chương 32- Trầm Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như tháng sáu có tuyết rơi thì thế nào? Chuyện lạ lùng này, khó nói trước.

Mạnh Di Giai tỉnh giấc khi ngoài trời tối đen, giá nến không đốt nên cả phòng tối om, chỉ lờ mờ ánh đom đóm ngoài cửa sổ bay vào. Một con chuột mò ra ăn vụn sáp nến, nó lén lút leo lên bệ cửa sổ. Mạnh Di Giai mở mắt trân trân nhìn con chuột, không động đậy, nhìn hồi lâu, con chuột cũng nhận ra hành vi ăn trộm bị bắt quả tang, hoảng hốt chạy biến đi. Mạnh Di Giai lầm bầm mắng: "Đồ ăn trộm, xem như ngươi tốt số."

Vì cơn say rượu làm cả người nhức mỏi, cơ thể không sức lực, nên Mạnh Di Giai cứ nằm thừ người ra đấy, không động đậy nổi. Phải bảo Thục Kiều mua ít thuốc chuột, không thì mấy xấp vải đều bị bọn trộm này gặm hỏng. Mạnh Di Giai nghĩ thầm như thế.

Vì không thể nhúc nhích, Mạnh Di Giai cũng chẳng buồn nhúc nhích, cứ nằm vậy nghĩ lung tung, cố tìm một điểm dừng giữa tâm trí hỗn loạn, xâu chuỗi những gì còn nhớ và những gì đã quên trong cơn say lại với nhau, kết quả chỉ đúc kết được rằng chất lượng bàn ghế của Lưu Đào tửu lâu thật rất kém. Vì sao nói thế? Vì trong cơn say loạn tính, hình như nàng có xô xát với một toán côn đồ vì bọn chúng định uống rượu không trả tiền, thấy lão bản tửu lâu quá đáng thương, nàng giúp ông ta đòi lại tiền, kết quả thì tiền đòi được đấy nhưng so với số bàn ghế bị nàng đập tan nát chẳng thấm vào đâu.

Mạnh Di Giai vuốt mặt cảm khái một hồi, sau đó nhận ra mình đã có thể nhúc nhích, bèn ngồi dậy.

Lúc này ngoài hành lang có tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, thanh âm của cái cửa lâu ngày không bảo dưỡng cũng thật là riêng biệt, toát chút ớn lạnh. Một trản đèn nhỏ thắp sáng trong phòng, bóng người mơ hồ in trên vách. Mạnh Di Giai trợn mắt nhìn.

"Ồ, dậy rồi à?" Thục Kiều thản nhiên vừa hỏi vừa thắp đèn sáng trong phòng, tiện quan sát. Phòng nhờ ánh sáng mà có thêm độ ấm.

Giữa hạ trời hay mưa bất chợt, không chắc đêm nay có mưa không nhưng bầu trời trăng sao thì chẳng thấy, chỉ có từng đụn mây xám xanh mấp mô trải dài hàng dặm tít tắp xa. Thế gian hôn ám một màu u tối, mặt trăng như chiếc lá trúc mờ sáng đã bị mây khỏa lấp đi.

Mạnh Di Giai dụi mắt, hỏi: "Vừa nãy ta có nói chuyện với ngươi, phải không?"

Thục Kiều nhướn mày: "Ngươi đúng là có nói chuyện với ta, nhưng đó là đêm trước khi ngươi say xỉn trở về, còn tính tới đêm nay thì ngươi ngủ tròn một ngày. Ta định đi ngủ rồi, nhưng không an tâm ngươi nên mới đến xem."

Mạnh Di Giai sửng sốt, vô thức sờ bụng mình, uể oải lầu bầu: "Nguyên lai cả ngày rồi cơ à, thảo nào ta đói quá. A Kiều, có gì ăn không?"

Thục Kiều thở dài, từ trong tay áo rút ra vài cái bánh nếp nướng hồi chiều, định để Mạnh Di Giai tỉnh dậy lót dạ, nhưng đối phương cứ ngủ li bì, lay không dậy, nàng đành thôi. Bánh để tới giờ này thì đã nguội lạnh, không còn nóng giòn thơm ngon như khi mới nướng, bất quá với một kẻ nhịn đói một ngày như Mạnh Di Giai, thì nó chẳng hề gì. Mạnh Di Giai ngồi trên giường, nhai bánh nướng ngấu nghiến.

"Ôi, đói chết ta..." Mạnh Di Giai nhồm nhoàm.

Thục Kiều rót chén nước cho Mạnh Di Giai, bảo: "Bây giờ thì đã tỉnh rượu chưa?"

"Rồi." Ngừng một chút, Mạnh Di Giai đón chén nước hỏi thêm: "A Ân về chưa?"

"Vẫn chưa." Thục Kiều nhún vai, còn Mạnh Di Giai thì chau mày.

Uống cạn chén nước, vẻ mặt Mạnh Di Giai không khá hơn bao nhiêu, cứ cau mày, tay vẫn đưa bánh nướng lên miệng nhai nuốt. Thục Kiều nhấc cái ghế đẩu lại ngồi gần đầu giường, tiện quan sát Mạnh Di Giai, hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra mà hai người các ngươi như thế, ta nhớ lúc ra cửa vẫn còn rất tốt mà."

"Nhiều chuyện râu ria lắm, cũng không biết nàng giận dỗi gì nữa, nhưng nàng cứ tránh mặt ta, ta cũng không muốn chạy tới trước mặt chọc nàng thêm giận." Nói đoạn, lại cầm chén hớp thêm ngụm nước.

"À mà khoan..." Mạnh Di Giai bỗng ngừng động tác, đăm đăm nhìn Thục Kiều: "Hình như ngươi từng hỏi ta câu này phải không? Ngươi còn nói rằng nàng giận là vì... Thích ta?"

Kí ức mê man đột ngột dội về, Mạnh Di Giai vô cùng hoảng sợ, lời nói ra rồi mới thấy có vấn đề nghiêm trọng.

Thục Kiều cười mà không đáp.

Mạnh Di Giai mờ mịt: "Tại sao ngươi nói vậy, giả sử nàng thích ta đi, dù sự giả sử này rất không hợp lý, nếu nàng thích ta thì tại sao giận ta? Không đúng chút nào cả." Càng nói Mạnh Di Giai càng thấy mình suy luận có lý, vì vậy chắc nịch phản bác: "Nàng không thể nào thích ta đâu. Đúng vậy, nàng không hề thích ta."

Thục Kiều nhịn cười nhướn mày, châm chước chọn lời: "Ngươi nói ngươi đòi tặng nàng ca kỹ xinh đẹp, còn thề ước lấy ta, sau đó nàng phát giận. Nàng giận là vì nàng ghen, là ghen tuông đấy, ngươi hiểu không?"

Mạnh Di Giai lắc đầu: "Thế thì càng vô lý. Nếu tiếp tục cái giả sử không có thật rằng nàng thích ta, mọi tước quý trên đời này có ai không mong muốn được một người tri kỉ hiểu lòng, tước quý nào chẳng ham hoa thơm cỏ lạ, ta quá hiểu nàng, tặng nàng thêm giai nhân, lý ra nàng phải càng thích ta, sao lại ghen tuông? Không hợp lý."

Thục Kiều dở khóc dở cười: "Cách suy luận của ngươi mới không hợp lý. Nàng thích ngươi, muốn trong mắt ngươi chỉ có nàng hiện hữu, ngươi lại đem thêm vài cục đá bụi cây râu ria nữa đó vào tầm mắt, với bản tính chiếm hữu mạnh của tước quý, giận dỗi như vậy là còn kiềm chế lắm đấy. À mà tại sao ngươi cứ cố phủ nhận rằng nàng thích ngươi, được một tiểu thư thanh nhã như vậy yêu thích, ngươi nên vui vẻ chứ?"

Mạnh Di Giai chau mày rất chặt, bánh nướng trên tay cầm hồi lâu, tự dưng không thèm ăn nữa, nàng chấm nó vào chén nước cho bớt khô cứng, dù không thèm ăn nhưng vẫn đói, vậy nên vẫn ăn. Nàng nhai bánh lầu bầu: "Nàng không thích ta đâu. Ngươi đừng đặt giả thiết lung tung nữa, giả thiết này không có cơ sở nền móng để thành lập."

"Ồ vậy à?" Thục Kiều tỳ khủy tay lên bàn gỗ, cười cười: "Người ta hay nói chuyện trong nhà chưa tỏ thì ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc thường không tỉnh táo bằng kẻ đứng ngoài. Trong mắt ta, ta lại thấy nàng rất thích ngươi."

"Đừng nói nữa! Nàng không có bị điên đâu!!"

Mạnh Di Giai thề thốt phủ nhận, gần như là kinh hãi và không muốn nhìn thẳng sự thật này. Tới đây, Thục Kiều cũng cảm thấy không đúng, mày liễu nhíu lại, mi tâm đẹp như nụ hoa ban trắng trẻo, hỏi: "Ngươi vì cớ gì cứ giãy nảy lên? Nàng thích ngươi thì đã sao, không phải ngươi nói đời ngươi có hai ước nguyện lớn, trừ món rượu Hợp phố Tam Đông Quan, thì còn lại tìm được phu quân tốt. Bây giờ người ngươi tìm đã đến, sao lại nhất quyết không muốn nhận?"

Mạnh Di Giai hít thở mấy lần, dần bình tâm lại. Nàng cười khổ phân tích: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi nuôi một con thỏ, mong ước cả đời của con thỏ là ăn rau củ, nhưng một ngày nọ ngươi đem thịt dê nướng cho nó, ngươi nghĩ nó có ăn không?"

Thục Kiều nhíu mày càng sâu: "Ý ngươi là...?"

Mạnh Di Giai nâng cằm: "Ta và nàng cũng như con thỏ và thịt dê nướng, định sẵn vô duyên. Thỏ có đói cỡ nào cũng không ăn thịt, thịt có thơm cỡ nào cũng không phải là rau củ của thỏ. Tương tự thế, dù ta có cô đơn cỡ nào cũng không thể xằng bậy phá hư đời một nữ nhân hoàn mỹ như nàng, thịt dê thơm thế ta không ăn thì nên để người khác có duyên hơn mình. Ta nói ngươi hiểu không?"

Thục Kiều yên lặng. Có nhiều khi, Mạnh Di Giai như hùng hài tử, nhưng cũng có những khi nữ nhân này so với bất kì ai càng thần bí khó lý giải.

Chuyện kết thúc ở đấy.

Một quy luật ngàn đời tạo hóa thỏ là loài ăn cỏ, sẽ không ăn thịt. Vậy nên giả thiết không thành lập và Mạnh Di Giai vẫn giữ riêng chủ kiến của mình. Một quy luật trăm năm tạo hóa nữa là, bọn võ tướng mỗi khi cứng đầu thì cái cứng đầu sẽ to bằng mười cái bánh xe bò, Thục Kiều từ bỏ nói tiếp cái sự thật mà trong mắt Mạnh Di Giai là "giả sử".

Gió đổi chiều hướng bắc, rặng mây xua đi một nơi xa, để lộ mặt trăng hiền hòa tỏa sáng. Cuối tháng trăng không tròn, cũng không sáng vằng vặc, nhưng từng dải ánh sáng bạc gieo xuống thế gian, phong tình như thơ.

Nửa đêm, tiếng trống canh ngoài ngõ văng vẳng, xé tan tiếng ve sầu rền vang trong góc hòe. Chuông treo ngoài ngõ đu đưa reo mãi, chợt có tiếng đập cửa thùng thùng.

Mạnh Di Giai ngủ đủ rồi nên không buồn ngủ, vừa tự mình thức dậy tắm rửa. Mùa hè oi bức tắm nước giếng, còn điều gì sảng khoái hơn được nữa. Nàng thích thú bỏ rơi buồn phiền, tẩy rửa một thân phong trần, nhân tiện lại cũng mặc thử bộ y phục hồng sắc Thục Kiều vừa mới may cho mình, quả là khéo léo vô cùng, ướm lên người liền vừa vặn không chỗ chê.

Nữ nhân mà, ai chẳng ham làm đẹp, dù một nữ tướng can trường gan góc thì đâu đó còn tí mềm mại tạo hóa ban cho, Mạnh Di Giai cũng thế, mặc thử bộ y phục mới, nàng thích thú đi dạo lòng vòng trong sân, đạp bên bóng trăng và bóng tàn cây ngân hạnh, hưởng thụ cơn gió mát đêm hè, đất trời như bao la.

Lúc tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, Mạnh Di Giai cũng nghe thấy, nàng vội bước chân nhanh qua khóa viện, tiến đến cửa thùy hoa, định mở cửa. Nàng nghĩ rằng, là Quân Dao về. Nhưng cũng không chắc lắm, vì con người Quân Dao dù có về thì cũng sẽ không chọn nửa đêm canh ba như vậy, có lẽ sẽ nghỉ bên ngoài để tránh làm phiền chủ nhà khi đi tá túc. Mạnh Di Giai suy đoán như vậy, nhưng cũng chỉ là suy đoán.

Suy đoán Mạnh Di Giai đã đúng vì người đập cửa không phải Quân Dao mà là một nữ nhân tóc đội kim quan bạc, niên kỷ chỉ chừng mười tám, thân chùng áo gấm xanh đen, dưới ánh trăng nhạt và tàn đom đóm lẻ loi, nàng ta cả người như tùng phách, cứng cỏi hiên ngang. Bất quá, là một người nhìn quen sinh tử như Mạnh Di Giai, muôn vạn kiểu chết: lòi ruột mất tay cụt đầu trên chiến trường nàng đều đã thấy, nên không khó nhìn ra giữa mi tâm đối phương là bệnh căn chưa dứt, da mặt cũng thiếu huyết sắc hơn người thường.

"Ngươi là ai?" Đối phương cảnh giác nhìn Mạnh Di Giai.

Mạnh Di Giai buồn cười, tựa lưng vào khung cửa, học theo cái điệu nửa cười nửa không của Quân Dao, hỏi vặn: "Điều này có lẽ nên là ta hỏi, nửa đêm canh ba, ngươi đập cửa nhà ta làm gì?"

"Đây là nhà của ngươi?" Nữ nhân kia sửng sờ, lúc này bắt đầu nhìn kĩ Mạnh Di Giai hơn, chau mày mím môi một hồi, như lâm vào cân nhắc rất nghiêm trọng.

Mạnh Di Giai nhướn mày: "Rốt cuộc là thế nào? Ngươi không phải bị mộng du đó chứ?"

"Ta đến tìm Trầm Ngư, ngươi có biết nàng ở đâu không?" Đối phương hỏi.

"Trầm Ngư, đó là ai?" Mạnh Di Giai hoang mang, sau đó bảo: "Ngươi tìm lầm nhà rồi đi?"

"Ta..." Vị tiểu thư đai lưng thắt ngọc kia bối rối hồi lâu, ấp úng nói: "Nàng dáng dấp rất xinh đẹp, có thể đã đổi tên và hộ tịch, nhưng nghe nói nàng sống ở đây. Nàng từng là kỹ nữ, diện mạo danh tiếng đều không tầm thường. Ngươi có thể cố nghĩ không, ngươi có biết nàng bây giờ ở đâu?"

Mạnh Di Giai cau mày: "Ngươi thần kinh đấy à?"

Nữ nhân kia bại lộ vẻ hoang mang, nắm tay cứ giấu trong ống tay áo.

Đúng lúc này chủ nhà cũng xuất hiện, Thục Kiều ngủ không yên đã tỉnh giấc, tiến ra đến nơi.

"A Giai, có chuyện gì vậy?"

Mạnh Di Giai đáp: "Chỉ là người nhận lầm nhà..."

Thế nhưng lời còn chưa dứt, bóng áo xanh đen đã bay vù qua bai Mạnh Di Giai, nữ nhân lầm nhà lao tới trước mặt Thục Kiều, kích động: "Trầm Ngư, ta tìm được nàng rồi!"

...

*****

P/s: chuẩn bị nha mọi người :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net