, bách tính đa phần không giỏi văn thư lẫn quốc pháp, làm bạn với người có học sau này đều sẽ có chuyện nhờ cậy được. Vả lại, với hộ nông bách tính, luôn lấy chuyện học văn làm tự hào, một nhà mà có con đọc sách thánh hiền càng có máu mặt và tiếng nói với hàng xóm. Hoặc là có bằng hữu văn sĩ, đều sẽ nở mày nở mặt.

Lưu lão bản đến và đi như một cơn gió, để lại trăm mối ngổn ngang và có cả cõi lòng Mạnh Di Giai trập trùng tan vỡ. Quân Dao chẳng nói gì cả, chỉ nhìn đăm chiêu bóng lưng của Lưu lão bản và Thục Kiều đi xa khỏi trù phòng, thoắt qua khúc ngoặc hành lang họ liền tiêu thất, nàng thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn Mạnh Di Giai, cong môi cười.

Quân Dao càng cười, Mạnh Di Giai càng rợn người, lúng túng phân bua: "Chuyện không phải như ngươi thấy đâu... Thực ra thì, ngươi biết đó, à ừ, ta quen biết A Kiều rất lâu, hồi đó nàng thân cô thế cô, tha phương lập nghiệp, nàng chân yếu tay mềm mà diện mạo lại lóa mắt cho nên bị phiền toái quấn thân, lũ đăng đồ tử cứ ngấp nghé nàng miết. Nên ta mới nói thế để bọn chúng sợ ta, A Kiều mới sống yên ổn."

"Vậy là, ở đây ngươi là Mạnh Lang, lang quân của Thục Kiều?" Quân Dao nhướn mày cắt lời, ý cười càng thêm đậm.

Mạnh Di Giai thấy thế, lửa càng dí vào mông, cấp thiết biện bạch: "Đó chỉ là đóng giả, đóng giả thôi. Ôi trời, ngươi nhìn ta có điểm nào là quân quý đâu, nên ta đóng giả thể cho tiện hành tẩu, cũng là thuận tay giúp A Kiều xóa phiền phức. Ta làm việc tốt tích đức cho con ta. Thế thôi. Ách, ngươi đừng hiểu lầm."

Mạnh Di Giai cũng không hiểu sao mình lại sợ Quân Dao như vậy. Nếu người trước mặt nàng là huynh trưởng nàng hoàn toàn có thể nhún vai xỉa giọng: "Thì sao? Ta đi làm lang quân cô nương gia thì đã sao?" Bất quá, người ngồi trước mặt không thể đằng một phát ngực lép đi và tóc ngắn lại trở thành huynh trưởng, người đối diện là Quân Dao, một nữ nhân thông minh và cũng quá khó xơi.

"À thế à?" Quân Dao tủm tỉm hỏi.

Mạnh Di Giai gật đầu lia lịa: "Phải, phải. Chuyện chỉ có thế."

Đúng lúc này, Thục Kiều tiễn khách đã trở về, bước chân nhẹ như đi trên cánh hoa, phong tư lả lướt không hề tương thích với lớp vải bố bọc thân. Vừa đến nàng đã cười nói: "Có cái gì mà phải giải thích đâu lang quân. Không phải người hứa với thiếp, nếu mãi năm thiếp ba mươi, mà người chưa lập gia thất thì nhất định sẽ thú thiếp hay sao? Tính ra thời hạn lời thệ đó chỉ còn chừng bốn năm lẻ bảy tháng, à không, phải tính thêm tháng nhuận nữa nhỉ?"

Thục Kiều vừa dứt lời, không khí quanh người Mạnh Di Giai đổ sụp xuống như chuông đồng ngàn cân đè lên tên vai nặng nề. Nàng hít một ngụm khí lạnh, tức thì đề khí dồn lực vào hai chân chống đỡ uy áp cực lớn. Nàng rũ mắt, cứng rắn để mình không bị hạ uy tới ngã sụp, âm thầm chống đỡ. Đây là lần đầu tiên, nàng chật vật bị hạ uy không kịp trở tay và còn không có sơ hở để đáp trả. Cả khi tung hành bốn mươi mùa trận mạc, cũng chưa có con tướng nào hạ uy được nàng nặng như vậy.

Giọt mồ hôi lăn từ trán Mạnh Di Giai, lướt qua gò má, rơi xuống nền đất vô tăm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net