chương 31- nếu như

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây hè bị thổi tan dềnh dàng, mặt trời rãi xuống trần gian từng dải nắng dài, óng ánh tựa mái tóc thiếu nữ cài ngân thoa ngồi bên song sa trang điểm.

Nắng tháng sáu tại nước Trần không bỏng rát đầu bằng nước Yên.

Mạnh Di Giai chau mày nhìn Quân Dao đứng trước mặt: "Nếu ngươi giận dỗi ta vì điều này thì thật là vô lý. Đây là chuyện riêng của ta và Thục Kiều, lời hứa với nàng cũng là cá nhân ta quyết định, ngươi không cần vì thế ôm bức bối trong lòng, ta có thể tự gánh vác được lời thệ của mình."

Mạnh Di Giai nghĩ rằng Quân Dao lo cho mình vì mình hứa hẹn lung tung, sợ mình nhất thời ham chơi mà lầm lỡ cả đời. Nhưng thực tế, nàng muốn chứng tỏ với Quân Dao, mình là nghiêm túc, không phải đùa bỡn.

Nhưng cũng chính thái độ có trách nhiệm với Thục Kiều như vậy, Quân Dao càng mỏi mệt cười khổ. Nàng mím môi nhìn Mạnh Di Giai, không kiềm lòng được bật thốt: "Còn ta thì sao?"

Chân mày phượng ngài của Mạnh Di Giai nhíu càng chặt, mờ mịt: "Cái gì mà còn ngươi? Ngươi nói rõ một chút, ta không hiểu."

Tầm mắt Quân Dao phóng ra tàng lê xa xa, bóng đen vạch qua đáy mắt nàng một vệt tăm tối, nàng không nói gì nữa, chỉ lặng người ngắm hoa lê. Mạnh Di Giai bắt đầu thấy không đúng, tiến tới gần nàng, thúc giục: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Quân Dao thu hồi tầm mắt mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ tới độ không chân thật: "Không có gì đâu, là ta say nên hồ ngôn loạn ngữ, ngươi không cần quan tâm. Bây giờ ta đột nhiên nhớ ra ta có một vị thái phó cáo lão hồi hương, đã đổi hộ tịch đến ở trấn này, ta muốn đi bái phỏng ông. Đêm nay có lẽ không về, ngươi về trước đi nhé?"

Biết rõ đây là một lời chuyển đề tài, nhưng Mạnh Di Giai lại không tìm ra sơ hở để bới móc, yên lặng hồi lâu thì đành gật đầu. Lại bảo: "Nếu ngươi không muốn về nghỉ, thì hãy nghỉ tại khách điếm lớn nhất trong trấn đi. Buổi sáng ta vừa giúp lão bản chỗ đó đánh tên cướp, lão còn đòi trả ân tình cho ta, ta định rảnh mới rủ ngươi đi đến đó tham quan, nhưng mà thôi, giờ tặng suất nghỉ miễn phí đó cho ngươi vậy. Cứ nói tên ta, bọn họ sẽ biết."

Quân Dao chợt cười, Mạnh Di Giai dường như bước ra đường liền sẽ thay trời hành đạo, làm việc trượng nghĩa tới nghiện rồi. Cơn giận tích tụ tại lòng ngực dần chìm xuống đáy lòng, thay thế bằng cưng chiều bất đắc dĩ, nàng mỉm cười: "Ta tự hỏi, sao ngươi thích làm việc tốt thế nhỉ?"

"Để tích đức cho con cháu ta." Mạnh Di Giai cười nói, vẻ mặt đương nhiên.

Vậy là tại vườn lê, hai người tách ra.

Mạnh Di Giai quay đi dăm bước, tươi cười tắt ngấm trên khuôn mặt. Nàng biết rõ Quân Dao có điều không đúng, người như Quân Dao không thể giận dỗi không có lý do. Bất quá nghĩ mãi cũng không thông suốt đối phương vì cái gì tức giận, đến mức chủ động tránh mặt mình, bỏ đi như vậy? Nghĩ tới chuyện Quân Dao cố tình viện cớ tránh mặt, lòng Mạnh Di Giai càng chùng xuống, càng khó chịu. Nàng không về mà rẽ bừa vào tửu quán nào đó, dứt khoát nghĩ rằng, đã say thì say cho tới.

