chương 59- cổ tộc lánh đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cách cầm dao găm vụng về, một bộ váy bẩn hề hề và một nữ nhân mù, đừng nói là Quân Dao, với Mạnh Di Giai càng không phải đối thủ. Lời đe dọa của đối phương nếu để đặt vào tai, vậy thì thật lấy làm buồn cười.

Mạnh Di Giai nhướn nhẹ đôi mày, chợt tiến tới dăm bước, khi tiếp cận nàng tiểu thư mù, nàng ta giật bắn lên gió giật một đóa hoa, quát lạnh: "Ta và nàng không còn nợ nần gì cả!! Ta sẽ không trở về, cút đi!!"

Mạnh Di Giai bộ dáng dửng dưng không nghe thấy, vươn tay dễ như không đã bắt được thanh dao găm trong tay đối phương, giọng nói bình thản vô cùng: "Đừng có hướng mũi dao về nàng."

'Nàng' trong lời Mạnh Di Giai, chính là Quân Dao. Mạnh Di Giai không thích ai làm điều đó với Quân Dao, không biết trước kia thế nào, nhưng bây giờ có nàng ở đây thì nàng không cho phép điều đó.

Có lẽ giọng Mạnh Di Giai quá bình thản phẳng lặng, không hề mang theo hung tợn của người truy sát hay là truy đuổi, cô nàng mù ngây ra, sau đó liền hỏi: "Ngươi là ai?"

"Khách vãng lai." Mạnh Di Giai đáp, sau lại bổ sung: "Cũng không quen biết gì ngươi cả."

Cô nàng mù nghe xong vội bật người tóm lấy cánh tay Mạnh Di Giai, giọng khẩn thiết van nài: "Cầu xin ngươi, ngươi có thể nào mang ta khỏi đây được không?! Ta cầu xin ngươi, ta phải đi tìm phu quân ta, nàng sắp không xong rồi, ta xin ngươi!!"

Còn chưa để Mạnh Di Giai kịp đáp, đằng xa chợt thoảng mùi hoa bay, vài cánh hoa lả tả tựa tuyết rơi, rừng dương tử kinh có thêm người đến. Người đến mũi giày ngân bạc đáp trên thân cây, tay áo tím những đóa tử kinh, vạt cổ áo điểm mở tú văn thanh ngư. Quả là một vị văn sĩ tư thái phiêu dật, nhưng đấy là cái nhìn từ xa, vì khi đối phương bỏ bộ đáp xuống trước mặt Mạnh Di Giai, nàng cứ ngây ngây mãi, theo trí nhớ, bật thốt ra một cái tên: "Vũ Hạm?"

Bất quá nếu trí nhớ Mạnh Di Giai không sai, thì người trước mặt cũng không quá giống cái người gọi là Vũ Hạm. Vũ Hạm mà Mạnh Di Giai từng quen biết là một nữ tước quý tuấn tú thanh nhã, so với sự thanh nhã huyền bí của Quân Dao,  Vũ Hạm lại là loại thanh tao thuần khiết, nếu Quân Dao là đóa quân tử hoa xinh đẹp thì Vũ Hạm lại là một đóa hoa trà tinh khôi, mang theo cảm giác sạch sẽ mộc mạc, đặc biệt là khi đối phương ngồi đọc sách dưới gốc cây trà, càng thêm ý vị.

Một Vũ Hạm tiểu thư gia giáo như vậy, lý ra không nên mọc ra trên mặt ba vết sẹo dài từ giữa trán kéo qua mắt trái đến tận sườn mặt, một vết sẹo dữ tợn như ba con rết vô tình phá hủy trương dung mạo ưu tú này, hơn cả đôi mắt cũng không cần thăm thẳm sự tà mị cuồng sát. Là một người quen thuộc tay chân với đao kiếm và máu tươi, Mạnh Di Giai biết đấy là ánh mắt giết chóc và khát máu. Mà Vũ Hạm, một nữ tước quý ôn nhuận đến nỗi con gà trong lồng ngoài chợ còn có thể đại phát từ bi mua lấy phóng sinh, làm sao mọc ra đôi mắt như vậy?

Mạnh Di Giai nhíu mày, Vũ Hạm trước mặt trừ bỏ vết sẹo xa lạ và đôi mắt hung tàn, hình như trùng khớp với Vũ Hạm trong trí nhớ Mạnh Di Giai.

'Vũ Hạm' phất tay áo thêu tử kinh tinh khôi, giọng nói cưng chiều bất đắc dĩ: "Uyển Nương, nàng lại không ngoan rồi."

Thân người nàng mù run lên bần bật, thoắt một cái liền tiếp tục bỏ chạy, nhưng hành động này trong mắt ba người còn lại chẳng khác gì một trò chơi trốn tìm, nữ nhân mù này không đủ năng lực để thoát khỏi một tước quý thành niên, đó đã là điều hiển nhiên.

Mạnh Di Giai lặng lẽ nhìn hai người, trong lòng nổi lên một ít hồ nghi. Thế rồi, Quân Dao nhanh chân bước đến, một nụ cười thong thả và giọng nói ôn hòa: "Tộc trưởng hiếm khi ra đến tận bìa rừng, Dao quả là có phúc."

Nữ nhân mặt sẹo mỉm cười, thế nhưng đôi mắt nàng ta tạc từ sát khí, không tìm thấy được sự hiền hòa. Vô tình làm người ta phải áp bách. Nàng ta nói: "Cũng hiếm khi Dao vương đến tận chỗ tại hạ, sự là trùng hợp. Bất quá, để tại hạ dỗ dành phu nhân nhà mình thì hẵng hàn huyên vậy."

Lời nói này làm cô nàng mù chạy càng vội, nhưng nữ nhân mặt sẹo lại mỉm cười càng dung túng. Chẳng gì hiếm lạ khi cô nàng mù hồi lâu sau bị ôm trở về, tiếng nàng ta kháng cự vang bên bìa rừng, chim muông tán loạn, 'Vũ Hạm' ôm nàng ta, giữ nàng ta trong tay như giữ một con búp bê vải, giọng vẫn cưng chiều: "Kìa Uyển Nương, ta đang có khách, nàng đừng làm ta mất mặt vậy chứ."

Nói thì nói thế thôi, nhưng Mạnh Di Giai thấy đối phương chẳng có vẻ gì là xấu hổ cả.

Nữ nhân gọi là Uyển Nương vùng vẫy hoảng loạn, trong lời cơ hồ nức nở: "Ngươi buông ra!! Đằng Linh, ngươi buông ta ra, ta và ngươi vốn không còn nợ nần gì nữa, ngươi cớ gì không buông tha cho ta?!"

Mạnh Di Giai nhướn mày. Chuyện thường trong phòng the nhân gian, phu phụ ngoạn chút ít trò chơi hâm nóng tình cảm thì bình thường, nhưng cái cảnh trước mắt nói là chơi đùa thì rất là không đúng. Bởi vì cách hạ thủ ngoan chuẩn của 'Vũ Hạm' đánh vào gáy Uyển Nương cho ngất đi, cách xuống tay ấy không thích hợp với một người lúc nào cũng cưng chiều thê tử. Mạnh Di Giai tự mình ước chừng, nếu Quân Dao mà làm vậy với mình, nàng sẽ cắn Quân Dao lại trừ, nghĩ mới nhớ, hình như trong ngày nàng động dục cũng từng bị đối đãi như thế. Mạnh Di Giai chợt nhìn Quân Dao, trong lòng ghim một bút nợ cho Quân Dao, ngày sau sẽ đòi.

Quân Dao đón lấy ánh mắt của Mạnh Di Giai, không hiểu được con mèo nhỏ nhà mình đang nghĩ gì.

Quay lại đôi phu phụ trong rừng tử kinh, Mạnh Di Giai nhẹ nhàng hỏi: "Nàng có đúng là thê tử của ngươi?"

Đối phương ôm người trong lòng, nhướn mày tà tứ, không trả lời mà hỏi: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ hỏi ta có phải là Vũ Hạm không chứ?"

Ánh mắt Mạnh Di Giai lặng lẽ dưới bồng bềnh hoa mây: "Ngươi không phải nàng."

