chương 33- ba trăm lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thục Kiều từng nghĩ, nếu một ngày để người đó trông thấy lại mình bây giờ, là lúc mình đang làm gì nhỉ? Có thể là đang dệt vải, nhuộm vải khâu y phục, hoặc cũng là khi chăm đàn gà cho chúng ăn, mà tốt nhất vẫn là khi mình đang loay hoay xào nấu trong bếp. Chỉ đơn giản Thục Kiều muốn khi người đó trông thấy mình sẽ sửng sốt há mồm, sẽ phải biết rằng, mình đã cam tâm vì đối phương thay đổi thành một hiền thê như thế nào. Chắc chắn, bộ dáng đối phương lúc ấy sẽ rất đáng yêu. Nghĩ đến những điều đó, trong mơ Thục Kiều đã thấy ngọt.

Bất quá thời khắc tuyết rơi tháng sáu ấy nó không lung linh như những gì tưởng tượng. Thậm chí, lúc đối phương chạm vào tay mình, nàng vẫn thấy không chân thật, một sự hoảng loạn trào dâng, bối rối như một con rùa hèn nhát, vội vàng giãy giụa.

Đối phương vẫn nói: "Trầm Ngư, ta tìm thấy nàng rồi!"

Thục Kiều không thắng nổi sức một tước quý trưởng thành, huống hồ chi nàng ta cũng không giống như xưa yếu đuối bệnh tật nữa, nàng không vùng tay ra khỏi đối phương được. Gượng cười khan mấy tiếng, thiên ngôn vạn ngữ thì một chữ cũng không thốt ra nổi. Chỉ đưa mắt nhìn.

Cách biệt ngàn dặm trùng phùng, hợp lẽ thường nên nhỏ vài giọt nước mắt xúc động, thế thì mới tròn màng diễn. Thế mà Thục Kiều từng khóc rất nhiều lần, nay lại khô cằn đến kì lạ, cũng không phải cảm giác đại hạn vọng vân nghê như trong tưởng tượng, nàng khô cằn như một hoang mạc trăm năm, bình thản nhìn đối phương đi ra từ giấc mơ thành hiện thực. Tình cảnh bao lâu nay trông đợi, nguyên lai chỉ có thế.

"Trầm Ngư... Nàng, nàng sao lại thành bộ dạng thế này?" Tiểu thư áo xanh đen lúc này nhìn Thục Kiều từ đầu đến chân, khó tin hỏi.

Kỹ nữ thiên kiều bá mị, váy tím vân đoan, uyển chuyển vén rèm châu tiến đến, tóc cài ngân thoa bích mai, vấn tóc theo kiểu cận hương triều vân kế. Cô kỹ nữ xinh đẹp lộng lẫy ấy, phút chốc vỡ tan khi một nông phụ bình thường tiến đến, dáng dấp vẫn như xưa xinh đẹp, chẳng qua không còn phục sức hoa lệ, thiếu đi áo gấm thêu hoa, phút chốc như đổi cả một đời người dài đằng đẵng, biển cả hóa nương dâu.

Thục Kiều tranh thủ đối phương kinh ngạc, nàng rút tay mình về, lấy lại bình tĩnh vốn có, mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Tiêu tiểu thư. Người dạo này vẫn khỏe?"

"Tiêu tiểu thư lại đến tìm gia đấy à, bao lâu không đến, người khỏe không a?"

" gia cũng nhớ người đấy, tính ra cũng ba tháng rồi nhỉ, người đi suốt một mùa đông dài, sức khỏe thế nào rồi a~"

"Từ từ đã, ngươi còn chưa khỏe đâu, nằm nghỉ một lúc nữa đi."

"Thật , đã biết sức khỏe mình không tốt, sao cố chấp như vậy? Tức chết ta mất."

Có từng vạn kiểu phong tình từ đối phương, vốn đã quen nhìn Trầm Ngư, nay biến thành Thục Kiều, cô tiểu thư kia vạn phần không quen, sững sờ và hoảng hốt. Nguyên lai con người ta vẫn có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất tới độ như vậy, cái cần chỉ là vấn đề thời gian.

