chương 41- nàng chết rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói Mạnh Di Giai đến muộn, không cứu nổi Thục Kiều, vậy Tiêu Nhật Hạ đến vào thời khắc này, còn muộn hơn... Người nên đến đúng lúc nhất, lại là kẻ muộn nhất, thật là nực cười...

Tiêu Nhật Hạ trông thấy bóng áo đỏ lặng lẽ ở phía sông xa, lòng nổi lên lo lắng, một cảm giác bất an phấp phỏng. Ngựa chùn không chạy tiếp, lòng Tiêu Nhật Hạ cũng không yên. Nàng đứng bên bờ sông, tần ngần đợi chiếc bè lẻ loi ấy thấp thoáng về bến, lòng nặng trĩu.

Quân Dao chèo thuyền bè vào bờ, sóng nước nhỏ dập dờn nhẹ. Mạnh Di Giai đứng trên thuyền bè, cách một dòng sông và đời người tro cốt, lặng lẽ nhìn Tiêu Nhật Hạ. Gió sông lạnh tanh buổi xế chiều. Hoàng hôn xa chẳng thấy nổi tia nắng, quang hào lùi vào rặng mây xám đen, bỏ lòng người vào một khoảng không câm lặng.

Tiêu Nhật Hạ trông thấy Mạnh Di Giai, vội bước tới mấy bước. Tiêu Nhật Hạ nghẹn giọng: "Nàng ở đâu rồi? Nàng đang ở đâu?..."

Mạnh Di Giai sắc mặt phẳng lặng như mặt sông không có gió. Nàng hỏi, giọng mỏng manh hơn cả giấy mỏng dán cửa sổ đã thẩm nước mưa tháng tư: "Ngươi nhận được Hỏa Viêm quả rồi?"

Tiêu Nhật Hạ ngây người, sắc mặt thoáng trắng, lúng túng: "Ta đã nhận được, Thẩm nhi cũng đã không sao... Nhưng không thấy nàng về, ta rất bất an. Nàng ở đâu rồi... Ta đã may váy cưới cho nàng..."

Mạnh Di Giai chợt cười, nàng vuốt mặt ngửa nhìn trời xanh, cố để nước mắt không chảy ra. Ông trời, ông còn có mắt không?

"...Nàng chết rồi." Mạnh Di Giai đáp. Nàng không học văn, không nói được những câu bớt giảm nỗi đau, lời thốt ra tàn nhẫn tới vô tình. Nhưng đấy là sự thật.

"Cái gì?! Không thể nào... Nàng nói, nàng chỉ cần gảy một khúc nhạc thì đã dễ dàng đổi được Hỏa Viêm quả từ Nhược gia, năm năm trước, nàng đã rất thuận lợi... Làm sao có thể?" Tiêu Nhật Hạ khó tin, mặt tái dần, nói với Mạnh Di Giai mà như tự nói với mình, cố phủ nhận tránh né.

Thuyền đã cập bến nhưng Mạnh Di Giai chẳng muốn bước lên bờ, nàng lẳng lặng nghe sóng nước râm ran, một khúc bi tình giữa hạ, một khúc hát không lời của bóng hồng đã khuất, hoa ban núi cao đã lụi tàn, cây cỏ xác xơ.

"Ta chỉ có thể cho ngươi biết, nàng chết rồi. Vậy thôi."

Tiêu Nhật Hạ hoảng loạn, gắt giọng: "Ta không tin! Ngươi không cần dối gạt ta, ta đã hứa đã lấy nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ ta, giá y của nàng, ta cũng đã may xong. Nàng ở đâu, bây giờ nàng ở đâu?! Ngươi nói!"

Mạnh Di Giai bật cười, tiếng cười thanh lãnh như tiếng chuông đồng xa xa, vẳng từ nước Trần đến tận đây một cơn gió sắc. Nàng nói chậm: "Ngươi không tin? Vậy ta hỏi ngươi, một người bị đánh đập chỉ còn nửa cái mạng, bị vứt trong miếu hoang cho gần trăm tên khất cái cưỡng hiếp làm nhục trong ba ngày hai đêm liên tục, hạ thân nứt toác toàn là máu, thân thể đầy vết bầm, một bên ngực bị cắn đứt, tóc bị kéo sởn tận da đầu, tâm đã đau đến chết lặng... Ngươi nghĩ như vậy, nàng còn sống nổi không?