Còn Quân Dao sau khi Mạnh Di Giai đi rồi mới cất bước về hướng ngược lại, đi dọc bờ sông, thả xuôi tâm tình theo mặt nước hững hờ màu biếc. Mặt nước sáng như gương, phản chiếu màu trời và vài bóng đen thập thò vụt theo đuôi Quân Dao. Quân Dao hí mắt, cong môi cười, cười như thể chẳng đáng. Xem ra đã có ngươi vội đến không chờ được rồi. Có thể vươn tay sang tận nước Trần, cánh tay của tứ ca nàng cũng thật là dài.

...

Mạnh Di Giai về lại tứ hợp viện khi trời nhá nhem tối, ánh tịch dương tắt lịm trên nền trời xám xịt, sao đã nổi lên và chim về tổ từ rất lâu. Tiếng ve sầu từ cây hòe khản đặc mãi không thôi.

Khi Thục Kiều mở cửa đón Mạnh Di Giai, sửng sốt và cười khổ dìu con ma men vào trong. Mạnh Di Giai say khước, cả người toàn mùi rượu. Say tới mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn biết đường về nhà. Quả nhà đáng ngạc nhiên. Có lẽ lời tự nhận nhớ đường tốt của Mạnh Di Giai không phải nói bừa.

Thục Kiều đỡ Mạnh Di Giai chật vật, đảo điên về đông sương phòng, rồi vội đi nấu nước lau người cho đối phương. Mạnh Di Giai say loạn tính, bắt đầu sờ mặt véo má Thục Kiều, giở trò tán tỉnh. Thục Kiều đã quá rõ tính xấu của người này, đánh mạnh vào cái móng vuốt bám trên eo, sẵn giọng: "Ta chứ không phải mấy cô em ngươi đùa bỡn, đừng nháo!"

Mạnh Di Giai nằm vật trên giường, thôi tán tỉnh, nàng phe phẩy đầu, khàn khàn: "A Kiều đấy à? Đầu ta đau quá..."

Thục Kiều vắt khăn ấm, lau cho Mạnh Di Giai, ôn tồn hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra, sao lại uống tới mức độ này? Còn Quân tiểu thư đâu?"

Mạnh Di Giai bức bối đập một quyền xuống giường: "Nàng giận ta rồi, không thèm về."

"Ồ?" Thục Kiều kinh ngạc.

"Ta có lòng tốt tặng ca kỹ xinh đẹp cho nàng, nàng không chịu. Nàng biết lời hứa hẹn giữa ta và ngươi, tự dưng giận dỗi. Ôi trời, lũ văn nhân làm lão tử thật đau đầu, lằng nhà lằng nhằng cái gì?!" Mạnh Di Giai trong cơn say bắt đầu nói mê, nói ra nghi vấn to đùng trong lòng cả ngày nay.

Thục Kiều lắng nghe, bỏ khăn ấm vào chậu đồng xả nước, bật cười khẽ. Nàng cũng chẳng ngại trò chuyện với con ma men, bảo rằng: "Trong mắt ngươi, nàng là gì?"

Mạnh Di Giai nhắm mắt vuốt mặt mình, mê sảng một hồi mới đáp: "Bằng hữu?"

"Chỉ vậy thôi sao? À, vậy ta nhắc ngươi nhớ, ngươi là quân quý, nàng là tước quý. Ngươi nên dùng một cách phong tình hơn để lý giải cơn giận của nàng, thực chất rất dễ hiểu đấy."

Mạnh Di Giai trong mắt đầy men rượu: "Phong tình thế nào cơ?"

Thục Kiều lắc đầu cười: "Có bao giờ ngươi nghĩ tới nàng thích ngươi không?"

"Nàng thích ta?" Mạnh Di Giai lẩm bẩm lặp lại, sau đó hoang mang tự hỏi: "Nàng mà thích ta, nàng có bị điên không?"

"Xùy..." Thục Kiều lại lắc đầu cười, gấp làm tư khăn ướt, kéo tay Mạnh Di Giai lên lau chùi, Mạnh Di Giai vẫn còn lẩm bà lẩm bẩm: "Không thể nào, nàng không thể thích ta đâu... Nhìn nàng cũng không giống kiểu đầu óc có vấn đề... Đúng vậy, ngươi đừng nói bừa..."

