CHAP 4: BaekHyun bệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới bắt đầu, những tia ánh sáng đã len lỏi vào căn phòng bé nhỏ. Trong căn phòng có con người vẫn chùm chăn kín đầu. Tất cả là do hôm qua bị ngấm nước mưa nên hôm nay BaekHyun đã bị cơn sốt hành hạ. Trái tim cậu chưa kịp lành thì cơn sốt này lại ập đến. Nói sao nhở? Chắc là cơn đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Cơn đau về thể xác có thể lành. Nhưng liệu...trái tim bị đâm nát.... có lành lại được không?... Chắc không....

-Con dậy ăn sáng rồi uống thuốc. Mẹ sẽ xin phép cho con nghỉ học. -mẹ cậu nhẹ nhàng đặt khay thức ăn và thuốc uống xuống bàn học của cậu. - Con mau dậy ăn cho hết đấy. Bố mẹ phải đi làm rồi. 

Nói xong mẹ cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài. Căn phòng lại trở nên trống trải. Cậu lật đật ngồi dậy, bước về phía phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặt cậu hơi đỏ lên chắc là tại sốt. Mái tóc rối bời cùng với bộ quần áo xộc xệch, nhưng không hề làm cho vẻ đẹp của cậu giảm đi. Cậu không phải là người có nhan sắc xuất sắc, nhưng cậu lại có được vẻ đẹp tự nhiên, đẹp cả bề ngoài lẫn tâm hồn. 

Được một lúc thì cậu bước từ phòng vệ sinh ra. Đi về phía bàn học, cậu nhẹ nhàng bê khay thức ăn về phía giường. Cậu ngồi xuống giường, hơi ngả người để dựa vào đầu thành giường. Cầm trên tay tô cháo, cậu cố gắng múc từng miếng cho vào miệng. Nhưng thực sự khó nuốt, không phải vì mẹ cậu nấu dở mà là do hiện tại cậu đang bị ốm nên vị giác của cậu rất tệ. Cậu chỉ cảm thấy vị đắng đang lan toả khắp khoang miệng mình. Cậu buông tô cháo vào lại khay, rồi mang khay đặt về chỗ cũ. Cậu không uống thuốc, bởi vì cậu mới ăn được vài thìa cháo nếu uống thuốc vào thì sẽ rất nguy hiểm. Đi về phía giường, nằm lên chiếc đệm vẫn còn hơi ấm của cậu. Kéo chăn lên, mặt cậu hiện tại đã đỏ hơn lúc nãy, nhiệt độ từ cơ thể cậu đang lan ra căn phòng. Sức lực của cậu hầu như không còn nữa, giờ đây cậu giống như những tia nắng yếu ớt khi cái băng giá của mùa đông tràn về. Chắc hôm nay cậu sẽ phải "đóng đô" ở trên giường này cho tới khi bố mẹ cậu về.

******

----Trường đại học SM----

Năm tiết học trôi qua khá nhanh, anh cất sách vở vào cặp rồi cùng cậu bạn Kris ra về. Hôm nay lớp anh được nghỉ chiều, do giáo viên có việc đột xuất. Đi qua lớp BaekHyun, anh chợt nhớ từ cái hôn kia xảy ra thì anh và cậu chưa gặp nhau. Lớp cậu cũng đã tan, nhìn thấy cậu bạn BaekHyun hay đi cùng anh liền kéo tay lại. Nếu anh nhớ không nhầm thì cậu bạn này tên là LuHan.

-Bạn ơi, cho tớ hỏi BaekHyun cậu ấy về chưa vậy. 

LuHan quay lại nhìn người đã kéo tay mình. Ai đây? Không phải là ChanYeol người mà BaekHyun yêu thầm sao? Có bạn gái rồi còn tìm BaekHyun làm gì? Được rồi, tốt lắm tôi cũng đang muốn tính sổ với anh.

-Nghỉ rồi. Biết sao không? -ánh mắt LuHan nhìn anh không mấy gọi là có thiện cảm.

-Tớ không biết. Cậu nói được không? -đáp lại ánh mắt của LuHan là một nụ cười của anh. Nhưng trong mắt LuHan hiện tại thì nó thật giả tạo.

"Chát"

-Vì mày. -tiếng động lạ kia chính là cái tát LuHan dành cho anh, nó không mạnh nhưng lại đủ để in năm ngón tay trên má anh. Bỏ lại anh vẫn còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì thì LuHan đã hất tay anh ra bỏ đi.

-Cậu đứng lại đó. Có tin tôi nói với hiệu trưởng đuổi học cậu không? -lần lên tiếng này không phải anh mà là Kris, nhìn thằng bạn thân mình tư nhiên bị đánh có ai không bực. Kris định đổi theo LuHan thì lại bị cánh tay anh chặn lại. Ý muốn nói đừng làm loạn. Hiểu được ý anh Kris đã bỏ ý định đuổi theo LuHan.

