chương 29- dong thuyền hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Mạnh Di Giai nói vài câu với Thục Kiều thì rời nhà đi khi trời còn chưa sáng, bên ngoài sương còn chưa hết ướt đẫm và hàng quán chỉ vừa chong đèn mờ mở cửa sớm. Rặng đông không thấy ánh sáng nào.

Sau rồi Quân Dao mới nhận được chuyển lời, Mạnh Di Giai nhắn rằng trưa nay muốn hẹn nàng ra ngoài một lúc.

Quân Dao tỏ vẻ khá ngạc nhiên. Mãi tận cuối giờ thìn Mạnh Di Giai trở về, trên tay lại là một giỏ trải cây tươi mới cho Thục Kiều, lại lôi kéo Quân Dao lách qua khóa viện, đi trên hành lang hướng về cửa thùy hoa. Quân Dao đi theo nhưng vẫn hỏi: "Làm sao vậy? Muốn hẹn ta đi đâu?"

Mạnh Di Giai cười thật là thần bí: "Chốc lát ngươi sẽ biết."

Cả hai đi mãi về hướng tây, ra khỏi ngoại vi trấn thành, khi đến tận Bích hồ rồi Quân Dao mới thật là ngạc nhiên, xen lẫn ít nhiều kinh diễm.

Mạnh Di Giai nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gió dìu dịu trên làn tóc mai. Nàng cười bảo: "Vì sao gọi là Bích hồ? Vì quanh năm nước hồ xanh màu ngọc bích, đấy là bách tính nơi đây nói thế. Còn nhớ lời ở Hợp phố ta từng nói không, ngày nào rảnh rỗi nhất định sẽ mời ngươi một bữa cơm, dong thuyền hoa, nghe xướng khúc. Hôm nay, ta đãi."

Quả thật trước mắt là chiếc thuyền hoa với rèm sa lụa tung bay nhè nhẹ quanh mui thuyền, sa lụa hoặc hồng hoặc lam đẹp như đóa hoa lan uốn lượn trên mặt hồ, cái bóng phản chiếu dưới nước như từng con bướm xuân đuổi vờn nhau, đẹp nên thơ.

Quân Dao hơi kinh ngạc, lời hẹn này nàng đã sớm quên bẵng đi, không nghĩ rằng Mạnh Di Giai còn nhớ kĩ như vậy. Thì ra từ sớm rời nhà để chuẩn bị.

Phu chèo thuyền đội mũ rơm đưa sào dong thuyền hoa đến, Mạnh Di Giai nhẹ như như cánh hoa đáp nước mà bước chân xuống mũi thuyền, đưa tay cho Quân Dao, mỉm cười xán lạn: "Nào, đi thôi."

Thật là buồn cười, bởi vì thông thường hành động này nên là tước quý làm mới đúng, nhưng lại để Mạnh Di Giai, Quân Dao trừ lắc đầu cười dung túng thì cũng không thể làm hơn. Không hề gì, dù là nàng hay Mạnh Di Giai đều như nhau cả thôi. 

Đặt tay ngọc vào lòng bàn tay Mạnh Di Giai, để đối phương kéo mình xuống thuyền hoa, tâm tình Quân Dao rất là tốt, hoan hoan hỉ hỉ vì sự chu đáo này của Mạnh Di Giai.

Mãi tới khi Mạnh Di Giai xốc mành liễu mui thuyền, để cả hai vào rồi mới biết đây không phải buổi hẹn hò tư riêng của hai người. Trong mui còn có một cô ca kỹ nhuyễn váy hạnh đào thắt lưng xanh, trang dung tinh xảo, nàng ta ngồi ôm huyền cầm bảy dây, mỉm cười nhã nhặn. Trông thấy hai người Mạnh Di Giai, nàng ta gật đầu chào hỏi, ánh mắt tiện đà đáp trên người Quân Dao hơi lâu.

Chân mày Quân Dao nhíu nhẹ một cái thì dãn ra, không tỏ tâm tình, để cho Mạnh Di Giai thu xếp mình ngồi xuống trác kỉ, trên bàn bày biện đủ loại món ngon tinh xảo, cả mứt quả lẫn đậu phộng rang đều có, bầu rượu da dê còn mùi thơm nồng. Thế này là có thể tận hứng rồi.

