chương 42- phong lưu bậc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nước Kim xảo quyệt có tiếng, Mạnh Di Giai và Quân Dao đã đánh giá thấp bọn chúng, nghĩ rằng hai người các nàng thân phận ngoại quốc, đường xa tới đây, chẳng ai biết mặt, thế nên không muốn cải trang. Ai ngờ, đám người Nhược gia hôm qua, chỉ bằng một thanh ngọc phiến trúc đồ của Quân Dao lúc chặn đường đã nhận ra.

Bọn người Kim thấy Dao vương đồn đãi mất tích lại lởn vởn quanh đây, đương nhiên biết là có điểm bất ổn. Dù là gì, chúng đều chọn gióng trống khua chiêng, mượn cớ đãi khách mà đón Dao vương vào vương cung, thiết yến chiếu cáo thiên hạ. Bọn chúng không chọn âm thầm ám sát Dao vương, vì sợ đấy sẽ thành cái cớ nước Yên thảo phạt. Bất quá, nếu làm bại lộ hành tung Dao vương, Dao vương sẽ chẳng ở lâu trên đất Kim được, sớm muộn sẽ phải rút về. Đường đường vương gia một nước, sao có thể dầm dề ở một nước chư hầu, trừ phi làm con tin, bằng không sẽ rất khó coi.

Lại nói Hỏa Viêm quả vốn là thứ quả Nhược gia chuẩn bị hiếu kính vương hậu, nghe đồn vương hậu bẩm sinh nhược thể, vẫn phải dùng đồ dưỡng nhan duy trì nhan sắc. Đặc biệt sau khi sinh nở xong, làn da vương hậu nổi nhiều vết rạn, cho nên cần thứ quả này để làm ngọc cao dưỡng nhan. Quả là xa xỉ.

Nhưng biết làm sao được, những người ngồi ngôi cao đều có những dấu hiệu riêng để đi vào sách sử. Tỷ như mối tình ngang trái của Liễu Mai vương hậu, và cũng tỷ như thanh ngọc phiến mười hai nan trăng non của Quân Dao. Đã trở thành một điểm nhận diện của sử sách. Mạnh Di Giai tặc lưỡi lắc đầu: "Aizz, vốn thấy ngươi phẩy quạt đẹp thế, nom thích ý vô cùng, không ngờ lại trở thành nhược điểm. Điều này quả đáng buồn."

Quân Dao dùng ngón tay trắng nõn, vẽ vời lên mặt quạt gì đó, nàng ngồi cùng Mạnh Di Giai trong cỗ xe ngựa bốn con hắc mã, cách một trương trà kỉ bánh mứt, Quân Dao mỉm cười, ý cười lóng lánh: "Thế ta cất quạt đi nhé?"

"Uầy, còn cất làm gì, kế hoạch của ngươi bị hỏng rồi, giờ phải đóng gói đi vào trong vương cung nước Kim, đám người xảo quyệt này, chẳng biết sẽ còn chiêu trò gì nữa đây?" Mạnh Di Giai vén song sa buồng xe ngựa, nhìn ra ngoài, tiếng vó ngựa lạo xạo sỏi đá, đường cái kinh thành dần hiện lên nhộn nhịp.

Vị Tần quan kia chu đáo đến cổ quái, thấy Mạnh Di Giai giở mành che, đi song hành bên ngoài đã khom người tươi cười, đầy mặt hiếu khách: "Không biết Mạnh hộ vệ có gì phân phó?"

Mạnh Di Giai bình thản: "Đây gọi là đường gì?"

Tần quan ân cần đáp: "Bẩm, đây là đường Đình Thi, con đường lớn nhất dẫn vào cửa bắc vương cung."

Vì nước Kim trên danh nghĩa vẫn là nước chư thần của nước Yên, chẳng gì hiếm lạ khi quan viên ở đây vội vàng cung kính, chẳng qua Tần quan này khôn khéo hơn nhiều. Người ta có câu, chẳng ai đánh vào gương mặt cười, đằng này ông ta đẹp lão và lúc nào cũng treo nụ cười hiền lành, chưa nói đã cười, tiếng trước tiếng sau đều thể hiện sự thần phục với đế quốc. Quả là không thể bóc mẽ.

