chương 30- mua tặng ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảy mươi lượng, ngươi chắc không?"

Cô ca kỹ vốn đặt kì vọng lớn hơn vào cô nương bạch sam phong độ bất phàm, vừa nhìn đã biết đối phương phi phú tức quý, nhất định là con cái nhà quan nhân, còn cô hồng y kì thực nàng ta không lưu ý lắm, vì vừa nhìn đã biết kiểu người này thoạt nhìn thì lăn lộn bụi hoa thành thói nhưng thực tế sẽ chẳng vướng lá vào thân, không dễ động chân tâm. Dù là thế, khi nghe Mạnh Di Giai hỏi, ca kỹ vẫn nhu thuận trả lời: "Ân."

Mạnh Di Giai rút tay khỏi Quân Dao, bắt đầu hàm hồ mò vạt áo. Quân Dao thấy không ổn, vội cầm tay nàng ngăn lại, chau mày lạnh giọng: "Ngươi định mua nàng? Mua về làm gì?"

Mạnh Di Giai tỏ vẻ dĩ nhiên: "Đương nhiên là làm ấm giường."

Quân Dao: "..."

Cô ca kỹ cũng sững sờ, da mặt hơi đỏ lên, thoạt nhìn càng thêm ba phần kiều diễm, Mạnh Di Giai ngón nghề ngứa ngáy, cái tật táy máy tay chân bắt đầu tái phát. Nàng cười tà tứ, gợn cằm đối phương lên, trêu chọc: "Thấy nàng xinh đẹp như hoa, tài năng hơn người, nếu mà vùi dập chốn tường hoa ngõ  thì thật phí phàm của giời. Gia mua nàng về, sủng nàng vô pháp vô thiên, có bằng lòng theo gia không?"

Ca kỹ nào mà chẳng mong thoát thân khỏi vũng nước đục, đeo một danh phận mới làm lại cuộc đời. Tuy nhiều người ngoài mặt cười hoan hỉ đón đưa, nhưng thức tế gieo thân chốn phong trần, bị người đời khinh thường dè bỉu, kẻ đến người đi tầm hoan chỉ chốc lát, đến khi tuổi xuân phai nhạt, dung mạo thất sắc, liền sẽ bị vứt bỏ vùi dập trong cô đơn và tủi hờn. Đời người sống như thế, còn gì bi thương và đau khổ bằng. Nếu tìm được một nơi ủy thân, sống đàng hoàng ngẩng mặt nhìn thế giang, ai mà không trông mong?

Nghe Mạnh Di Giai nói những câu đấy, cô ca kỹ ngẩng mặt, đáy mắt bốc lên cột sương mù, vốn dĩ không đặt nhiều kì vọng vào người này, nhưng bây giờ đối phương nói những câu đấy, không động tâm là nói dối. Thế nên, cô ca kỹ rưng rưng mong chờ, hai tay khẩn trương ôm chặt lấy thanh đàn của mình, tim thùng thùng đập.

Quân Dao mặt đã lạnh đến kết một tầng băng dày trôi nổi, gió phương bắc kéo đến cuồn cuộn trái mùa. Nàng nhìn Mạnh Di Giai, cười gằn: "Đem về làm ấm giường? Mạnh Di Giai, ngươi có công năng đó sao?"

Lần đầu tiên suốt bao lâu nay, Quân Dao gọi đầy đủ tên họ Mạnh Di Giai, chứng tỏ nàng tức giận không nhẹ. Mạnh Di Giai trong cơn men vẫn còn hồn nhiên không hay, nghe Quân Dao nhắc nhở mới như sực tỉnh, vỗ trán nhận thức ra được vấn đề mấu chốt, lại vô tội nói tiếp: "Vậy thế này đi, ta mua nàng về tặng ngươi nhé?"

Quân Dao hít sâu thở ra, lại hít sâu thở ra mấy lần, tới khi nhẫn không nổi nữa thì phất áo lạnh lùng bỏ đi. Đây là lần thứ ba Mạnh Di Giai làm nàng giận muốn nội thương, chỉ hận không đánh được đối phương hả giận, nhưng có đánh thì người đau nhiều nhất lại chỉ là nàng, thế nên Quân Dao bỏ đi, lãnh khốc bỏ lại một câu: "Ta không cần. Ngươi thích làm gì thì tùy, ta không quản nữa."

Mạnh Di Giai thấy thân ảnh trúc ngọc của Quân Dao phất qua và đi một đường thẳng tắp, chợt hoảng trương, men nồng tiêu tan hơn phân nửa, vội vàng bước chân đuổi theo. Bóng áo đỏ bị gió Bích hồ kéo dài phần phật, như đóa bỉ ngạn đột ngột nở rộ gieo xuống mặt nước biếc, nhưng chỉ nháy mắt đã tan biến vào hư vô mất dạng. Chỉ còn vài xoáy nước vô tình lửng lờ rọi áng mây trời, lặng lẽ theo đuổi mãi luồng sáng ảo xa mờ.

Tứ bề yên tĩnh lại, chỉ còn cô ca kỹ đứng chưng hửng ở bến thuyền, thẫn thờ ôm đàn nhìn hai người kia đi xa như cơn gió cuốn, nháy mắt tiêu thất tàn ảnh rồi. Nàng ta che mặt mình cười khổ, nước mắt nhịn lại không rơi xuống Bích hồ. Kì vọng nhiều quá làm gì để rồi thất vọng khổ đau, kết quả chỉ là món đồ tiêu khiển trong mắt người khác thôi, trông chờ thì còn được gì nữa...

"A Dao?" Mạnh Di Giai sải bước dài, vội đuổi theo Quân Dao. Nàng đã tỉnh rượu nhiều, nhưng mặt mày còn chút hồng nhạt như ráng mây chiều. Một ráng mây tiêu diêu ham chơi nơi chân trời, mà Quân Dao miệt mài mãi chẳng chạm tới được.

Quân Dao chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm để ý Mạnh Di Giai, một mạch đi thẳng, vô tình hữu ý bước chân lọt vào vườn lê trắng mà Mạnh Di Giai từng giới thiệu ngày trước trồng ven Bích hồ. Trên mặt đất dưới gốc lê xum xuê, bóng mát dịu dàng che chắn ánh nắng chói chang, điểm hoa đã sắp tàn mùa nhưng đằm thắm. Lác đác vài đóa hoa đại đinh thảo trắng bồng bềnh, đẹp như bông tuyết mùa hè, xen lẫn hoa nắng rơi vụn, lấp lánh tựa dặm dài mảnh lưu ly.

Quân Dao giẫm giày đen tú văn tím bạc lên hoa nắng, bộ bộ sinh hoa, dưới trời hè trong trẻo, thân ảnh thanh tao trích tiên dạo vườn rong ruổi, y sam ngọc tuyết xen lẫn cùng thác tóc đen. Đẹp nao lòng.

Mạnh Di Giai đuổi theo mà ngẩn ngơ, cố tình bỏ rơi một nhịp, không đuổi kịp để có thể nhìn ngắm cảnh đẹp ý thơ này.

Trích tiên du tẩu, bộ bộ sinh hoa.

Chợt, dải lụa bạc buộc tóc của Quân Dao vướng phải nhánh lê đu đưa, sổ bung tóc đen như mực, bức tranh thủy mặc trầm hương dừng tại đây. Đẹp như nằm dưới gốc đào hoa tháng ba, mơ một giấc mộng bồng lai tiên cảnh, bồng bềnh mây trời đáp lởn vởn, hoa lê chưa nở nhưng đã thơm. Mạnh Di Giai luyến tiếc không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ thời khắc đẹp đẽ nhất, quên cả lời gì định nói, ngẩn ngơ đứng đấy.

Quân Dao lúc này cũng cảm thấy sự giận dỗi của mình trẻ con quá, không bỏ đi nữa, nàng dừng chân, đưa tay sổ dải lụa buộc tóc, ba ngàn tóc đen bung xõa như hoa nở. Nàng đứng quay lưng với Mạnh Di Giai, sổ búi tóc buộc lại, nhạt giọng hỏi: "Ngươi đuổi theo ta muốn nói gì?"

Chẳng ai đáp cả, Quân Dao nhẹ nhíu mày, giữ nguyên động tác buộc tóc, nghiêng đầu nhìn lại.

Từng nói điệu nghiêng đầu của Quân Dao vô cùng xinh đẹp, đặt trong hoàn cảnh này thì lại càng tuyệt vô cùng. Mạnh Di Giai trong cơn say ngà váng vất, tưởng chừng mình đã bị hớp mất hồn, líu lưỡi không biết nói gì. Ngoài kia ồn ào phồn hoa đều bỏ mặc thành bụi đời phù phiếm, chỉ có nữ nhân tuyết y này là còn hiện hữu sánh ngang với đất trời.

"Sao lại không nói gì?" Quân Dao lạnh nhạt.

Mạnh Di Giai sực tỉnh, nàng nhắm mắt lắc đầu, đẩy cơn say ra khỏi tâm trí, nàng sợ rằng mình không nhịn được mà lao đến làm xằng làm bậy với Quân Dao mất. Như thế có khi còn chọc đối phương giận dữ hơn. Chữ sắc có thanh đao ở trên đầu, Mạnh Di Giai thầm nhắc nhở bản thân ba lần. Nàng bắt chéo tay trước ngực ngả người dựa vào gốc lê nâu đen, hỏi: "Ngươi giận ta? Vì sao lại giận?"

Quân Dao cũng thẳng thắn quay người đối diện với Mạnh Di Giai. Có một số chuyện vốn không nên giằng co rồi tự làm thương đôi bên, thẳng thừng đôi khi lại rất tốt.

"Ta từng nói, con người ta không thích quanh co dong dài, làm bằng hữu với ta điểm nào không hợp thì cứ nói, không cần lanh quanh phí công. Có phải vừa rồi ta trêu đùa hơi quá, ngươi giận ta không biết tiết chế?" Mạnh Di Giai tiếp lời.

Quân Dao lặng lẽ nhìn Mạnh Di Giai. Gió lúc này đột nhiên nổi lên và đổi chiều, tán cây rầm rì, bóng che khuất nửa khuôn mặt Mạnh Di Giai, nhìn không rõ thần tình hỉ nộ. Quân Dao nheo đôi mắt hồ thu thăm thẳm, không đáp mà hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thật muốn mua ca kỹ kia không?"

"Muốn." Mạnh Di Giai thẳng thắn, cơ hồ không chần chừ.

Quân Dao nheo mắt càng sâu: "Để làm gì? Tặng ta?"

"Không phải. Ta mua nàng vì thấy nàng đáng thương, không đành lòng. Còn việc tặng ngươi, ta không hề có ý đó. Ta biết ngươi phẩm tính thanh cao, lời vừa rồi ta chỉ muốn đùa ngươi thôi, nếu lời đó làm ngươi không hài lòng, thì ta xin lỗi ngươi." Mạnh Di Giai chân thành nói.

Quân Dao ngẩn người, lúc này mới chợt hoảng hốt. Nàng thông minh cả đời thì ra sẽ hồ đồ nhất thời, vừa rồi chỉ bị giận dữ che mờ lý trí, quên cả lý giải phân tích. Mạnh Di Giai thích làm việc trượng nghĩa cũng không phải là lần đầu, chỉ vì thuộc tính thương hương tiếc ngọc là quá mạnh, nhưng cũng vì chính vì thế mới chọc ghen tuông và tức tối trong lòng Quân Dao.

Quân Dao giận mình sao quá dễ đánh mất lý trí, nàng miết mi tâm, hít sâu mấy lần. Khi yêu người ta thường ngu ngốc, có một kẻ tài tử phong lưu hay cười nói, Quân Dao xem lời này như gió thoảng mây bây, không vướng lại trong lòng. Thế nhưng bây giờ nó ứng nghiệm lên trên người nàng thật. Mà trải nghiệm rồi thì mới biết được rằng, lời đó không sai.

Mạnh Di Giai thấy vẻ mặt Quân Dao xấu như vậy, chần chừ hoang mang: "Ngươi không sao chứ? Cũng tại ta đùa quá trớn rồi."

Quân Dao khẽ thở dài, lắc đầu: "Không phải lỗi của A Giai, là tại ta nghĩ không đâu thôi." Dừng một chút, Quân Dao chợt ngẩng đầu, trực diện nhìn Mạnh Di Giai: "Bất quá, ta cũng có vài lời muốn thẳng thắn. Chuyện Thục Kiều nói là thế nào, chuyện ngươi sẽ thú nàng."

Một rặng mây hè bị gió đưa bay qua, bóng râm lớn tỏa mát cả vườn lê. Ánh sáng mờ trăng trắng rải trên cây cối và nền đất.

Mạnh Di Giai bắt chéo tay trước ngực, nhàn tản nghỉ lưng vào gốc lê, một chân duỗi một chân co biếng nhác. Nàng nhướn mày: "Phải, câu đó đúng là ta đã hứa với nàng."

Quân Dao chau chặt chân mày: "Ngươi nói đùa?"

"Không đâu, ta hứa thật đấy. Ta từng nói, cả đời ta có hai ước nguyện lớn, một là đến thử rượu Tam Đông Quan và Hợp phố. Ước nguyện thứ hai là tìm được phu quân tốt. Nếu năm năm nữa, ta vẫn không tìm được người đó giữa thiên hạ vạn người, thà rằng cùng ăn đời ở kiếp với tri kỉ, bầu bạn tuổi già, như thế không phải là tốt sao. Càng huống hồ, ta không đành lòng nhìn Thục Kiều phí phạm nửa đời người cho chờ đợi vô vọng. Nàng bị một tên tước quý vô trách nhiệm phụ tình, hứa hẹn một câu rằng sẽ lấy nàng bằng đám cưới ba trăm lượng, nàng biết rõ mình bị lừa nhưng vẫn cam tâm chờ, chỉ là nàng đã nói, nàng sẽ thôi chờ khi đến năm ba mươi. Đến lúc đó, chẳng thà nàng ủy thân cho ta còn hơn."

Quân Dao cắt lời: "Nhưng ngươi là quân quý!"

"Thì sao?" Mạnh Di Giai cong môi giễu cợt: "A Dao, có lời này hình như ta chưa nói với ngươi. Nhưng có nhiều đêm trước khi ngủ, ta thường nghĩ ngợi và rồi thấy hận thân phận quân quý của mình. Tuy rằng phụ mẫu sinh thành, tạo hóa ban cho, nhưng lòng ta vẫn rất hận. Ta tự thấy mình không có điểm gì thua tước quý, cuộc đời ta bốn mươi mùa trận mạc, tung hoành chiến địa, lập quân công báo chiến tích, trung quân báo quốc. Phàm là những tên giặc đã giày xéo con dân nước Yên ta đều báo thù rửa hận, lột da rút gân chúng để đền nợ dân nợ nước.

Ta chưa từng hận điều gì bằng thân phận quân quý gông cùm trói buộc này. Nó khiến ta mãi bị chụp cho cái một cái danh ảo hư vô, hết thảy những gì ta liều mạng nỗ lực đều bị phủi sạch, còn bị chế nhạo là tục tằng thô thiển. Biết bao tên tước quý đàng điếm ăn chơi, phong lưu làm hại biết bao đời quân quý, còn ta thì giết giặc báo quốc, nhưng vẫn bị xem thấp hèn hơn bọn chúng. Ngươi nói xem, công bằng ở đâu?"

Mạnh Di Giai lặng lẽ nói xong, Quân Dao yên lặng.

Mạnh Di Giai nhìn đám mây lớn đang dần bay đi, chỉ là nỗi lòng vẫn nặng nề bóng râm u ám, nàng nói tiếp: "Ta biết ngươi giận ta vì ta đùa quá trớn, không giống những quân quý dịu dàng tốt đẹp mà ngươi thích kết giao, nhưng con người ta là vậy, có nói thêm cũng không ích gì."

"Ý ta không phải như vậy. Thế gian này không công nhận ngươi, nhưng trong lòng ta ngươi là nữ trung hào kiệt nhất. Ta không phải muốn ngươi ước thúc quy củ, ta chỉ là không muốn ngươi hứa hẹn với Thục Kiều như vậy, sao ngươi chắc rằng năm năm nữa ngươi không tìm được người ngươi muốn?"

Mạnh Di Giai chau mày.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net