Thục Kiều lặng lẽ không nói gì. Cô tiểu thư kia cũng không nói. Khung cảnh trùng phùng vốn tưởng rằng, mùa tuyết rơi tháng sáu phải đặc sắc thần kì lắm, vì đấy là cảnh ngàn năm có một, hóa ra lại khô khan tới như vậy.

"Ha, ngươi là họ Tiêu?" Mạnh Di Giai bị bỏ quên bỗng mỉm cười hỏi.

Tiêu tiểu thư, gọi là Tiêu Nhật Hạ, tự Tiêu Tranh. Một nữ nhân mang diện mạo tuấn tú ấm áp như ánh mặt trời mùa hạ, ánh mắt đẹp tựa mây trời trong tranh. Dáng người cao gầy, pha lẫn ba phần tiêm nhược bẩm sinh, càng có vẻ nho nhã lỗi lạc, tay chân trói gà không chặt, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác thư thái gần gũi. Nguyên lai, người đã trở thành cơn tuyết mùa hè cả đời Thục Kiều chờ đợi, chính là đây.

Tiêu Nhật Hạ có phần cảnh giác nhìn Mạnh Di Giai, khẽ gật đầu: "Chính là tại hạ, không biết các hạ là...?"

Mạnh Di Giai vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lại tiến đến, đẩy vai Tiêu Nhật Hạ lùi về sau nửa bước, lạnh lùng: "Ta là ai không quan trọng, nhưng quan trọng là ngươi tránh xa nữ nhân của ta ra. Còn tiếp tục đụng vào nữ nhân của ta, vạn nhất ngươi cụt tay cụt chân hay bị phế, thế thì không phải lỗi của ta đâu."

Tiêu Nhật Hạ sững sờ tiếp nữa, nhíu mày nhìn Mạnh Di Giai rồi lại nhìn Thục Kiều, có phần chua chát mở lời: "Nguyên lai Trầm Ngư đã tìm được một người mới rồi."

Mạnh Di Giai kéo Thục Kiều ra sau mình, nhe răng như một con thú hộ thực đe dọa: "Biết thì cút đi!"

Tiêu Nhật Hạ không phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn Thục Kiều. Thục Kiều yên lặng một hồi cũng biến thành bất đắc dĩ mười phần, vỗ vai Mạnh Di Giai, khẽ nói: "A Giai, đừng nháo nữa. Hãy để ta nói với nàng vài câu, dù gì ta đã chờ biết bao lâu nay rồi, cứ nghĩ không chờ được nữa, vạn vạn không ngờ, Tiêu tiểu thư vẫn còn nhớ tới ta."

"Khoan đã A Kiều, trước khi ngươi nói, ta có điều muốn hỏi nàng." Mạnh Di Giai cười cợt khiêu mi: "Họ Tiêu, ngươi có từng nhớ tới lời hứa với A Kiều không? Ngươi hứa cái gì, nói lại một lần cho ta nghe."

Tiêu Nhật Hạ chân mày chau chặt, một điệu cau mày thật là nhã nhặn văn sinh, giống như một vị nho sĩ đọc sách thánh hiền, có điều suy ngẫm mà chau mày. Từ một cái chau mày đã thấy được Tiêu Nhật Hạ xuất thân từ nhỏ đã được giáo dưỡng bài bản lắm.

"Ta hứa với Trầm Ngư, sẽ cho nàng hôn lễ ba trăm lượng." Trầm mặc giằng co hồi lâu, Tiêu Nhật Hạ cũng chịu nói.

"Vậy suốt bao nhiêu năm nàng chờ ngươi tới héo mòn tuổi xuân, ngươi đã ở đâu?" Mạnh Di Giai tiếp tục hỏi.

Lần này Tiêu Nhật Hạ không đáp được nữa, cúi đầu yên lặng.

Thục Kiều nhìn thấy như thế, bao nhiêu oán giận chất chồng mỗi năm tự dưng tiêu biến đi hết cả, không đành lòng. Chung quy vẫn là không đành lòng. Nàng thở dài, túm lấy tay áo Mạnh Di Giai, khẽ lắc đầu. Mạnh Di Giai mím môi một hồi, vẫn nghiêng người rút lui nửa bước, nhường lại không gian cho hai người, bản thân đứng tựa vào cửa không nói gì, nhưng hành động không lánh mặt đã cho thấy rõ, nàng sẽ là chỗ dựa của Thục Kiều.