Bất quá, đã quá quen thói gian xảo trong máu người Kim, Mạnh Di Giai chẳng còn hiếm lạ, nàng nhướn mày, đút tay trong áo tìm tòi, hồi lâu vẫn cứ thế. Quân Dao thấy vậy, hiểu ý móc ra vài lượng bạc đưa cho Mạnh Di Giai. Phỏng chừng cô nàng này tới giờ ăn vặt rồi. Mạnh Di Giai tự nhiên đón lấy bạc, từ cửa sổ vải the thêu hoa thụy đường, nàng đưa cho Tần quan. Bảo: "Mùi bánh nướng thơm quá, ông bảo vị huynh đệ nào đó mua giúp ta được không?"

Tần quan đón lấy bạc, vẻ cười thật hiền lành: "Bánh nướng ư? Mạnh hộ vệ chờ chốc lát, để hạ quan phân phó bề tôi làm ngay."

Mạnh Di Giai gật gật đầu, thu tay, thả rèm che xuống, hừ lạnh một tiếng trong mũi.

Quân Dao hiểu Mạnh Di Giai không vui điều gì. Một người tâm cao chí thượng như hùng ưng vẫy vùng trời cao, bị ép buộc vào một xe ngựa thêu hoa này, quả là làm khó. Mà điều làm khó Mạnh Di Giai lớn nhất là phải trang sắc mặt với đám người Kim. Nhớ tới trận chiến đẫm bích huyết Long Chi ải, lại nghĩ tới bộ mặt tươi cười giả tạo của người Kim, lòng nàng lại chẳng vui vẻ nổi.

Quân Dao từ hỏa lô cầm ấm châm trà, là hồng trà thiết quan âm, hương thơm nghi ngút, gợi sự tĩnh tâm điềm đạm. Nàng châm cho Mạnh Di Giai một chén sóng sánh màu hồng, đẹp như đóa hoa đỗ quyên, cười cười: "Nếm thử xem."

Mạnh Di Giai cầm chén trà, xoay xoay lại hỏi: "Ngươi ung dung như vậy, không lẽ đoán trước được bọn họ đã phát hiện ra?"

Quân Dao lặng lẽ điềm nhiên: "Nếu thuận lợi đến nước Kim rồi quay về mang theo tin tình báo, thì đấy là chúng ta đã bị bọn người Kim lừa."

Mạnh Di Giai thở dài, quả nhiên thông minh như Quân Dao cũng không thể nào qua mặt được ngàn vạn người Kim xảo quyệt. Mà cũng phải thôi, mãnh hổ dù mạnh mẽ cỡ nào thì làm sao địch nổi một bầy hồ ly?

Sau đó Mạnh Di Giai ngồi nhai bánh nướng và Quân Dao thì ngắm nghía ấm chén trà, vẻ mặt tán thưởng kĩ thuật gốm sứ của người Kim. Cả hai không hẹn mà cùng thống nhất, chuyện tới đâu hay tới đó.

Qua cửa bắc vương cung, trải qua ba lớp dày tường đỏ phòng ngự sâm nghiêm, Quân Dao tặc lưỡi trước độ cẩn mật của vương cung này. Mạnh Di Giai cũng thế, nhưng lại khẽ nói: "Mỗi cổng có năm cửa vào, ba lớp cấm vệ quân tuần tra xuyên suốt ngày đêm, ấy vậy nữ thích khách kia có thể đột nhập vào vương cung, hành thích không thành còn có thể trốn thoát, quả là cao cường."

Mạnh Di Giai cảm khái xong chuyện đó, lại thầm gật gù. Nàng không ưa người Kim, nên cảm thấy việc giúp nữ thích khách trốn thoát rất là xứng đáng. Trong lòng vì thế mà dễ chịu đôi phần.

Vũ Lương vương là một nữ nhân dung mạo đoan chính, mặt mày đẹp và mềm mại, tú nhã. Trông có vẻ khéo léo lại dễ gần, hòa ái nhưng không kém phần khí chất quân vương. Vận vương phục màu bạc thêu hoa phật linh điểm điểm, tay áo rập rờn tú văn đặc trưng nước Kim. Tay áo rộng chùng chình, chứa cả một khoảng phong lưu mười dặm. Tóc dài búi kim quan, đai lụa tuột một đoạn dài triền miên như tiếng hát trong veo.