Dù chỉ gặp Vũ Hạm đôi lần, tiếp xúc gom góp lại cũng chỉ vừa vặn dăm hôm, nhưng Vũ Hạm sẽ không thể là người trước mắt.

Đối phương vẫn cười, vết sẹo thật gai mắt, nàng ta nói: "Đúng là vậy, ta là tỷ tỷ nàng."

Câu trả lời này dễ hiểu kì lạ. Tỷ muội sinh đôi giống nhau là chuyện thường và đôi khi sở thích giống nhau cũng là chuyện thường. Giống như Mạnh Di Giai thường nói, heo chung chuồng thường tranh một máng, hai tỷ muội nhà Vũ Hạm nếu tranh một tức phụ nhi, chuyện thường dễ hiểu. Và nếu cả hai giảm bớt chiếm hữu dục của bọn tước quý xuống, ba người một nhà sống không phải vui vẻ sao, Mạnh Di Giai thoáng nghĩ vậy, nhưng thực tế sự tình nói phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều, mà Quân Dao cũng lấy làm ngạc nhiên.

Như một chuyện thường đã được cả thiên hạ ngầm biết và thừa nhận rằng, cao nhân thường sống lánh đời, và cổ tộc cao nhân lại càng sống lánh đời hơn nữa. Cổ tộc sống ẩn trong mười một dặm dương tử kinh, Mạnh Di Giai còn đoán sẽ có cảnh uống mật hoa rừng, ăn quả dại, tu hành khổ hạnh. Không nghĩ nơi này thế ngoại đào viên, mây hoa chởn vởn và hàng dài gia đinh tới tới lui lui rượu thịt, hỏi ra mới biết, gia tộc này lánh đời nhưng thi thoảng vẫn sẽ ra ngoài kinh thương, buôn bán vài rương vàng bạc châu báu là thường tình. Nói như thế, ở lánh đời cũng cần tiền thì mới hưởng được cái vui thú.

Mạnh Di Giai vuốt mặt cảm khái.

Cổ tộc này có một quy củ là lạ, khi sinh con ra không đặt tên họ cho con cái, chỉ dạy chữ nghĩa, đến khi đứa nhỏ rành mặt chữ rồi sẽ tự chọn cho mình một cái tên. Chính vì quy củ này nên hai tỷ muội sinh đôi Vũ Hạm và Đằng Linh trên mặt tên họ hầu như không cùng gia phả. Mà ở cổ tộc này đã làm gì có gia phả.

Ẩn sau tầng tầng lớp lớp hoa tử kinh tím hồng óng ánh, Quân Dao và Mạnh Di Giai được tộc trưởng Đằng Linh dẫn đường về phía cổ trạch, xa xa thấp thoáng bóng rèm châu hỉ thước, mấy đèn lồng đỏ tươi tắn dưới mái ngói cong, màu son rực rỡ, phỏng chừng hỉ sự chưa lâu, Đằng Linh lại nói, đấy là đèn lồng làm vào đại hôn của nàng ta và thê tử.

Mặt hồ rừng sâu biên biếc sóng lăn tăn.

Mạnh Di Giai vẫn không tin Uyển Nương là thê tử đối phương. Nàng đã trông thấy qua khá nhiều bọn tước quý vô lễ cưỡng bách con gái nhà lành, ánh nhìn hướng về Đằng Linh không quá thiện cảm, chẳng ai cam đoan được về hậu duệ cao nhân liệu đức hạnh có bao nhiêu?

Quân Dao đoán ra được suy nghĩ Mạnh Di Giai, nàng cười: "Đừng nghĩ nhiều, Uyển Nương là do nàng ta tự tay nuôi nấng lớn lên thật đấy, cả hai dựa vào nhau sống sót gần mười mấy năm."

"Làm sao ngươi biết?" Mạnh Di Giai kinh ngạc.

Quân Dao thản nhiên: "Nàng là thủ hạ dưới trướng ta."

Ngạc nhiên làm sao, tộc trưởng của một cổ tộc lánh đời, nguyên lai có dính líu đến thế lực triều đường nước Yên. Sự tình họa hoằn khôn tưởng.

