Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Vài ngày sau đó, Liên Liên nhận được thông tin kinh đô dưới phàm trần mở khoa thi, liền đến Hồ Ly động lôi kéo Hồ Nguyệt đi chơi một chuyến.  Hồ Nguyệt tất nhiên sẽ không từ chối, cô cùng Liên Liên lập tức hạ phàm. 
       Khi hai người xuống phàm thì lúc này đang là ban đêm, họ phải tìm một quán trọ để qua đêm, ngày mai hẵng vui chơi. Quán trọ lúc này chỉ còn một phòng hai giường, vừa hay lúc đó có thêm một công tử trắng trẻo nom rất thư sinh cũng đang cần phòng. Lúc này thì khuya quá, tìm nơi khác không tiện, khi cô và Liên Liên đang khó xử thì đột nhiên công tử ấy lên tiếng. 
       - Không sao. Hai vị cô nương cứ dùng phòng, ta ngủ ngoài hành lang cũng được.
       - Ấy, sao có thể như thế. - Hồ Nguyệt nói.
       - Sao lại không được? Ta là nam nhân,  có ngủ ngoài cũng không vấn đề gì.  Hai vị là nữ nhân,  làm vậy thật không phải phép. Ông chủ, cho ta một bộ chăn đi. 
       - Vậy xin đa tạ công tử. - Cả Liên Liên và Hồ Nguyệt cùng lên tiếng.

       Khi vị công tử ấy đi khuất, Liên Liên mới hỏi ông chủ quán trọ. 
       - Này ông chủ, vị công tử đó nhìn qua có vẻ là con nhà quyền quý, sao lại đi ngủ trọ thế này? 
       - Hai vị cô nương mới đến không biết , chứ cậu ta đúng sinh ra trong nhà quyền quý thật. Cha cậu ta là quan văn trong triều đình, gia tộc cũng đã khá lâu, cậu ta lại là con duy nhất, rất được cưng chiều.  Nhưng bản tính sinh ra rất tự lập,  lại yêu thích tự do tự tại, nên mới ngày thì làm việc ở quán cơm,  tối thì ngủ trọ.  Vậy đấy.
        - Cậu ta nhìn yếu đuối như vậy, sống một mình thật sự không sao đấy chứ ? Ông xem cách cậu ta cầm chăn kìa, ngã tới nơi. 
        - Chậc. Tiện nói cho hai vị cô nương biết, cậu ta rất ghét ai nói mình yếu đuối, cái tính đó cả kinh thành này không ai là không biết. Vậy nên hai vị đừng có mà nói như vậy trước mặt cậu ta thì hơn.
        Hồ Nguyệt cảm thấy buồn ngủ, liền kéo Liên Liên đi . Nếu không cô ta sẽ hàn huyên suốt đêm với ông chủ mất.
         Khi cô lên phòng nhìn thấy công tử ban nãy đang loay hoay trải chăn ngoài hành lang. Trong lòng cô hiện lên một cảm giác mà từ khi sinh ra, cô chưa từng cảm nhận. Nó ấm áp lạ lùng, cô cảm thấy vui vui. Nhìn cách công tử này trải chăn,  có khi đến sáng mai cũng chưa xong, cô liền bước đến giúp cậu ta một tay. Hai người họ làm loáng cái là xong.
        Nhìn hai người vừa trải chăn vừa nói chuyện vui vẻ như vậy,  Liên Liên đứng ngoài chỉ có một suy nghĩ : " Chẳng phải khi nãy cô bảo buồn ngủ sao? Sao bây giờ lại giúp người nhiệt tình thế? " .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net