Một người đã bán mạng vì ngươi, Nhược gia là chỗ nào, há có thể bị một kỹ nữ lừa gạt, nàng vì ngươi, để có được Hỏa Viêm quả cho ngươi, cả tên hốt phân ngựa của Nhược gia nàng cũng hầu hạ, dùng thân thể của minh, vứt bỏ cả tự trọng và cảm thụ bản thân, nàng mặt dày làm tất cả cho ngươi... Ngươi nghĩ Hỏa Viêm quả ngàn năm có một, là thứ dễ lấy lắm hay sao... Nàng không muốn ngươi nặng lòng, một mình nàng ôm bao nhiêu khổ...

Nàng hi sinh cho ngươi nhiều như vậy, ngươi cho nàng được gì?! Một lời hứa không trọn vẹn, và một cái danh làm thiếp hư vô?! Tiêu Nhật Hạ, nhìn ngươi yếu đuối như thế, nhưng thật ra so với bất kì ai trên thế gian, ngươi mới là người tàn nhẫn nhất... Ta khâm phục rồi, ta thật sự khâm phục ngươi..."

Tiêu Nhật Hạ như chết sững, sắc môi trắng bệch, mặt không còn tí máu. Câu nói văng vẳng của Mạnh Di Giai dội lại.

Nàng hi sinh cho ngươi nhiều như vậy, ngươi cho nàng được gì?

Chẳng gì cả ngoài những tổn thương và thất hứa.

Mạnh Di Giai kiềm hãm lại cơn giận, Thục Kiều chết rồi, đến chết vẫn còn yêu Tiêu Nhật Hạ, Mạnh Di Giai dù muốn giết đối phương thì cũng chẳng thể ra tay. Vì Thục Kiều nói, đấy là quyết định của mình.

Thục Kiều không cầu gì nhiều, đến từ nước sông Chu trôi dạt bấp bênh, hóa thành kỹ nữ một đời cũng bấp bênh bạc bẽo. Cả đời Thục Kiều chỉ cầu một người yêu mình, không chê mình bẩn, sẵn lòng cùng mình làm một tổ ấm. Tiêu Nhật Hạ đến vào thời điểm Thục Kiều cần, nhưng lại không cho nàng được cái nàng cần. Chỉ cho nàng một đoạn nghiệt duyên hoang đường, và rồi đổi bằng tính mạng hồng nhan. Đường đường hoa khôi thanh lâu, một đêm giá trăm ngàn thiên kim, biết bao thế gia đắm đuối vì Thục Kiều, cam tâm quỳ dưới váy, thế nhưng nàng vì chữ tình mà thành nô lệ của một kẻ vô tâm. Phận đời này thật quá chua chát.

Mạnh Di Giai ngoảnh đầu ra sao, bình tĩnh nhìn Quân Dao, hỏi: "Có mua cái ta nói không?"

Quân Dao gật đầu, móc từ ống tay áo ra một thứ. Mạnh Di Giai đón lấy, đưa cho Tiêu Nhật Hạ, lạnh nhạt: "Nàng nói đứa bé đó rất giống ngươi, rất đáng yêu, nàng rất thích nó. Đây là món quà nàng dành cho nó, đã nhờ ta chuyển hộ. Tiêu Nhật Hạ, ngươi bây giờ đã có thể hài lòng với Tiêu gia mình rồi đấy, không còn trói buộc gì nữa, chúc mừng ngươi."

Tiêu Nhật Hạ ôm lấy cái khóa trường an bạc có chạm trổ con chim khách vào lòng, bàn tay trắng bệch, môi nàng co giật liên hồi, nàng ngước nhìn Mạnh Di Giai, thân người run như cây trong gió bão.

"Nàng ở đâu... Bây giờ nàng ở đâu rồi..."

Mạnh Di Giai không hiểu, cười rất nhạt: "Ngươi hỏi để làm gì?"

"Ta... ta đã hứa lấy nàng, nàng đã là người Tiêu gia, ta muốn đem nàng về mộ địa Tiêu gia chôn cất, để con ta có thể phụng thờ nàng..."

Mạnh Di Giai cười càng lớn hơn, bình thản chỉ vào dòng sông Chu màu đỏ sóng biếc: "Nàng nằm trong chiếc nôi tre, được sóng đánh dạt vào bờ, nàng nói nàng muốn trở về theo cách nàng đã đến. Ngươi không cần thờ phụng nàng gì cả, từ thời khắc ngươi phụ nàng, nàng đã không còn thiết tha. Đừng làm việc vô ích nữa."

Tiêu Nhật Hạ ôm chiếc khóa trường an như báu vật, ngơ ngác nhìn dòng sông thê lương vô tận, giọng lạc hẳn đi: "Nàng có nói gì cho ta không?"

Mạnh Di Giai lặng lẽ đưa tay che mắt, ánh tà chiều chói chang phản chiếu từ mặt sông. Nàng cười, lời tàn nhẫn: "Ta sẽ không chuyển lời, ngươi không xứng để biết lời trăn trối của nàng. Tiêu Nhật Hạ, ngươi đã tự do rồi đấy, thoát khỏi ràng buộc của một kỹ nữ thấp hèn, chúc cuộc sống ngươi sau này ngày càng nở hoa vinh quang, con cháu đuề huề."

Nói xong, Mạnh Di Giai phóng lên bờ, một đường đi thẳng không ngoái đầu nhìn lại. Quân Dao bỏ mái chèo, cất bước theo nàng. Một đỏ một đen như đôi bướm gió phất bay xa.

Tiêu Nhật Hạ ngơ ngác trắng bệch nhìn dòng sông rất lâu, rất lâu. Gió sông cô quạnh. Chỉ nghe nàng ta lẩm bẩm một mình: "Là ta nợ nàng quá nhiều, là ta đã phụ nàng..."

Ùm một tiếng, bọt nước sông bắn dài trắng xóa. Lũ gia đinh Tiêu gia hoảng hốt réo nhau: "Mau cứu gia chủ, gia chủ không chịu được thủy thần!! Mau!!!"

Chuyện về sau thế nào, Mạnh Di Giai đã không còn quan tâm. 

Vốn dĩ nàng muốn hỏi Tiêu Nhật Hạ một câu: "Ngươi có từng yêu nàng không?"

Nếu đối phương nói 'không', thì những gì Thục Kiều hi sinh càng chất chồng một tầng thê lương và dại dột. Nhưng nếu đối phương mới 'có', vậy lại càng đáng sợ. Nếu đã yêu mà còn tàn nhẫn đến độ như thế, quả là đáng sợ...

Chỉ trách Tiêu Nhật Hạ là kiếp nạn lớn nhất cuộc đời Thục Kiều, kiếp nạn giăng ra để tước đi tính mạng một giai nhân tuổi còn đang xuân.

...

Mạnh Di Giai đến được trấn Tam Đông Quan, nhưng trong lòng nặng trĩu, vốn không còn vui vẻ hứng thú. Người chết, kéo theo một niềm luyến tiếc ưu buồn, rượu ngon cách mấy cũng không rửa nổi sầu đau. Mạnh Di Giai say mềm tại trấn Tam Đông Quan, bên bờ sông Chu ngủ một giấc dài không muốn tỉnh, trong giấc mơ, nàng mong được gặp Thục Kiều hỏi đối phương một câu...

"Ngươi đã yêu nàng nhiều thế nào?"

Bất quá, có vẻ Mạnh Di Giai phúc khí quá vượng, hồn ma chẳng thâm nhập nổi vào giấc mộng nàng, nàng say mềm ngủ quên đi rất lâu, nhưng mãi chẳng gặp được cố nhân. Buồn thay.

Quân Dao thở dài vén gọn tóc cho Mạnh Di Giai, cũng không nói được gì an ủi, chung quy đã là ý trời cả rồi.

Vốn cứ nghĩ Mạnh Di Giai sẽ còn bi thương thật lâu, dù sao Thục Kiều cũng là bằng hữu nàng quý trọng đến vậy. Bất quá, chỉ trưa ngày hôm sau, ánh dương cao mấy con sào, Mạnh Di Giai tỉnh dậy từ giấc ngủ say mềm, tự dưng tỉnh táo hẳn. Cũng không còn nhắc gì về chuyện đó nữa. Phảng phất chưa từng xảy ra.