"Sao ngươi lại cho rằng ta nói bừa. Yêu thích một người trên đời này là chuyện khó lý giải nhất. Vạn kiếp người thua bởi một chữ tình, ái tình là tuyết lở, đến thì khó mà cản, đấy là ý trời. Duyên phận đã đến rồi, dù ngươi có sức chuyển được càn khôn thì cũng sẽ quỳ gối trước chữ tình. Ta từng trải, ta hiểu..."

Nói đoạn, Thục Kiều tự cười nhạo bản thân, cũng chỉ là một kẻ thua cuộc trong ái tình, lấy tư cách gì ngồi đây nói những lời này, chỉ thêm mỉa mai và chua xót mà thôi.

Đời người, vui nhất chính là khi yêu, đau khổ nhất cũng là khi yêu. Muôn vạn nỗi đau trên thế gian này, mỗi loại đắng một vị riêng, nhưng hiếm có vị đắng nào bằng đau tình. Chẳng có cái thua nào thất thiệt bằng thua tình.

Anh hùng trên lưng ngựa trận mạc xông pha rồi sẽ bại dưới một giai nhân tay không tấc sắt. Một đấng quân vương anh minh lỗi lạc, thế rồi sẽ dâng hiến giang sơn, tàn nhẫn bách tính để mua được nụ cười mỹ nhân. Hai điều trên đã chứng minh, bại trước chữ tình không phụ thuộc vào danh phận địa vị con người, chỉ đơn giản thua là thua. Thế thì chẳng có gì lạ khi một kẻ lão luyện cao thủ tình trường, sống chốn tường hoa ngõ liễu quen gạt tình thành thói, thế nhưng lại động tâm và thua thảm bại trước một cô nương yếu đuối chẳng rành thế sự.

Ngược dòng thời gian về mùa hạ năm ấy, thời gian vùn vụt chạy lùi cùng mảng nắng vàng suông, Thục Kiều sa váy vân đoan ngồi trên đài cao, ngắm rèm hoa tử đằng uốn lượn bay múa. Giá chi đừng vì đóa đỗ quyên xinh đẹp mà thất thần, giá chi ngày ấy gió đừng thổi tung tóc, và cũng giá chi đóa ngân thoa bích mai ấy đừng rơi, có lẽ vận mệnh cả đời của Thục Kiều đã khác rồi. Vận mệnh đến và đi, chỉ để lại "giá chi".

Ngồi nghĩ kĩ lại, chỉ có thể cảm thán bằng một câu. Ý trời, quả là ý trời. Định mệnh một khi đã đến, dù trăng sao có chìm rạng đông, thái dương có khô héo thì chạy trời vẫn không khỏi nắng.

Thục Kiều cười khổ thương thân, đẩy nhanh động tác muốn lau chùi cho Mạnh Di Giai mau chóng. Tự dưng Mạnh Di Giai chồm dậy, ôm nàng vào lòng, vỗ vai nàng, trong cơn say giọng dìu dịu trong veo: "A Kiều, ngươi không thể ở bến thuyền chờ xe ngựa, cũng như không thể giữa tháng sáu chờ tuyết rơi. Đừng phí hoài bản thân mình nữa. Một cái hôn lễ ba trăm lượng có đáng đổi bằng cả đời người? Ngươi như vậy, thiệt thòi cũng chỉ có chính ngươi."

Giữa tháng sáu không thể có tuyết rơi, cũng như là người xuất thân quý tộc cao sang mấy ai thật lòng với nữ tử phong trần? Đạo lý rõ như ban ngày, vậy mà Thục Kiều cứ cố chấp u mê, mãi không chịu thừa nhận, mãi chìm trong nỗi chờ đợi vô vọng. Thực ra, chờ mười năm, hai mươi năm, hay cả đời đều không sợ. Điều đáng sợ là, thứ ta chờ chẳng bao giờ tới, và liệu rằng tuổi xuân xinh đẹp ấy chết mãi trong chờ đợi vô vọng, dáng hình đẹp đẽ nhất uổng phí vào một điều hư vô, có đáng không?

Thục Kiều bật cười, thế nhưng khóe mắt lại chảy xuống dòng nước mắt long lanh. Rõ ràng mình là người muốn khai thông Mạnh Di Giai, kết quả còn được một con ma men an ủi, Thục Kiều nổi danh tình trường rốt cuộc đã chết ở đâu? Thục Kiều cười nhạo chính mình, nhưng vô pháp khống chế được nỗi đau trong lòng, chơi vơi nàng bám lấy Mạnh Di Giai, như tìm được một niềm an ủi.

Mạnh Di Giai ngủ quên trong cơn say, thi thoảng còn phe phẩy đầu, lẩm bẩm: "Vì sao giận ta... Sao lại giận..."

Thục Kiều thả khăn vào chậu nước, khăn mềm mở ra như hoa sen trắng tinh bung nở trong đêm, đưa mắt trông ra ngoài cửa sổ, nhìn từng dải ánh trăng gieo mình xuống sân. Thục Kiều thở dài một nơi, nước mắt trên mặt đã khô: "Nếu ta gặp được ngươi sớm hơn, có lẽ ta cũng sẽ thích ngươi... Tiếc rằng thế gian này không có cái 'nếu như' nào thành hiện thực... Mạnh Di Giai, người phải hảo hảo sống vui vẻ, sống thay cả phần của ta..."

...

"Cô nương, ngân thoa này của ngươi vừa đánh rơi đúng không? Ta nhặt được nên đem trả cho ngươi." Vị tiểu thư nhà sắc mặt trắng xám bệnh trạng, hô hấp hư nhược, bất quá nụ cười bung nở nơi khóe mắt lại sạch sẽ dòng nước mát vắt ngang. Y trang chỉnh tề ngăn nắp, là một người được giáo dưỡng nên trò.

Vén rèm châu lanh canh thanh thúy, nữ nhân váy vân đoan tím bạc thêu lá sen lách người, tầng lớp váy tím uốn lượn mỹ miều, nhan sắc xinh đẹp thế là đủ để bao kẻ quỳ dưới gấu váy. Sóng mắt mị tình lướt qua rất nhanh, tiếng cười giòn tan: "Tiểu thư đến đưa trâm cho nô gia? Tiểu thư chu đáo như thế, nô gia biết lấy gì cảm tạ đây. Hay là..."

Quanh co tiến đến, tay chuyển từ ngân thoa đến chạm vào lòng bàn tay trắng xám, vuốt nhẹ một cái, kỹ nữ cười duyên nói tiếp: "Hay là nô gia cùng tiểu thư vui vẻ chốc lát, thế nào?"

Tiểu thư kia bị dọa không nhẹ, quýnh quáng nhét ngân thoa bích mai vào tay nữ nhân váy tím, vội nói: "Ta chỉ có ý trả trâm. Cô nương thỉnh tự trọng..."

"Xùy..." Kỹ nữ bật cười, ngón tay đeo nhẫn vươn ra, chặn trên môi đối phương: "Tiểu thư, người có biết đây là đâu không vậy?"

"Phù Cừ lâu?" Cô tiểu thư hoang mang, nơi này có cái tên thanh nhã như vậy, nàng cứ nghĩ là tửu lâu hay trà lâu, chẳng nhẽ không phải?

"Tiểu thư, đây là Phù Cừ lâu, thanh lâu nức tiếng nước Kim. Ngươi không lẽ không biết sao?" Kỹ nữ ý cười càng đậm, thấy cô tiểu thư vẻ mặt rối rắm nóng nảy, đùa càng vui. Bèn dán đến gần, cơ hồ áp cả ngực mình lên tay đối phương, nỉ non: "Nhìn tiểu thư tuấn tú quý khí như thế, hẳn là tước quý nhà quan? Đừng lo, nô gia trước giờ giỏi chiều chuộng khách nhân, không để tiểu thư thất vọng đâu."

Giấc mộng bừng tỉnh khi cô tiểu thư hoảng trương chạy ào đi, cái bóng chạy mãi chạy mãi, tan biến về cuối trời như vân nhạn bay về phương nam, không ngoảnh đầu nhìn lại. Kỹ nữ sửng sốt, vươn tay hoảng hồn muốn giữ lại, và rồi... mới biết thứ bắt được là hư không, mọi thứ chỉ là giấc mộng xa của một tâm hồn vụn vỡ.

Thế đấy, duyên đến như tuyết lở, tình chỉ là khổ đau.

...

*******

P/s: Are you ready =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC