chương 43- cuộc chiến không đao kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tiệc ngồi chẳng xa nhau, quây quần dưới gốc đào như một buổi gia yến thân mật, thoạt nhìn như buổi du xuân của giới dòng tộc cao sang, nhìn không ra là hai nước đang ngầm đối địch. Chính trị nó rắc rối là bởi như thế.

Có lẽ chất lượng đàn sáo tỳ bà của nước Kim không tốt, có lẽ ca cơ chưa ăn cơm nên hát không đủ sức, và cũng có lẽ quần thần nói cười chẳng đủ to tiếng, thế nên lời của Liễu Mai vương hậu đặc biệt rõ ràng. Bốn phía đều nghe, và rồi tầm mắt đổ về phía Mạnh Di Giai nhiều hơn trông thấy.

Quân Dao thoáng cau mày, Mạnh Di Giai thì vẻ mặt thờ ơ vô nghĩa.

Vũ Lương vương có vẻ cũng hứng thú, ngời ngợi nhìn Mạnh Di Giai hồi lâu, chợt cười, điệu cười khôn khéo: "Cô gia từng nghe nói Mạnh thiên kim ấy là bậc tướng quân thiên thu có một, là quân quý nhưng chẳng kém cạnh bất kì tước quý nào, nữ trung hào kiệt. Lòng cô gia và vương hậu vẫn luôn ngưỡng mộ vô cùng, mong mỏi một lần gặp gỡ." Ngừng một chút, ý cười chuyển đến chỗ Quân Dao: "Không biết Dao có thể toại nguyện cô gia?"

Quân Dao hơi liếc nhìn Mạnh Di Giai, thấy Mạnh Di Giai phất tay vẻ chả sao cả, bèn thong thả nói: "Như quý quốc thấy, chính là nàng."

Toàn trường "ồ" lên một tiếng. Đám quan thần có vẻ vô cùng hứng thú, dồn dập nhìn về phía hồng y đỏ rực kia, vẻ sáng như một quả cầu lửa bùng cháy giữa vườn hoa đào lả tả cánh hoa rơi, đẹp chói mắt.

Mạnh Di Giai vốn quá quen những ánh mắt săm soi đánh giá, mặt bình thản như không, còn dùng giọng điệu thương lượng với một cung tỳ có gương mặt trái xoan tròn tròn, bảo rằng: "Ta không thích một như ý cao này lắm, có thể đổi cho ta đĩa đậu phộng rang không?"

Cung tỳ kia không trả lời, còn đang tròn đôi mắt đen láy nhìn nàng, sửng sốt há hốc mồm. Có vẻ không tưởng được một đại nhân vật nức tiếng thiên hạ lại ngồi đây bấy lâu, cò kè về một món điểm tâm và thi thoảng thì đánh mắt đưa tình với tỷ muội cô nàng.

Nếu Mạnh Di Giai là một tước quý, đặt ở nước Yên, trêu hoa nghẹo nguyệt lại cộng thêm ham chơi, thế thì đấy là tước quý không đáng tin để lập gia thất. Và nếu đặt tước quý kiểu đấy ở nước Kim, thì đủ phong lưu để khối người mê mẩn. Người Kim thích sự hư hỏng, đại loại thế. Bất quá, cái điều quan trọng mà như Quân Dao từng nói, mọi thứ trên phiến lục địa này xét đầu tiên vẫn là chủng loại, đạo lý đó ăn sâu vào tư tưởng như băng dày ba thước. Và một quân quý như Mạnh Di Giai quả là đặc biệt đúng theo nghĩa đen.

Vương hậu có vẻ rất hứng thú và kinh ngạc, nhìn Mạnh Di Giai, mỉm cười hòa nhã: "Mạnh tướng quân không thích như ý cao sao? Vậy để ta bảo bề tôi dâng món khác đến nhé."

Mạnh Di Giai thản nhiên: "Nếu vương hậu có thể đổi cho ta đĩa đậu phộng rang thì tốt quá. À mà, thỉnh đừng gọi ta 'tướng quân', quân quý trước giờ không nhậm chức võ, chiến trận đã qua, tráp kiếm đã treo cao, ta sớm không còn đánh trận, không nên cầm lấy cái danh hảo đấy."

Vương hậu gần như thở dài: "Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Cách ngàn dặm xa xôi, biết bao mùa hoa anh đào tươi đỏ, ta đã luôn dựa gốc hoa lan, nghe được danh tiếng dũng mãnh của Mạnh... tiểu thư. Khi biết ngươi là thân quân quý, lòng càng hâm mộ vô kể. Từ cổ chí kim, hiếm có quân quý nào xông pha trận mạc lập chiến công, trung quốc báo quốc được như thế. Những phận chân yếu tay mềm bọn ta, nhờ Mạnh tiểu thư mà nở mày nở mặt một phen."

Được một mỹ nhân khen ngợi tới vậy, Mạnh Di Giai cũng hơi ngượng ngùng. Nàng nghéo khóe môi, cười như không cười: "Thời thế loạn lạc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta chỉ làm tròn nghĩa bề tôi báo quốc, không có gì đáng để nói quá. Vương hậu xin đừng quá lời, làm ta thẹn thùng không dám nhận."

Vương hậu cười cười, quay sang cụp bàn tay hoa lan, nói nhỏ gì đó vào tai Vũ Lương vương, Vũ Lương vương gật đầu, lại bảo: "Vương hậu có lòng ngưỡng mộ Mạnh tiểu thư, không biết Dao có thể để các nàng quân quý chung đụng giây lát, hàn huyên tâm sự?"

Chuyện này nếu Vũ Lương vương đã ngỏ lời, Quân Dao cũng chẳng thể nói gì hơn. Với lại, nhìn nhận khách quan, nếu đám người này dám giở trò với Mạnh Di Giai, thế thì người chịu thiệt là ai vẫn khó nói lắm. Quân Dao phẩy quạt, nói chêm một câu: "A Giai dù sao cũng là lần đầu tiên đến ngoại quốc xa xôi, đi cùng Dao chuyến này, Dao còn phải nể mặt Mạnh hầu chiếu cố cho nàng. Mong quý quốc đừng khó dễ Dao, cũng như đừng khó dễ nàng."

Sắc mặt Vũ Lương vương cứng đờ giây lát, sau đó khóe mắt kéo dãn ra, cười rộ lên, không nhìn ra chút khó chịu nào: "Tất nhiên là thế rồi."

Biết thừa đấy là lời cảnh cáo của Quân Dao. Mạnh Di Giai đi cùng Quân Dao, xem như một nửa thân phận Quân Dao. Quân Dao là nói cho Vũ Lương vương biết, vạn nhất Mạnh Di Giai có gì bất ổn ở đây, thì nàng là người đầu tiên không tha.

Mạnh Di Giai đành rời bàn tiệc theo vương hậu ra sau hoa viên, chỗ lương đình treo từng chuỗi đèn lồng màu, thấp thoáng như đom đốm màu bạc trong đêm, ánh sao trên trời sáng rọi từng dải, đáp lại bốn mái hiên cong vút như thước lụa mờ dát vàng. Đêm nay trăng quá mờ để thấy, sao lại sáng. 

Mạnh Di Giai trước khi đi có bốc một nhúm đậu phộng rang, giấu vào tay áo để ăn dần, nàng đi phía sau vương hậu, thi thoảng nhai đậu phộng. Cung tỳ nàng ta đi trước cầm đèn lồng xinh xắn dẫn đường, váy hoa thêu khổng tước của vương hậu quét một đoạn trên đất. Nom thật thướt tha mềm mại. Mạnh Di Giai đi phía sau, bắt đầu ước chừng số trang sức vương hậu đeo trên đầu, nàng ta vãn kiểu tóc thập tự kế, trong thật tao nhã đoan trang, bất quá số trang sức đi kèm trên dưới phải là hai cân rưỡi. Mạnh Di Giai thầm tặc lưỡi, thế này thì nặng sắp bằng mũ sắt rồi, một quân quý ốm yếu như thế, cái cổ cũng phải chứa một sức mạnh đáng kể.

Vương hậu đẹp thật, nhưng dung mạo này nếu nói mê hoặc đắm đuối hai vị quân vương thì còn gượng ép lắm. Bất quá, trên đời năng lực cũng không nằm ở chuyện nhan sắc, người có đầu óc, túi da chỉ là một phần thực lực thôi. Với một nữ nhân tâm cơ như vậy, xác định không phải đối tượng Mạnh Di Giai dễ xơi.

Bất quá, nếu khách quan nhìn nhận, Mạnh Di Giai đối với vương hậu kia cũng không phải là đối tượng dễ xơi. Vì Mạnh Di Giai không thiên về đấu trí, hai người sở trường khác biệt, thế thì khó nói lắm.

Tiến vào lương đình bát giác toàn tiêm, bốn góc sáng bừng chuỗi đèn màu, bàn đá vân cẩm ẩn hiện tầng hoa văn. Vương hậu để cung tỳ dìu ngồi xuống lại niềm nở bảo: "Mạnh tiểu thư cũng ngồi đi."

Mạnh Di Giai vì đang nhai mấy hạt đậu phộng, không đáp được bèn gật đầu khách sáo.

Chẳng biết vương hậu định hỏi han cái gì, vì vương hậu còn chưa mở lời thì đằng xa đã có vài bóng người dập dìu nữa. Nói là vài nhưng thực chất chỉ có hai, một là cung tỳ vận váy xanh lục, còn lại dường như là một nữ nhân nào đó, nàng vận một y phục màu trắng, nhìn từ xa như bông hoa tuyết nhẹ nhàng đầu đông, gió thổi phất qua chân váy nâng lên, dưới ánh sao mới thấy trên đó dăm ba đóa hoa hải đường màu bạc, tay áo đối phương phiêu lộng, như một cánh chim hạc trắng đơn côi mặc kẹt giữa um tùm cây cỏ. Giữa hoa viên, cạnh chiếc đèn lồng màu tỏa sáng nhạt trong tay cung tỳ, nàng ta mềm mại dịu hiền như ánh trăng, sáng không tỳ vết.