Bất quá Quân Dao biết, lòng Mạnh Di Giai không dễ gì thoải mái. Mạnh Di Giai ngồi ở bàn gỗ tuyết tùng cạnh cửa sổ khách điếm lớn nhất trấn Tam Đông Quan, uống một vò rượu hoa mơ pha tuyết, chống cằm nhìn vệt nắng vàng ươm đổ xuống mái nhà cong cong, nàng hỏi: "Nếu đúng như vụ ám sát Liễu Mai vương hậu, tên thích khách chúng ta đã gặp, không phải chính là người đang bị truy nã hay sao?"

Quân Dao gấp một cái bánh hấp ăn, tiếp lời: "Có vẻ đêm đó ngươi đã hỏi trúng rồi đấy, vẻ mặt nàng ta mới kì quái như vậy."

Mạnh Di Giai ôm chén rượu, nghẹo đầu ngạc nhiên: "Không phải chứ, trên đời còn có chuyện như thế được sao? Lúc đó ta chỉ hỏi bậy bạ thôi, thế mà trúng thật. Ôi, cũng có lúc miệng ta linh quá nhỉ?"

Quân Dao cười cười: "Thế gian không có chuyện không thể xảy ra, chẳng qua là chưa thấy."

Lời một văn sĩ lỗi lạc thường đúc kết từ tinh túy sách thánh thiên thư, và có vẻ lời Quân Dao đúng thật. Vì tên thích khách ám dát vương hậu đang bị truy nã toàn nước Kim, Vũ Lương vương sủng vương hậu thế nào, căn bản không cần nói. Và nếu điều trên đã đung thì lời Quân Dao càng ứng nghiệm sau khi nàng ăn xong phần bánh hấp thứ hai. Đám quan binh đai giắt loan đao, thân mặc quan phục màu tía ánh đỏ, rầm rập đi đều vào khách điếm, hùng hổ xông đến chỗ các nàng.

Quân Dao và Mạnh Di Giai nheo mắt nhìn đám người đang đến. Quan binh nước Kim diện mạo quả là dữ dằn, người người mặt lạnh băng băng, nom khiếp vía. Nhưng đấy là cái khiếp vía thông thường thôi, còn Mạnh Di Giai và Quân Dao không nằm trong cái phạm trù khiếp vía đó.

Bọn quan binh trên dưới hai mươi người võ trang đầy đủ, thẳng tắp bao bao vây bàn ăn các nàng, đám quan khách chung quanh đều bị dọa sợ, tiểu nhị chui dưới gầm bàn run rẩy. Khung cảnh tán loạn.

Lúc này mấy tên quan binh diện vô biểu tình mở một lối đi, một lão triều thần mặc quan phục đen, ủng màu tối thêu hoa anh đào xuân tiến tới. Râu tóc trắng xóa, mắt sáng như sao, vẻ mặt lão hiền lành như một lão nhân cần nông, lão khom người cười bảo: "Hiếm khi Dao vương lặn lội đường xá xa xôi đến tận nước Kim, lý ra phải để tiểu quốc tiếp đãi chứ, sao có thể ngồi chỗ mạt đẳng thế này. Lão thần họ Tần, phụng lệnh vương thượng đến đón Dao vương vào vương cung thăm thú, thế mới phải đạo đãi khách."

Mạnh Di Giai nhíu nhẹ mày, coi bộ kế hoạch âm thầm thăm dò đã bị phá vỡ rồi. Nàng nghiêng đầu nhìn Quân Dao.

Quân Dao không vội, ăn xong miếng bánh hấp cuối cùng, ưu nhã ngả chén rượu mơ pha tuyết, hớp vài ngụm thưởng thức. Xong hết cả mới rút chiết phiến ra, phẩy nhẹ phong lưu, cười thong thả: "Nếu đã như thế, Dao còn cầu gì hơn. Người nước Kim quả là hiếu khách, Dao đây cung kính không bằng tuân lệnh."

...

*******

Cuối tuần vui vẻ :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net