chương 28- ta thích nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ..." Thục Kiều thấy tình hình không ổn, bật ho khan.

Quân Dao lúc này mới từ từ thu hồi lại uy áp ngàn cân của mình, dời tầm mắt tàn khốc khỏi Mạnh Di Giai. Thực tế trong lòng nàng cũng vô cùng ngốn ngang, bởi vì suốt bao năm được mẫu phi giáo dưỡng tâm tư tỉ mỉ, che giấu cảm xúc, lần đầu tiên nàng thất thố tới mức độ như vậy. Nhưng biết làm sao được, phàm là những chuyện gì liên quan tới Mạnh Di Giai, nàng đều không thể bình tâm.

Áp lực đến như tuyết lở và rồi tiêu thất như làn khói hư vô, Mạnh Di Giai lúc này buông lỏng bản thân, vô lực thở từng ngụm không khí, nhìn cũng không dám nhìn Quân Dao. Thì ra nữ nhân nhìn ôn nhuận văn nhã này lại có một mặt đáng sợ như vậy. Mạnh Di Giai như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, hờn dỗi và bực mình đứng đó, không hé răng nửa lời.

Bữa ngọ thiện Thục Kiều nấu ăn không tệ, còn làm cả phù dung cao mà Mạnh Di Giai yêu thích, ăn cùng hoa quả đã gọt ướp lạnh trong băng dũng, mọi thứ hoàn hảo.

Suốt bữa ăn cũng không được như hôm qua náo nhiệt, phần nhiều vì Mạnh Di Giai câu nệ mãi cúi đầu, không có nhìn Quân Dao, hình như uể oải đi nhiều lắm. Quân Dao cũng nhận ra điều đó, thầm thở dài, gắp một miếng thịt đặt vào bát cơm trắng của Mạnh Di Giai, bảo: "Ăn nhiều vào, lúc nãy không phải liên tục nói đói sao?"

Mạnh Di Giai thụ sủng nhược kinh, cảm giác như đứa trẻ nghịch ngợm vừa bị mẹ đánh, nay lại được dỗ dành, có chút hờn dỗi và ấm ức. Nhưng vẫn lí nhí nói: "Ta biết rồi, ngươi cũng ăn đi."

Mạnh Di Giai thầm bi ai, cả đời phách lối của nàng e rằng đã đụng phải khắc tinh chế ngự. Quả quyết định giận dỗi Quân Dao luôn, nhưng thân thể lại không nghe lời chút nào cả. Bằng chứng là, khi ăn hoa quả tráng miệng, nàng lại lấy lòng dâng miếng lê cho Quân Dao, làm lành: "Ngươi thích ăn lê không? Lê trồng ở ven Bích hồ, ngoại vi Hà Đông trấn rất ngọt đấy."

Quân Dao nhận miếng lê, vẻ mặt đã khôi phục trước đây nhu hòa mộc phong: "Được rồi, để ta nếm thử. Ngươi gọt hoa quả trông rất khéo đấy."

Được Quân Dao khen ngợi thì là tín hiệu tốt rồi. Mạnh Di Giai thầm thở phào. Lúc này mới hào hứng đưa nửa quả lựu đã gọt sạch sẽ và rất có kĩ thuật cho Thục Kiều, háo hức: "Lựu ngươi thích này, ta chọn mua rất tỉ mỉ đấy, đảm bảo vừa khẩu vị của ngươi."

Thục Kiều ngồi đối diện Quân Dao nhận quả lựu, tươi cười với Mạnh Di Giai, khi nhấc mắt lên quả nhiên trông thấy vẻ mặt Quân Dao không hề tốt. Lúc đó, Thục Kiều cười càng xán lạn, ghẹo Mạnh Di Giai: "Lúc nãy ta nấu cơm, bị đứt tay rồi, giờ đụng vào nước ngọt hoa quả sẽ rất rát, hay là ngươi đút ta đi."

Mạnh Di Giai sửng sốt, trách cứ: "Sao làm cơm mà không cẩn thận vậy. À mà thôi, để ta đút ngươ..."