Mạnh Di Giai lặng lẽ đánh ánh mắt quan sát, tay cầm đậu phộng rang nấn ná trên môi hồi lâu.

Nếu nói Liễu Mai vương hậu xinh đẹp đoan trang, vậy nữ nhân đi đến trong lớp lụa trắng mộc mạc kia phải là gì? Mỹ mạo bất phàm, thế nhưng lại phảng phất cỗ ưu thương nhàn nhạt. Ngũ quan dưới ánh nến loe lóe, tản mản một loại ánh sáng dịu nhẹ.

Cung tỳ bên người Vương hậu dáng vẻ bất đắc dĩ phúc thân: "Thỉnh an Vương phi."

Mạnh Di Giai nhịn không được quan sát nữ nhân kia, rồi lại đưa mắt nhìn Vương hậu. 

Nàng bắt đầu hoài nghi về chuyện phong lưu của Vũ Lương vương rồi đấy.

Bởi vì vị Vương phi nằm trong thế chẻ tre của câu chuyện phong lưu kia, luận về dung mạo hay khí chất đều có vài phần tương tự với Vương hậu. Mà cái tương tự ở đây tất nhiên là do nguyên nhân huyết thống rồi.

Yêu cùng lúc hai nữ nhân có dáng vẻ giống nhau? Nói như thế nào cũng không thuận tai.

Nếu nói một băng một lửa làm người ta mê đắm thì thôi đi, còn nếu nói thích một phiên bản nhưng hai người, Mạnh Di Giai nghi ngờ Vũ Lương vương có vấn đề về đầu óc cũng nên.

Vương phi đi đến rồi, hiển lộ toàn bộ phong tư, Mạnh Di Giai lập tức rút lại suy nghĩ vừa rồi của mình ngay. Bởi vì nữ nhân này mang theo phong vị rất đặc biệt, và đặc biệt hơn vị Vương hậu kia rồi.

Cái đặc biệt mà Mạnh Di Giai ngộ ra có lẽ là ánh mắt của Vương phi, thuần tịnh và mộc mạc, giữa hàng chân mày đọng lại một cỗ mệt mỏi và ưu mỹ, phảng phất khiến người đối diện nảy sinh cảm giác che chở, muốn hôn lên mi tâm nữ nhân này vậy. Mạnh Di Giai ngắm đến ngây người. Mạnh Di Giai xuất thân nhà tướng và tính cách phong lưu là thật, nàng cũng từng ngắm qua vô số mỹ nhân, từ Ly quận chúa cho đến các ca kỹ ca cơ nức tiếng nhất.

Thế nhưng nàng chưa từng gặp qua một nữ nhân như Vương phi. Thoạt nhìn không có sức hấp dẫn, nhưng càng nhìn càng khiến người ta mê muội, hơn cả là ánh mắt của đối phương, có cảm giác xoa dịu được cõi lòng người ta, chữa lành mọi vết thương lòng.

Thế nhưng Vương hậu đã cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Di Giai ngay sau đó.

"Người đâu, sao lại để Vương phi đi lung tung như vậy? Muốn bệnh tật Vương phi trở nặng hay sao? Các ngươi thật là, không để lời của bổn cung và đại vương vào tai có đúng không?"

Vương phi thản nhiên hành lễ với Vương hậu, ánh mắt trong suốt, lời lặng lẽ: "Không cần trách tội các nàng, là ta muốn ra ngoài hít thở không khí. Nếu đã chọc giận Vương hậu, thỉnh cứ trách phạt ta là được rồi."

"Ây, Lan nhi, bổn cung sao có thể trách phạt ngươi? Bổn cung là thay đại vương lo lắng cho ngươi. Đại vương thấy ngươi bệnh tật, sợ ngươi ra ngoài nhiễm hàn khí mới để bổn cung chiếu cố ngươi hảo hảo ở trong cung tịnh dưỡng. Ngươi thế này chẳng phải uổng phí cả tấm lòng bổn cung và đại vương sao?"

Mạnh Di Giai hưng trí nhai đậu phộng. Đúng là nhìn Vương phi có hơi yếu ớt, nhưng nếu nói bệnh tật quấn thân như vậy, thì quả là miễn cưỡng, chẳng thà nói cái cớ giam lỏng thì hơn. Nàng chậc lưỡi, cuộc chiến này không có đao kiếm, nhưng thảm khốc so với bốn mươi mùa trận mạc của Mạnh Di Giai cũng không kém bao nhiêu.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net