Mạnh Di Giai hào hứng, có vẻ chờ mong khen ngợi nói: "Thấy ta có tri kỉ không? Ta đã chuẩn bị hết cả đấy."

Quân Dao chỉ gật đầu "ừm" một tiếng, rồi khi thấy vẻ mặt thất vọng lạc lõng của Mạnh Di Giai lại không đành lòng, ôn giọng bổ sung: "Ngươi chuẩn bị rất chu đáo. Chỉ là... sao lại mời thêm một người nữa?"

Có thêm một người người thật là thừa thải. Quân Dao nghĩ thầm như vậy.

Mạnh Di Giai lúc được nghe khen ngợi thì như hoa héo được tưới nước mưa, tươi tỉnh trở lại. Nàng tỏ vẻ đương nhiên: "Tri kỉ, rượu thịt, thuyền hoa thì đương nhiên phải có xướng khúc trợ hứng chứ. Vốn dĩ ta định mời A Kiều cùng đi, tài đánh của nàng tuyệt vô cùng, nhưng nàng lại bận rồi, không góp vui được. Nên ta đành mượn một giai nhân khác đến thay thế."

Nói đoạn, Mạnh Di Giai ngoắc Quân Dao đến gần, nói thì thầm vào tai: "Nàng là ta thuê mười lăm lượng trong ba canh giờ đấy, bạc cũng đã trả rồi, hảo hảo thưởng thức, đừng để mười lăm lượng bạc của ta uổng phí không công."

Quân Dao nghe tới đây, không biết phải nói gì hơn được nữa. Luận về ăn chơi thì Mạnh thiên kim so với tước quý nhà nào càng sành sỏi và điệu nghệ, thật là cạn ngôn. Thôi thì đành vậy. Quân Dao thấy Mạnh Di Giai cao hứng bừng bừng, không đành lòng cắt ngang hứng thú đối phương, cùng lắm xem như cô nàng kia không tồn tại là được. Chỉ cần Mạnh Di Giai vui thì nàng cũng sẽ vui, nhịn một chút không thiệt thòi.

Mạnh Di Giai bảo cô ca kỹ bắt đầu tấu đàn xướng khúc, bản thân rót rượu cho hai người, cùng nhah câu được câu không lặt vặt nói chuyện phiếm.

Thực tế là, Mạnh Di Giai đủ nhạy cảm để nhận ra từ hôm qua tâm tình Quân Dao đã rất không tốt, nguyên nhân chính xuất phát là từ phía mình. Dù không biết mình làm sai điều gì làm Quân Dao cụt hứng, nhưng Quân Dao đã giúp mình giải quyết rất nhiều rắc rối, làm người không thể không biết ân nghĩa, nói lời thì phải giữ lấy lời. Cho nên Mạnh Di Giai muốn bữa rượu thịt này để hòa hoãn cả hai. Chí ít cũng là tỏ ý làm lành.

Tài đàn hát của cô ca kỹ thì không thể nào sánh bằng Thục Kiều, Mạnh Di Giai tuy biết vậy nhưng vẫn thi thoảng nhập thần lắng nghe, chủ yếu là cảm thấy thế này cũng thật là phong hoa tuyết nguyệt. Rượu uống non nửa tuần đầu, Mạnh Di Giai chỉ vào món đăng thiêu dương thối, bảo: "Món này tuy không phải dê núi ta từng đãi nhưng cũng béo bở rất ngon, để ta róc thịt ra cho ngươi nhé?"

Quân Dao cười khe khẽ, sóng mắt lưu ly phiếm mập mờ: "Bằng chủy thủ Lam Bích của ngươi?"

Mạnh Di Giai bật cười: "Phải, chính là nó. Sao nào? Ngươi không chê nó chứ?"

"Làm sao có thể." Quân Dao cười nói.

Không hiểu sao cả hai liên tưởng tới bộ dạng bị dọa sợ xanh mặt của Thục Kiều, đồng loạt bật cười. Sự ăn ý đến trong vô thức.

"Bạch quả đầu giường buồn không hát... nương nhà ai đã gả rồi... Biền biệt bước đi, dăm bước ngoái đầu nhìn... Tàn hồng tàn liễu nào xác ..."