Lời còn chưa nói hết, Mạnh Di Giai đã ngậm mồm ngay, bởi vì tấm mắt thâm trầm lạnh lẽo lại quét đến nữa rồi, sống lưng nàng cứng đờ. Vội máy móc tìm phương án ứng phó, nàng rút chủy thủ luôn phòng thân trong người ra, cắm vào miếng lựu đưa lên miệng Thục Kiều, đồng thời quay sang nhìn Quân Dao, vẻ mặt háo hức viết mấy chữ "thế này là không thân mật nhé, thấy ta có thông minh không".

Quân Dao lạnh lạnh nhạt nhạt cắn nửa miếng lê, vờ ngạc nhiên hỏi: "Ồ, đây là lưỡi chủy thủ ngươi từng khoe đã róc xương A Bố Lạc? Chế tác tinh mỹ đấy, thợ nào rèn cho ngươi vậy?"

Quân Dao vừa nói xong, vẻ mặt Thục Kiều tức thì trắng bệch, lùi xa ra, nhìn lưỡi chủy thủ như nhìn thấy quỷ. Quả thực quá rợn người. Dù sao Thục Kiều cũng là một cô nương, kinh sợ trước chuyện máu tươi chết chóc là lẽ thường.

Mạnh Di Giai lại không nhận ra đề tài có vấn đề, hồ hởi đáp lời Quân Dao: "Đúng là nó đấy, nó gọi là Lam Bích, là do lão thợ rèn trên tám chục tuổi ở phố Từ Định rèn cho ta, lão từng lĩnh chức tiên phong trong tiền quân, về sau thương nặng đổi chiến công để được xuất ngũ tịnh dưỡng. Tay nghề rèn binh khí của lão tốt lắm, tiếc rằng năm trước đã cưỡi hạc đi rồi, còn không kịp truyền thụ cả đời kinh nghiệm xương máu cho ai cả. Ta còn định bái lão làm thầy đó chứ."

Quân Dao thoáng nhìn vẻ mặt Thục Kiều trắng bệch, nàng hài lòng, gật gù phụ họa lời Mạnh Di Giai: "Đáng tiếc thật đấy."

Lúc này quay sang, Mạnh Di Giai mới phát hiện ra vẻ mặt Thục Kiều nhìn thanh chủy thủ rất không đúng. Nhanh chóng nhận ra vấn đề, vội nói: "Ngươi đừng sợ, đó là chuyện nhiều năm rồi, nó ba năm rưỡi qua chưa từng dính máu, thường ngày ta lau chùi nó rất sạch sẽ, dù máu tanh cách mấy cũng phai hết cả."

Thục Kiều vẫn không thoát khỏi nỗi sợ máu thịt, ấp úng nói: "Ngươi vẫn là cất nó đi, ta tự ăn hoa quả được, phải, ta tự ăn được."

Chuyện lúng túng tới đó là kết thúc. Mạnh Di Giai cứ cảm giác có chuyện gì đó sai sai, nhưng cụ thể là sai ở điểm nào thì không rõ ràng lắm.

...

Buổi tối đó, Mạnh Di Giai ngủ ngon, nàng ở đông sương phòng, ngủ một giấc thoải mái đến sáng, không mộng mị hay giật mình. Nhưng lúc này ở bên ngoài, bên giếng cổ phản chiếu trời đêm sóng mây xám xanh ngùn ngụt. Trời mây thưa và gió lạnh, hai thân ảnh vô tình đi dạo đụng mặt nhau.

Đêm khuya lặng lẽ, trăng thanh gió mát, thời điểm hay ho để hẹn hò, quả là lãng mạn phong tình. Nhưng điều đó lại không hề ghép được lên trên người Quân Dao và Thục Kiều. Vừa đụng mặt, cả hai đều không vừa mắt nhau.

"Dao vương thật có nhã hứng." Thục Kiều cười như không cười, mở lời.

Quân Dao lạnh nhạt: "Không ngủ được nên đi dạo quanh, sẵn tiện nghĩ ngợi mấy chuyện. Ta cũng tò mò đấy, ngươi làm sao biết được thân phận thật của ta?"

Thục Kiều ngước nhìn trời đêm, ánh sao le lói đếm trên đầu ngón tay, mùa hạ về đêm hay khô lạnh, mấy chốc tay nàng đã lạnh toát. Nàng thản nhiên hà hơi trả lời: "Chỉ là có duyên, từng trông thấy qua thanh ngọc phiến quý báu của Dao vương, cả đời ta không được ưu điểm gì ngoài trí nhớ tốt, cho nên nhớ được phong phạm lỗi lạc của Dao vương vốn nức tiếng xa gần."

"Ngươi là từ nước Kim đến đây." Quân Dao hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.

Không hiểu sao Quân Dao có thể khẳng định chắc chắn thế. Nhưng lúc này Thục Kiều lại cười rộ lên xán lạn: "Đúng là như vậy, ta là đến từ Hoa phố của nước Kim, còn là Phù Cừ thanh lâu nổi danh nhất Hoa phố ấy. Nhớ năm xưa chưa vì tình ngu muội, có lẽ bây giờ ta còn chưa thoái ẩn, hồng nhan còn thắm sắc đương nồng, biết đâu một ngày lại được Dao vương nhã hứng dạo phố Hoa, dùng mấy ngàn lượng bạc trắng mua về hầu hạ?"

Thục Kiều nói về quá khứ mình mà thần tình rất thản nhiên, nhìn như cười đùa nhưng trong mắt lại ánh lên sự khô cằn mệt mỏi, còn có đau khổ bất kham.

Có những khi con người ta lạ lắm, có những tâm sự không nói ra được với bằng hữu nhưng lại có thể nói được với kẻ thù. Thật là đáng ngạc nhiên.

Quân Dao hầu như không hứng thú lắm trước quá khứ của Thục Kiều, chỉ lạnh nhạt: "Ngươi tiếp cận nàng để làm gì? Nàng không phải là người ngươi có thể đùa bỡn."

Nàng là ai thì trong lòng cả hai đã quá rõ.

Tiếng côn trùng về đêm văng vẳng, mặt nước giếng như chiếc gương nhỏ thu khoảng trời mênh mông nghìn nghịt mây, nước tĩnh không gợn sóng. Ẩn hiện hai thân ảnh xa cách như xa cách hai đời người.

Kiếp liễu hoa vùi dập và kiếp vương quyền cao sang, nếu đời đặt cả hai vào một chỗ, chỉ làm mặt giếng hư không cạn nước. Định sẵn vô duyên.

"Nói ngươi tin hay không thì tùy, nhưng ta chưa từng có ý định tiếp cận nàng. Chỉ là thời điểm ta khó khăn nhất, rách rưới chạy trốn đến tận đây, vô tình đụng phải nàng đang bỏ nhà trốn đi chơi xuyên biên giới. Nàng dang tay cứu ta trong tình cờ, ta chịu ơn nàng trong vô thức, sau rồi nước đẩy thuyền trôi thành bằng hữu. Chuyện chỉ có vậy."

Ánh trăng thưa dần hiện qua rặng mây trời. Lá cây ngân hạnh màu tối chao đảo theo hướng đông.

Quân Dao liễm mắt, đạm thanh: "Ngươi thích nàng?"

Thục Kiều hơi sững sờ, không nghĩ Quân Dao lại thẳng thắn như vậy. Ngắn ngủi sửng sốt thì thản nhiên cười: "Phải, ta thích nàng."

Dừng một chút, thấy vẻ mặt Quân Dao thâm trầm như nổi bão, Thục Kiều mới buồn cười nói tiếp: "Bất quá, cái thích của ta giản đơn lắm. Ta thích nàng thi thoảng tới đây thăm ta, mang theo giỏ hoa quả và vải mẩu chuyện linh tinh trên đường du tẩu của nàng, thích cái cách nàng đập cửa và đôi khi bảo ta may cho nàng bộ y phục mới. Cái cách nàng gián đoạn đến đây bầu bạn với ta, ta thích nàng nhiều nhất ở điểm đó. Cái thích của ta không giống cái thích của Dao vương đâu."

Nói đến cuối, chân mày hoa ban của Thục Kiều nhướn nhẹ.

"Khác chỗ nào?"

"Khác ở chỗ, cái thích của ta không làm hại nàng nhưng cái thích của Dao vương sẽ làm nàng tổn thương."

Quân Dao quắc mắt nhìn Thục Kiều, cong môi cười, ý cười không đạt đáy mắt: "Phải không?"

"Hơn ai hết, Dao vương chắc hiểu rõ nhất, con người nàng không thích hợp làm vàng oanh trói buộc trong chiếc lồng son hoa lệ. Nàng là hùng ưng chao liệng trên thảo nguyên trận mạc, nàng hoang dại và tự do. Cuộc sống nội trạch kẻ đấu người đá sẽ giết chết nàng, không chỉ thể xác, tâm hồn đơn thuần của nàng cũng sẽ chịu tổn thương sâu sắc. Nếu ngài không đảm bảo mình sẽ cho nàng được một đời bình an, xin đừng biến nàng thành chiến lợi phẩm trong trận cá cược chinh phục tình ái."

Thục Kiều quay đi, giọng tan vào hư vô lạnh nhạt, mãi mãi xa dần lạc lỏng. Chim lạ treo đầu cành kêu lên một tiếng quác, rồi vỗ cánh uỳnh uỵch bay đi trong màn đêm dày, thoắt cái đã chẳng còn thân ảnh Thục Kiều.

Trong sân vắng lặng, chỉ còn bóng hình một nữ nhân thu trong làn nước giếng, cô độc như ánh trăng trong giếng giam cầm, không ai bầu bạn.

...

Đêm ấy Mạnh Di Giai không ngủ mơ, nhưng có người mơ thấy lần đầu nàng gặp Thục Kiều.

Ngày ấy cũng không chắc là ngày cuối xuân hay giữa hạ, nhưng ngày đấy là ngày khí trời trong trẻo xinh đẹp lắm, áng mây trắng chùng chình trôi mãi trên nền trời lam thẫm như vết mực thủy mặc giữa chừng chưa vẽ hết. Đẹp khôn tả.

Dưới phố thị, người buôn kẻ bán dồn dập, hàng quán và sạp đồ linh tinh nhô ra mép đường cái, người đi đông đúc và chen lấn.

Lúc ấy một tên khất cái rách bươm bị truy đuổi ồn ào trên đường cái là chuyện thường, hiếm ai chuốc phiền toái mà can ngăn, đứng ngoài cuộc xem náo nhiệt hoặc là phiền hà vài câu về trị an, thế thôi.

Chỉ mãi khi tên khất cái lao vào đụng phải một bóng hồng y đang ngồi xổm lựa hoa quả, mọi thứ như dừng chuyển động tại đây.

"Ồ, ngươi cũng muốn mua hoa quả sao?" Cô nương hồng y thản nhiên hỏi.

Tên khất cái ngây ngẩn, thời khắc đấy hình như câu hỏi đó rất thừa thải. Nhưng khất cái lại cười rộ lên, đáp: "Phải, ta thích ăn lựu. Quả lựu cuối cùng ngươi đã mua rồi, có thể cho ta không?"

Cô nương hồng y dưới ánh mặt trời xinh đẹp đến không ngờ, hàng mi cong như vầng trăng non treo trên rặng thủy liễu, anh thần đẹp như đóa hoa đào tháng ba, hồng y đỏ tựa bỉ ngạn. Nàng ta bảo: "Không hề gì, để ta đánh xong mấy kẻ truy đuổi ngươi, ta với ngươi cùng ăn hoa quả, có điều ta có dao nhưng không biết gọt."

"Không hề gì. Ta chỉ ngươi." Khất cái mỉm cười nói như thế. Và rồi một câu này dăng dẳng thành cả đời thân thiết.

Duyên phận đời người đôi khi đến một cách kì lạ như vậy đấy. Ngẫu nhiên đến thần kì.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net