Quân Dao nói vắn tắt qua, Đằng Linh là Quân Dao nhặt được một lần đi săn bắn trong rừng vào mùa thu, đối phương có tâm nguyện cần làm, Quân Dao sẵn lòng đáp ứng, đổi lại nàng cần sự giúp đỡ của cổ tộc vốn cất giấu rất nhiều bí tịch trăm đời này. Về phần vì sao Đằng Linh từ một đứa bé được nhặt được nay hóa thành tộc trưởng cổ tộc rừng sâu, sự e rất dài.

Dêm đến, Quân Dao cần gặp riêng Đằng Linh trong một mật thất xa xa để bàn cơ mật, Mạnh Di Giai không đi theo làm phiền, nàng nằm trên một trường kỉ đặt trong vườn, dưới giàn nho lủng lẳng như những chùm rèm châu, dưới ánh trăng ngập tràn, hương hoa tử kinh màu tím, Mạnh Di Giai nghĩ thầm về chuyện Vũ Hạm.

Vũ Hạm từng đến bắc cương vài lần mua tơ lụa của người Trần, nói là may y phục cho thê tử, Mạnh Di Giai gặp được đối phương một lần khi nàng đi mua gà giết thịt để cúng giỗ nương thân. Đối phương còn định mua con gà béo tốt kia phóng sinh, Mạnh Di Giai kém chút đánh vào mặt Vũ Hạm ngay tại chợ.

Mạnh Di Giai lúc đấy trẻ người khí lớn, quát một câu: "Bớt thả ngươi cái rắm đâu đâu!"

Vũ Hạm ngây ngây một hồi.

Thế rồi cả hai thành bằng hữu từ đấy. Tiếc một điều, thời thế loạn lạc, không dư thời giờ ngồi xuống uống rượu thịt hay đến nhà nhau bái phỏng, chuyện kết giao này nhạt như gió bay. Nếu trí nhớ Mạnh Di Giai không tốt, âu đã quên sạch từ lâu.

Đúng lúc này, có người giẫm trên ánh trăng treo nghiêng gập ghềnh, bước dưới giàn nho lủng lẳng hương thơm, dò dẫm hồi lâu thì lên tiếng rất khẽ: "Mạnh cô nương?"

Mạnh Di Giai có hơi giật mình, ngồi dậy nhìn Uyển Nương đang mò mẫm đi về phía này, bèn lên tiếng: "Bước sang trái một chút, có cục đá dưới chân ngươi."

Uyển Nương tuy rằng đôi mắt không xong, nhưng năng lực thích ứng rất mạnh, căn bản đi đứng chậm nhưng không hề chật vật, khác xa so với buổi sáng đã trông thấy.

Mạnh Di Giai dìu tay đối phương ngồi xuống trường kỉ, hỏi: "Không có gia nhân sao?"

Uyển Nương lắc đầu: "Ta không thích bọn họ."

Dưới ánh trăng vằng vặc, đom đóm màu sáng lục quang và cánh hoa lả tả rơi. Mạnh Di Giai lặng lẽ nhìn đối phương: "Ngươi tìm ta có việc?"

Uyển Nương thở dài, bỏ qua màn truy đuổi buồn cười sáng nay, kì thực con người Uyển Nương trầm tĩnh như nước, lúc này phẳng lặng như mặt hồ thu, không có xao động. Nhưng khi lời thốt ra mới thấy có bao nhiêu run rẩy: "Sáng nay ngươi có từng nhắc đến Vũ Hạm, ngươi biết nàng sao? Bấy lâu nay ngươi có biết nàng ở đâu không?"

Mạnh Di Giai hơi không hiểu: "Ta chỉ gặp nàng mấy lần khi đi mua phấn trang cho thê tử vào vài năm trước, không quá nhiều thâm giao. Ngươi là thê tử của nàng sao?"

Uyển Nương thân người run khẽ, ánh trăng đọng lại trên hàng mi mù một tầng trầm tích, buồn bã và tuyệt vọng. Nàng ta nói: "Nếu ta không trùng hôn, ta vẫn là thê tử của nàng."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net