Giọng cô ca kỹ thanh thanh uyển chuyển, thấm vào làn gió và sóng nước Bích hồ, trau chuốt thêm vẻ phong tao hàm xúc. Mạnh Di Giai nghiêng đầu nhìn, thấy nàng ta rũ mắt đánh đàn, dây tơ chuyển nhẹ theo ngón tay, tóc đen mượt mà xõa tận eo, dập dờn tươi đẹp. Mạnh Di Giai chống tay, hỏi nhỏ Quân Dao: "Thấy nàng như thế nào?"

Quân Dao gắp món chân gà Mạnh Di Giai thích vào bát, gõ đầu đũa, bảo: "Đi từ sớm đến giờ có phải chưa ăn gì không? Không đói sao, lót dạ trước đi."

Có thực mới vực được đạo, Mạnh Di Giai cảm thấy no rồi thì mới thưởng thức đàn hát lên tới cảnh giới tối cao, cách suy luận này nàng tự thấy có lý. Cho nên thôi tạm dừng nghe đàn, bắt đầu nhập tâm xử trí bàn ăn. Mấy chốc Quân Dao lại có thể làm Mạnh Di Giai phân tâm bằng chân gà và thịt dê nướng khỏi cô ca kỹ, Quân Dao lấy làm hài lòng.

Mạnh Di Giai gặm chân gà một hồi, có điều đăm chiêu, sau đó tự dưng móc khăn vải chùi tay, rút chủy thủ khỏi tay áo đỏ. Sau đó nàng một tay cầm chủy thủ một tay cầm chân gà xào xả ớt lên, hoa múa vài đường đã róc được xương thuần thục điêu luyện, chứng tỏ kĩ thuật dao găm của nàng không tồi. Dù sao đi nữa, nàng là thân sinh nữ nhi của Mạnh hầu gia, chút tuyệt kĩ gia truyền này nếu học không xong thì sớm đã bị Mạnh hầu từ mặt rồi.

Mạnh Di Giai đưa chân gà đã róc xương cho Quân Dao, tươi cười: "Này, cho ngươi. Ngươi ăn uống duyên dáng thế, ta không đành nhìn ngươi thô lỗ gặm chân gà giống ta."

Càng lúc sự che chở vô thức của Mạnh Di Giai càng lớn, bắt đầu chớp đôi mắt đen nhánh nhìn Quân Dao. Quân Dao có điểm buồn cười, không nhịn được vươn tay, xoa xoa đầu Mạnh Di Giai, tán thưởng: "Thật là tri kỉ, A Giai của ta là tri kỉ nhất!"

Mạnh Di Giai liền cười tít mắt, có vẻ khá hài lòng, nhưng lại sợ thể hiện ra lố quá, bèn cầm chén rượu lên uống để che giấu.

Tận khi đầu giờ mùi, thuyền hoa lướt sóng băng băng trên Bích hồ mới cập bến, phu thuyền khua sào có tiếng nước lanh canh rất nhỏ, thuyền lênh đênh dạt vào bờ, mang theo hơi men tiếng đàn còn chưa dứt, rèm che vẫn còn tung bay duyên dáng như dáng múa thiếu nữ phong tình. Mạnh Di Giai và Quân Dao thịt no rượu say, nói chuyện phiếm một buổi, còn nghe được bốn đoạn xướng khúc hay ho, tâm tình dạt dào rất tốt.

Tiễn đưa trăm dặm cũng biệt ly, tiệc vui cách mấy cũng phải tàn.

Lúc xốc mành liễu đứng ở mũi thuyền, Mạnh Di Giai chu đáo dìu cô ca kỹ lên bờ luôn. Nàng móc trong vạt áo ra thêm vài lượng bạc, đặt vào tay cô ca kỹ đang ôm thất huyền cầm. Ngà say mỉm cười bảo: "Ngươi hát rất hay, đây là ta thưởng thêm, ngươi chia cho phu thuyền nữa nhé... Này, huynh đệ, ngón chèo không tệ đâu, thuyền êm như lướt gió đấy!"

Có lẽ đã say, Mạnh Di Giai bắt đầu kêu huynh gọi đệ với phu thuyền. Phu thuyền nâng mũ rơm lên, là một nam nhân trung niên diện mạo hàm hậu thật thà, hắn huơ tay cười lớn với Mạnh Di Giai. Mắt thấy Mạnh Di Giai sắp kích động tiến đến nhận tình huynh đệ với phu thuyền, Quân Dao bèn nhắc nhở: "A Giai, giờ này không còn sớm, tranh thủ về còn giúp A Kiều cô nương thu lớp vải nhuộm."