LuHan dừng bước, quay đầu lại nói với Kris, kèm theo ánh mắt không hề vui vẻ và thách đố.

-Mày nói đi. Xem ai mới là đứa bị đuổi. -khoé môi LuHan nhếch lên một bên, nói xong cậu quay đầu bước tiếp.

-Được. -Kris không có vẻ gì gọi là sợ trước lời đe doạ của LuHan.

Nói thật ra thì gia đình Kris là cổ đông lớn của trường đại học này nên sẽ không bao giờ có chuyện Kris bị đuổi học. Kris nghĩ mình đang nắm chắc phần thắng trong cuộc cá cược này. Nhưng lại không hề hay biết rằng gia đình cậu nhóc LuHan kia cũng là cổ đông lớn trong trường.

Quay lại với thằng bạn vẫn còn đứng đực ra đó, tay thì xoa xoa chỗ bị LuHan đánh. Chỗ đó cũng khá đỏ lên. Bất giác Kris thấy anh vô dụng, bị người khác đánh thì lại không phản ứng gì. Át hẳn có nguyên nhân.

-Mày sao vậy? Đừng để tâm lời cậu ta nói. -Kris vỗ vai anh.

-Cậu ta nói đúng đó. Tại tao. Đáng lẽ ra tao nên kiểm soát hành vi của mình. Không nên hôn cậu ấy mới phải. Ahsiii lúc đó mình sao vậy trời. -giọng nói anh mang vẻ tội lỗi, kèm theo sự buồn bực.

-MỐ? Mày...mày nói gì? -Kris hết sức ngạc nhiên trước câu nói của anh. Biết là anh và BaekHyun rất thân thiết nhưng không ngờ lại vượt trên mức bạn bè. Đã vậy ChanYeol lại còn có bạn gái rồi.

Biết mình đã lỡ lời, anh liền đánh mắt sang chỗ khác và bắt đầu công cuộc giả nai.

-Hả? Tao vừa nói gì ý nhở? -biểu cảm anh rất chi là vô tội. -A a đói quá tao về trước nhá.

Chưa kịp để Kris phản ứng anh đã nhanh chóng chạy mất. Nhìn kĩ thì sẽ thấy trán anh lấm tấm mồ hôi hột. Nếu mà nói cho Kris biết chuyện đó thì chỉ cần ngày mai, ngày mai thôi anh sẽ là vấn đề nổi nhất trường.

-YA! Mày định chuồn đó hả? Được. Tao sẽ trực tiếp hỏi BaekHyun. Mày đợi đấy!

********

"Ting"

Tiếng chuông báo có tin nhắn của anh vang lên. Vội mở điện thoại ra thì tin nhắn đến là của Hana.

-"Chiều anh được nghỉ đúng không? Đừng hỏi tại sao em biết nha, anh là người em yêu nên phải quan tâm chứ. Chiều mình đi chơi nha anh. <3 "

Nhìn màn hình tin nhắn mà anh bật cười, cô luôn vậy, trong sáng, hiền hoà. Cũng không hiểu tại sao mà anh lại thích cô, có phải vì tính cách của cô không? 

-"Ừ, chiều anh sẽ đón em."

___From ChanYeol____

Mỉm cười nhẹ, anh đút điện thoại vào túi.

"Ting"

Lại một tin nhắn đến. Anh cười cười cứ ngỡ là tin nhấn của Hana. Mở tin nhắn ra thì nụ cười của anh đã dập tắt. Mặt anh tái nhợt như thể máu không còn lưu thông, hai bên lông mày anh khẽ nhíu vào nhau tạo ra vài nếp nhăn trên chán.

Đọc xong tin nhắn, anh ném điện thoại vào giường, lấy vội chiếc áo rồi chạy ra khỏi nhà với vận tốc kinh hoàng. Người đi đường thấy anh chạy với tốc độ rất nhanh liền né sang một bên. Dù là thời tiết bây giờ cũng khá lạnh nhưng trên tấm lưng rộng rãi kia lại lấm tấm mồ hôi. Anh không hiểu tại sao mình lại gấp gáp đến vậy. Trong lòng thì cảm thấy bồn trồn, lo lắng.... Vì cảm giác này mà anh đã quên đi một việc đó là cuộc hẹn hò kia...

------------

End Chap 4.

---------

Vote + cmt đi😯

#ghét thể loại đọc chùa.😬

#lịch ra chap:

-Mỗi tuần sẽ ra 1-2 CHAP bất kì nha. Thời gian không nhất định

-Có fic mới tanh nha, có thể là tuần sau sẽ ra mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net