Ai Đó Cần Có Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy mình hiểu Hà Vũ Thành hơn cả Ái Ngọc người bạn thân hơn 16 năm của cậu . Mấy thằng bạn tôi thường hay trêu tôi là 'gay' vì nghĩ tôi đang thích Hà Vũ Thành .. tôi dở khóc dở cười lắc đầu ."

Sinh nhật Hà Vũ Thành , tôi tặng cậu ta cái tạ tay , Ái Ngọc tặng cậu ấy một cái đồng hồ . Đó là 1 trong những lần mà tôi thấy cậu ta cười kể từ vụ con rắn ni-lon . Lúc Ái Ngọc đi lấy bánh kem , tôi hỏi cậu thích món quà nào hơn

- Ái Ngọc tặng đồ gì tôi cũng thích..nhưng thật lòng thì tôi thích cái tạ tay hơn

" Nghe xong câu nói đó lòng tôi bỗng hân hoan như 1 đứa con nít được cho kẹo . Hà Vũ Thành là con trai và cũng là con nhà quyền thế nhưng cậu không cho bất cứ ai làm hộ cậu việc gì , từ dắt xe cho đến vác đồ nặng Hà Vũ Thành cũng im hơi không nhờ người giúp , nhưng cậu ta toàn đưa cặp cho tôi cầm , nhờ tôi đi mua nước hộ . Thi thoảng cậu ta còn nhờ tôi qua cho con rắn nhà cậu ta ăn , mặc dù tôi toàn từ chối và bị cậu ta trêu chọc là nhát ké . Đám bạn trường tôi thấy tôi thường hay chơi với Hà Vũ Thành thì rất ngạc nhiên .... trong lòng tôi nảy ra 1 ý niệm .. nếu như tôi biến mất thì Hà Vũ Thành có nhớ tôi không ?? Hoặc là tôi là gì của Hà Vũ Thành .. tôi cố nghĩ rằng không phải là như thế nhưng tôi thật sự cần một đáp án cho những câu hỏi này... nhỡ đâu cậu ta không xem mình là gì cả thì sao ?? Nghĩ đến đây tôi cảm thấy hụt hẫng . Hà Vũ Thành vốn là người thẳng tính , chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ sợ mất lòng hay trả lời quanh co một câu hỏi .

- ...Nếu không có tôi thì cậu có cảm thấy buồn không ?

" Hà Vũ Thành cau mày , nhìn tôi như thể tôi bị khùng , nhưng tôi vẫn kiên trì"

- Nói đi nào , nói thật đấy nhé

- Không buồn

- Thế tức là có tôi cũng được , mà không có cũng được chứ gì ?

- Chuyện này cũng đâu quan trọng anh Lâm đây chỉ cần Ái Ngọc thôi mà

" Hà Vũ Thành cười nhạt .. cậu ta nói đúng, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tức giận. Không nói gì thêm , tôi đứng dậy bỏ về lớp . Bữa trưa Ái Ngọc gọi tôi nhưng tôi bỏ về luôn . Chẳng hiểu sao bây giờ Ái Ngọc nói gì tôi cũng không thấy đỡ buồn bực . Suốt 1 tuần tôi không gặp mặt cậu ta , cũng không gặp Ái Ngọc , và tốt nhất tôi không nghĩ về cậu ta nữa. Dù sao thì cậu ta cũng không sợ mất tôi , việc gì tôi phải làm phiền cậu ta .."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net