"À à..." Mạnh Di chẹp miệng nhớ ra, bỗng vỗ vai Quân Dao cười khì: "Ôi trời, xem huynh đệ nhà nào có trách nhiệm chưa này. Nào, chúng ta về lao động cần lao, góp phần tô điểm giang sơn xã tắc! Thiên hạ này cần sự cán đáng của những tráng sĩ như chúng ta!"

Quân Dao buồn cười lắc đầu, định dìu cô nương ma men đi. Thì bỗng lúc này nàng ca kỹ hoảng hốt tóm lấy tay áo thùng thình lá trúc của Quân Dao. Quân Dao hạ mắt nhìn vật thể lạ bám vào tao áo mình, đáy mắt lóe tia không vui, nhưng xuất phát từ giáo dưỡng tốt, nàng phong độ hỏi: "Cô nương còn có việc?"

Cô ca kỹ kia cúi đầu, nhuyễn váy dập dìu mỏng manh như mây trời, đúng như kiểu dáng y trang mùa hạ năm đang thịnh hành trong trấn. Nàng ta ỷ thân vào thanh đàn bảy dây, che nửa mặt e ấp đầy phong tình, hỏi rất khẽ: "Vừa rồi khách nhân thấy tiểu nữ thế nào?"

"Xướng rất hay." Quân Dao lãnh đạm có lệ.

Mạnh Di Giai kế bên lại ngả ngớn dựa người vào vai Quân Dao, phì cười ám muội: "Uầy, cái gì mà xướng rất hay? Người ta là đang có ý với ngươi. Nào, huynh đệ, qua kia nói chuyện phong tình nào!" Nói đoạn, Mạnh Di Giai cười ngất, đẩy Quân Dao về trước một tí, tỏ ý tác thành cặp uyên ương.

Vẻ mặt Quân Dao chợt lạnh.

Cô ca kỹ hạnh đào cúi đầu, đỏ bừng mặt, nhưng không phản bác lời Mạnh Di Giai. Thấp thỏm mong chờ.

Quân Dao xem như không thấy cô ca kỹ thẹn thùng kiều mị, nhẹ phất tay áo đã gạt được bám víu của đối phương, chỉ lạnh nhạt nói với Mạnh Di Giai: "Chúng ta về thôi, đừng trễ nải nữa."

"Úc?" Mạnh Di Giai sững sờ, mặt mày ửng men rượu, hỏi lại: "Ầy, ngươi chắc không đấy?"

Quân Dao không nói nữa, định kéo Mạnh Di Giai đi thẳng một nước. Trong lòng nàng đã hờn giận trăm bề, dù rằng Mạnh Di Giai đang say và hành động vô thức, nhưng cái đẩy vừa rồi của đối phương vẫn làm Quân Dao thấy khó chịu và bi thương.

Yêu là tổn thương, yêu trước và sâu đậm hơn lại càng tổn thương hơn.

Cô ca kỹ mắt thấy nữ nhân phong phạm hơn người kia vụt mất, vẻ mặt bại lộ nôn nóng. Nàng ta ôm thất huyền cầm, vén váy đào tiến vội dăm bước đuổi theo, nói gấp: "Khách nhân, tiểu nữ danh là Tố Linh, chỉ cần bảy mươi lượng là có thể mua được tiểu nữ, tiểu nữ cam thâm ủy thân cho khách nhân, làm nô tỳ a hoàn hay làm trâu làm ngựa đều không oán trách. Khách nhân, thỉnh người nghĩ lại."

Đến đây lại phải cảm khán ca kỹ nước Trần phóng khoáng chào hàng hơn nước Yên nhiều lắm, ở nước Yên câu nệ lễ thúc, trừ khi khách mở lời thì hầu như ca kỹ chẳng ai dám đòi cao.

Quân Dao làm như không nghe, vẫn đi. Nhưng hồng y ma men lại không có đủ định lực như Quân văn nhân, đã vội dừng chân, quay lại chớp chớp mắt nhìn cô ca kỹ, hỏi dò chắc chắn: "Bảy mươi lượng, ngươi chắc không?"

Quân Dao nổi lên dự cảm bất hảo.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net