Cuộc đời Mạnh Di Giai chẳng được gì ngoài cái nói nghĩa khí. Nàng tự nghĩ như vậy.

Thục Kiều lặng lẽ nhìn Tiêu Nhật Hạ, bảo rằng: "Ngoài này trời đêm gió to, nếu không chê thì vào trong ngồi chốc lát?"

Tiêu Nhật Hạ mím môi gật đầu.

Chỉ là lúc này lại có biến, gió thổi phần phật tự dưng bỏng rát, hướng tây nam khói bốc lên cuồn cuộn, cột lửa dựng ngợp trời. Ba người đồng loạt giật mình nhìn về hướng đó. Trời hạ khô hanh, ban ngày nắng cháy da thịt, một năm vài ba nhà củi lửa không thận trọng, bị ông hỏa viếng thăm là chuyện thường. Trong trấn này buôn bán tơ lụa, xa xỉ phẩm, cửa hiệu san sát nhau, mỗi lần cháy là mỗi lần thiệt hại.

Chuông gió lùa reo thấp thỏm.

Thục Kiều nghi hoặc: "Hướng đó chẳng phải là khách điếm lớn nhất trong trấn sao?"

Lời còn chưa dứt, bóng áo đỏ đã vụt bay biến đi như con bướm đỏ trong đêm, ánh sao và trăng mờ đáp lại tay áo rộng thùng thình, mái tóc dài mượt bay múa, chỉ trong chớp mắt người đã mất dạng.

Mạnh Di Giai đã lao đi về hướng cột lửa, một mảnh tàn hồng cũng không kịp lưu lại. Vừa nhìn Thục Kiều liền hiểu, ắt hẳn Quân Dao đã ở hướng đấy. Bất đắc dĩ cười dài, nữ tướng quân ương bướng này không biết mình mất khống chế vì một người như thế nào, ngoài miệng nói một đằng trong tâm lại một nẻo.

Mạnh Di Giai đi rồi, không gian vắng lặng chỉ còn hai người vừa trùng phùng. Thục Kiều bảo: "Vào trong thôi."

Tiêu Nhật Hạ nhấc tà áo xanh đen, vội theo chân Thục Kiều.

Thục Kiều chong đèn bốn góc cho sáng, phòng khách đơn sơ chẳng gì nhiều quý giá, được cái bài biện hợp mắt và thường được lau chùi tỉ mỉ nom rất thoáng đãng thư thái nhân tâm. Chỉ tiếc, sự chu đáo chủ gian phòng chẳng được ghi nhận, vừa vào cửa chẳng đợi Thục Kiều châm xong nến, Tiêu Nhật Hạ đã vội nóng nảy: "Trầm Ngư, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"

Cái đánh lửa trên tay Thục Kiều suýt thì rơi. Nàng đặt nó xuống, ngước nhìn vẻ mặt nôn nóng của Tiêu Nhật Hạ, nét mặt cứng đờ, giọng giảm nửa đoạn: "Ngươi có việc cần ta, nên mới đi tìm ta?" Nói xong, sự vui mừng ban đầu đã tan đi, chỉ còn một nụ cười khổ đắng chát.

Tiêu Nhật Hạ lặng lẽ dời đường nhìn, vẻ chột dạ không thể giấu giếm. Sụp mi nói: "Lúc trước ta vẫn luôn tìm ngươi, nhưng thời thế phân tranh loạn lạc, các nước căng thẳng tranh chấp bờ cõi, dù lòng ta muốn nhưng cũng không thể tìm ngươi giữa một thiên hạ rộng lớn và hỗn loạn không ngừng."

"Ta từng nói rằng, dù ta có đi đâu cũng sẽ không đi xa ngươi, nơi này chỉ cách kinh thành một trăm ba mươi ba dặm, và ta chờ đủ bốn năm bốn tháng rồi. Chờ tới mức, ta cũng sắp quên mất ta đang chờ điều gì. Một trăm ba mươi ba dặm không phải lộ trình dài, bốn năm bốn tháng chẳng thời gian ngắn... Có bao giờ, ngươi thật lòng muốn đi tìm ta?" Thục Kiều tiến tới nửa bước, đáy mắt lan tràn bi thương và oán giận.

Những câu này, lòng đã luôn muốn hỏi, mỗi đêm kê gối đều trăn trở nao nao. Nay mới có thể hỏi. Nhưng khi hỏi xong mới biết, nguyên lai người thương tâm cũng chỉ là bản thân mình. Thục Kiều ôm mặt bật cười, nàng cười thật nhẹ nhàng và mỏng manh, như là thân phận đời nàng cứ mãi bấp bênh đau khổ, nàng tự thấy thương hại cho bản thân.

Đời người là chén rượu cay, đời tình là chén rượu độc.

Tiêu Nhật Hạ không nói gì, chỉ đưa mắt lặng lẽ nhìn Thục Kiều, hồi lâu thì hỏi: "Nghe nữ nhân lúc nãy gọi nàng A Kiều, nàng đã đổi tên rồi sao, thế ta cũng gọi nàng A Kiều nhé." Dừng một chút, Tiêu Nhật Hạ bi thương nở nụ cười: "A Kiều, ta xin lỗi, là ta đã phụ nàng."

Thục Kiều nghe xong bật cười lớn hơn, tiếng cười khàn đặc vang vọng trong gian phòng tối om. Đèn vừa châm, gió thổi từ ngoài đã làm tắt mất hai ngọn. Chỉ còn một bóng hình lẻ loi in trên vách, ngọn lửa nến nhỏ bé le loét đáng thương. Thục Kiều ngồi xuống cái ghế gần đấy, nàng cố giữ mình không quá loạng choạng, nàng không muốn mình phải sụp ngã trước người này.

"Thì ra, thì ra... Ngươi cũng sẽ phụ ta..."

Thục Kiều đã từng nghĩ tới khả năng này, nhưng lòng vẫn luôn nuôi một hi vọng nhỏ bé, một sự trông chờ vào kì tích. Thân là kỹ nữ, nhìn quen thói được bạc bẽo chốn phong trần, cũng biết rõ rằng những kẻ giàu có mua vui chỉ là nhất thời qua đường, nhất thời đổi gió, nào mấy ai thật lòng một đời một đôi? Vậy mà Thục Kiều nàng lại ngu xuẩn trông đợi kì tích sẽ xuất hiện.

Thục Kiều nhìn xuống mặt đất, cái bóng nàng đổ dài u ám, giọng nàng như vỡ tan vào màn đêm lạnh lẽo: "Thà rằng đêm nay ngươi đừng đến, đừng nói những lời này. Có lẽ, ta vẫn có thể ôm một nỗi hi vọng nào đó, tiếp tục ngây ngẩn chờ đợi ngươi, chờ cho đến khi tóc bạc đời phai, mãi đến khi chết ta vẫn còn giữ lại một điều đẹp đẽ rằng, ta đã chung thủy chờ một người hứa dùng sạch ba trăm lượng còn lại trong túi, vì ta tổ chức một hôn lễ... Dù rằng, người đấy không đến, hôn lễ cũng không có... Nhưng chí ít, người ấy cũng chưa phụ ta..."

Thục Kiều ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhật Hạ, nhìn ánh mắt trời ấm áp cả đời mình đã luôn hướng về như một đóa hoa hướng dương vô vọng, nàng nói: "Ta còn nhớ, ngày mùng ba tháng bảy, ngươi nói sẽ cùng ta bỏ trốn, dù là chân trời góc bể, dù bần cùng thế nào thì cũng muốn cùng ta đi. Ngươi hỏi ta rằng 'Trầm Ngư, ta bỏ trốn chỉ đem theo ba trăm lượng, ngươi có chê ta không'. Ta vừa nói chữ 'không', ngươi liền cười rộ lên như một đóa hoa sơn đông xinh đẹp, ngươi nói 'vậy được, hãy để ta dùng ba trăm lượng này tổ chức hôn lễ của chúng ta'..."

Ngừng một chút, Thục Kiều giọng nghẹn lại: "Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời, có người nói rằng muốn lấy ta..."

...

*******

P/s: ngược văn nha mọi người :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net