Nữ nhân chủ đạo câu chuyện phong lưu nhất thiên hạ, Mạnh Di Giai cuối cùng đã thấy mặt.

Vũ Lương vương gật nhẹ đầu, bình thản chào hỏi: "Hoan nghênh Dao vương đến bổn quốc."

Quân Dao xoạch một cái mở rộng phiến quạt, lá trúc thanh tao như màu mắt nàng lúc đấy, nàng cười dửng dưng: "Được đại vương tiếp đón, quả là vinh hạnh cho Dao."

Vũ Lương vương nghéo môi cười, cánh môi nàng khá đẹp, đầy đặn và tỉ mỉ, lúc cười mang đến cảm giác thanh mát như gió thu thổi qua rừng hoa phật linh, thật là duyên dáng. Nàng ta hỏi: "Nghe đồn đãi Dao vương gặp nạn hành thích, không biết thực hư ra sao?"

Quân Dao biết thừa nữ nhân khôn khéo kia hỏi cái gì, nàng chẳng chớp mắt đã bảo: "Quả thật Dao đã bị ám sát, bất quá, được một cao nhân cứu chữa. Để đền ơn ân nhân, Dao đã hộ tống ông ta đến nước Kim chuyến này để thăm cố nhân. Chỉ tiếc vừa cách nửa tuần trăng, cao nhân đó không từ mà biệt, Dao đã mất liên lạc. Lòng quả là luyến tiếc."

Mạnh Di Giai nghe Quân Dao nói dối không cần bản nháp, khóe môi hơi co quắp, nhưng rất nhanh nàng bình thản, tránh để làm lời nói dối của Quân Dao sơ hở.

Vũ Lương vương chẳng biết tin thật tin giả lời của Quân Dao không. Chỉ tiếp câu an ủi: "Dao không cần vì thế ưu sầu, bậc cao nhân trước giờ hành tung khó định, thấy đuôi không thấy đầu, đấy là lẽ thường."

Khách sáo hồi lâu, cuối cùng ấn định việc bày yến thiết đãi là ở vườn đào hoa viên, tiệc khai vào lúc sập tối và sao trời chớm trên cao.

Khi tên Tần quan dẫn theo đội quân binh đến "đón mừng" Dao vương, tất nhiên không mù mà không trông thấy Mạnh Di Giai, ông ta đã khom người, hỏi: "Vị này là...?"

Mạnh Di Giai lúc đấy mặt không đổi sắc, thản nhiên: "Họ Mạnh, hộ vệ của Dao vương."

Thế nên chẳng cần giới thiệu nhiều nữa, nghiễm nhiên suốt đoạn đường đi, và đám thái giám cung tỳ trong vương cung, gặp nàng đều khom người hoặc phúc thân: "Mạnh hộ vệ."

Mạnh Di Giai cảm thấy thân phận mới này của mình cũng khá là thú vị. Tranh thủ lúc vắng người, nàng kéo tay áo Quân Dao, cười hì: "Nếu sau này ta sạch túi, làm hộ vệ cho ngươi kiếm cơm ăn được không?"

Quân Dao gập thanh quạt, nhướn mày rồi lại nhướn mày, trong mắt đầy thú vị, nàng bảo: "Cũng được. Nhưng làm hộ vệ của ta còn phải kiêm nhiệm thêm vài chức trách khác, kham nổi không?"

Mạnh Di Giai tươi cười: "Không hề gì."

Chậm một chút, thấy Quân Dao không phản đối, nàng lại tiếp lời: "Vậy là thống nhất thế nhé, sau này ta đến lĩnh chức, không được bạc đãi ta đó."

Quân Dao phì cười, dùng đầu quạt phất phất trước vầng trán ngọc Mạnh Di Giai, bảo: "Hảo. Tuyệt không bạc đãi ngươi."

Bữa tiệc tối đên đó trong vườn đào, không nhiều cận thần của Vũ Lương vương, chỉ lác đác vài lão quan mặt đầy nếp nhăn, nhưng thoạt nhìn bọn lão thần này đều có vẻ thật khôn khéo khó xơi. Điển hình của một bầy cáo già, và trong đó tuyệt không thể thiếu Tần cáo già đã đi đón hai người các nàng.

Quân Dao vẻ mặt thư thả ứng đối cùng bọn họ vài câu. Chủ yếu là bọn quan văn nói lời văn vẻ bay bướm với nhau, Mạnh Di Giai nghe thì như vịt nghe sấm, đành buồn bực đứng đấy làm không khí. 

Cây cối xum xuê, trời cuối hạ về đêm bớt bỏng rát, ánh sao trời lưa thưa như những đốm hoa dại.

Cung tỳ nước Kim chuộng ăn vận sa y mỏng manh, màu sắc lại thiên về đỏ hồng và vàng cam, lúc dập dìu xuất hiện bưng rượu thịt, nhìn quả là xinh đẹp. Sa lụa dập dờn như đàn bướm xuân vờn hoa, hương thơm dịu dàng như gió nhẹ đầu thu, trong vườn đào tươi tốt thế này càng mang theo vẻ thái bình thịnh trị.

Mạnh Di Giai chốc chốc lại đưa mắt nhìn chúng cung tỳ, bọn họ tư tưởng phóng khoáng hơn người Yên nhiều, thấy Mạnh Di Giai nhìn không tránh né, thi thoảng cười duyên, đánh một cái liếc mắt dỗi hờn nũng nịu. Mạnh Di Giai vuốt mặt cảm khái, không hổ danh là vương triều sở hữu phố hoa đệ nhất thiên hạ.

Từ đại vương đã phong lưu đa tình, đến cung nhân hầu hạ cũng thật đa tình phóng khoáng.

Mãi cho tới khi Vũ Lương vương và vương hậu xuất hiện, Mạnh Di Giai mới tìm thấy điều mới mẻ thú vị khác ngoài mấy cung tỳ. Đấy chính là vị Liễu Mai vương hậu đã khiến thiên hạ đàm tiếu không dứt lời, gian díu với con chồng, sinh ra một thạc quân không thỏa đáng.

Cứ nghĩ đấy phải là một nữ nhân thiên kiều bá mị mới có thể khiến hai đời đế vương đắm đuối, thì ra cũng không phải. Lời đồn đã đúng, nàng ta tiêm nhược như liễu, mặt như đóa hoa mai chớm nở, xinh đẹp và đoan trang, thoạt nhìn có vẻ thật dịu hiền. Nàng ta đi cạnh Vũ Lương vương quả ra dáng hiền thê.

Cứ nghĩ Liễu Mai vương hậu đã xuất hiện, Khinh Lan vương phi cũng sẽ không kém cạnh nối gót, ấy vậy tăm hơi không thấy đâu. Mạnh Di Giai cứ quay đi quay lại tìm kiếm suốt.

Quân Dao hời hợt: "Không tìm được đâu. Nàng ta dính vào vụ lùm xùm ám sát vương hậu đã 'thân mang trọng bệnh' phải nghỉ suốt trong cung mình rồi."

Mạnh Di Giai chẹp miệng: "Đáng tiếc thật." Chuyện bẵng đi một hồi lâu, khi rượu đã uống xong tuần đầu, Mạnh Di Giai mới sửng sốt nghĩ tới một chuyện. Thế làm sao Quân Dao biết tỏng tâm tư nàng như vậy?

Vì nhận chức hộ vệ hờ của Quân Dao, trong yến tiệc, Mạnh Di Giai ưu ái ngồi trác kỉ sau lưng Quân Dao, cùng thưởng tiệc. Nếu bỏ qua diện mạo tuyệt luân, tác phong khoáng đạt và chốc chốc nàng lại tia mấy cô cung tỳ, thì nàng chẳng có gì đáng chú ý cả. Điều vinh hạnh là, Liễu Mai vương hậu, nữ nhân phong lưu bậc nhất đã chú ý tới chỗ Mạnh Di Giai, chỉ vào nàng cười hỏi Vũ Lương vương: "Đại vương, đấy là ai?"

Vũ Lương vương đáp: "Hộ vệ của Dao, họ Mạnh."

"Thiếp lại thấy không phải đâu. Nghe đồn nước Yên có một thiên kim quân quý dũng mãnh xông giết giặc, cũng là họ Mạnh, gốc ở Tế thành bắc cương. Liệu đây có phải là bậc mãnh tướng đấy?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC