Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Tae Hyun mở mắt, thấy lưng và cổ của mình đau nhói, bản thân lại đang ở thế ngồi tựa vào một bức tường.

Tầm nhìn phóng ra cả một khoảng trời rộng lớn, xa xa là những tòa nhà cao tầng, sương trắng che mờ những phần đỉnh cao nhất, mất đi. Gương mặt của Kang Tae Hyun đây hiện cũng đã dần đẫm hơi sương giá.

Nhìn có vẻ sớm trời nhưng khi Kang Tae Hyun ngó lại đồng hồ liền đã là chín giờ mười lăm phút sáng.

À, phải rồi, tối qua nhóc lên đây ngắm sao, còn có một người khác ngồi bên cạnh.

Kang Tae Hyun nhớ ra điều này liền cảm thấy có gì không ổn.

Ngoài trời đang rất lạnh, ấy mà bên cạnh cậu nhóc lại như có một hòn than còn đỏ lửa. Kang Tae Hyun vội vã quay đầu, đã thấy Choi Soo Bin từ bụng tới chân đều ở bên ngoài chăn, phần còn lại vùi chặt trong hai cánh tay, có phần run nhè nhẹ.

Choi Soo Bin phát sốt rồi!

Kang Tae Hyun hoảng hốt, tiếng tim đập mạnh tới độ có phần đau đớn.

Kang Tae Hyun thông minh lần này lại chẳng biết nên làm thế nào, luống cuống ra khỏi chăn, bọc cả cái anh cao lớn ở trong nó. May mắn thằng nhóc dạo gần đây tập gym có phần chăm chỉ, việc đem anh về bằng thang máy cũng không tới nỗi khó khăn. Suốt đường đi, thằng nhóc chỉ luôn tự trách rằng mình không nên chơi mấy cái trò ngủ vật vờ trên sân thượng giống mấy anh chị yêu nhau trong phim truyền hình tám giờ. Nếu nó tỉnh sớm hơn, hoặc giả như nhận ra Choi Soo Bin có thể vì nóng mà chui ra khỏi chăn để rồi đắp lại thì anh sẽ chẳng sốt tới độ lịm đi thế này.

Nhưng dằn vặt bản thân chưa phải điều kinh khủng nhất.

Bước vào trong phòng mới chính là địa ngục đón chờ.

Kang Tae Hyun ngay khi vừa gõ cửa liền thấy Choi Yeon Jun ầm một tiếng như muốn xé cả cửa ra khỏi bản lề, Huening Kai yên lặng ngồi một góc hoang mang, Choi Beom Gyu nhìn có vẻ bình tĩnh hơn như lại đang bấm loạn gì đó trong điện thọai.

Tất cả đứng hình ngay khi thấy Kang Tae Hyun ôm trên tay một dáng người không thể quen hơn.

- Anh sẽ hỏi hai đứa đã đi đâu sau._ Choi Yeon Jun là người tỉnh lại đầu tiên, đón lấy Choi Soo Bin từ tay của Kang Tae Hyun_- Giờ thì đi vào và lấy cho anh một chậu nước nóng.

Choi Yeon Jun không cần hỏi cũng tự có kết luận nhỏ trong lòng. Một Kang Tae Hyun hoảng hốt và một Choi Soo Bin cần bế đi liền đã chẳng phải điều vui vẻ gì.

Hoặc là phát sốt, hoặc cái gì đó khác.

Choi Yeon Jun cảm thấy cực kì không vui với vế sau. Kể cả khi việc Choi Soo Bin phát sốt là không tốt thế nào, Choi Yeon Jun cũng không thể ngưng nghĩ tới một trường hợp khác.

Nó khiến anh ta phát điên.

Choi Yeon Jun lắc mạnh đầu.

Kang Tae Hyun dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa nhóc con mà thôi.

Choi Yeon Jun bỏ Choi Soo Bin ra khỏi tấm chăn, đặt lên giường một cách nhẹ nhàng nhất, đôi mắt cậu ta nhắm nghiền, môi khẽ mở tìm lấy không khí.

Trông rất muốn bắt nạt.

Choi Yeon Jun nhìn hồi lâu, tự tìm lí do cho bản thân rằng chỉ đang muốn tự thân kiểm tra một chút, vén áo của Choi Soo Bin lên. Làn da vẫn nhẵn mịn không có vết sưng tấy nào nhưng lại vì nhiệt độ cơ thể mà ửng đầy sắc đỏ.

Được rồi, được rồi. Không nên xem, không nên xem. Muốn bên dưới không làm xằng làm bậy thì không nên xem!

Tiếng cửa mở khiến Choi Yeon Jun giật thót, với lấy cái chăn gần đó kéo lên thật cao, trùm kín cả đầu bệnh nhân còn đang mê man chẳng biết sao là trăng.

Người đem nước vào, thay vì Kang Tae Hyun lại là Choi Beom Gyu. Họ Kang ấy vốn cứng đầu, hôm nay lại vì anh trưởng nhóm mà nghe Choi Beom Gyu chạy đi mua thuốc.

Còn Huening Kai ấy à, đang lọ mọ trong phòng bếp cố gắng nấu chút cháo đấy thôi.

- Em nghĩ anh nên ra đó xem Hunning phá bếp ra sao chứ không phải ở đây vén áo Soo Bin-hyung thế này.

Choi Beom Gyu đen mặt đem thau nước lạnh lẽo nói. Choi Yeon Jun lấy cái quyền gì làm vậy? Thật điên khùng! Choi Soo Bin là để chạm vào như vậy sao?

Ồ? Choi Yeon Jun nhìn thẳng tới Choi Beom Gyu, nhếch miệng có phần khiêu khích. Nhưng anh ta biết cả bản thân lẫn Choi Beom Gyu đều sẽ không còn ổn nếu tiếp tục việc này thêm.

- Ổn thôi. Và đừng có cố giở chăn ra nhé. _ Choi Yeon Jun nói vậy, chèn lại chăn kín kẽ cơ thể Choi Soo Bin, để lộ duy nhất phần mặt, đi ra ngoài.

Kì thật Choi Beom Gyu không có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, còn cả lau mặt, mọi thứ. Cậu chàng chỉ vào đây để chắc rằng không có gì xảy ra.

Giờ thì làm gì nhỉ? Choi Beom Gyu tự hỏi, cũng mon men cùng thau nước đi tới, ngồi xuống bên giường, nhìn tới Choi Soo Bin tự nén mình nhỏ lại hết mức cậu ta có thể.

Hẳn là rất khó chịu.

- Anh, bỏ tay ra một chút.. _ Choi Beom Gyu gỡ hai tay Choi Soo Bin đang đan chặt lấy nhau_- Để em lau bớt mồ hôi, sẽ dễ chịu hơn.

Choi Soo Bin hẳn nhiên không đáp lời, nhưng có vẻ không quá khó khăn, cậu ta bỏ hai tay xuống, lông mày vẫn chưa tách ra khỏi nhau. Mồ hôi đọng một mảng mờ rịn đầy lên trán, Choi Soo Bin hiện đầu như muốn nổ tung, hẳn nhiên rồi, một đứa khỏe mạnh hiếm khi ốm như cậu ta đây, một khi thật sự phát sốt sẽ vô cùng khó chịu, nhưng cậu ta làm gì hơn được chứ? Bĩu môi mè nheo sao? Hay đòi thứ này thứ nọ?

Choi Soo Bin cắn chặt môi dưới, cố dẹp đi cơn đau đầu tệ hại, ngoan ngoãn nằm im để Choi Beom Gyu chăm sóc mình.

Cậu ta đã được nếm mùi vô tình của tên nhóc này khi được đeo lens cho rồi, cứ như vậy bỏ thẳng vào! Ai biết được lần này có hay không sẽ là cả cái chậu úp lên mặt đấy chứ! Dù đôi khi đứa nhóc này rất đáng yêu nhưng không có nghĩa nó hiểu tường tận nghĩa hai chữ dịu dàng đâu..

Cơ mà, dường như lại chẳng tới đường , Choi Beom Gyu có vẻ hiểu được, cậu nhóc cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau trên trán Choi Soo Bin như sợ đau, rồi lại lên mắt, lên má..

Chiếc khăn trắng di tới môi.

- Em đi thay nước!

Choi Beom Gyu đứng bật dậy, đi một đường thẳng băng ra tới cửa, đáng khen rằng vẫn còn nhớ tới cầm cả chậu theo.

Choi Soo Bin thấy được mấy anh em trong nhà này, ngày hôm nay rất kì lạ. Ai cũng lấm lét, còn có vẻ vụng trộm.

Ôi chà, chẳng biết đâu, đầu cậu sẽ lập tức xì hết hơi nếu như còn cố tiếp tục suy nghĩ.

Bởi vậy, Choi Soo Bin, đi ngủ.

Bầu trời thu cứ như vậy lịm dần đi.

Anh trưởng nhóm Choi Soo Bin may mắn thay - là một người có sức đề kháng rất tốt. Khi Huening Kai đem trong tay một bát cháo ấm cộng thêm cơ số thuốc tiến vào, liền nghe tiếng vùng dậy trong đống chăn nệm kín mít. Choi Soo Bin với mái đầu đen đen rối xù, mặt hơi sưng lên và đôi mắt còn chưa thể thích nghi với ánh sáng, ngơ ngác nhìn tới cậu em qua đường nhìn hạn hẹp.

Huening Kai suýt nữa cười tới độ đánh rơi cả cái tô.

Choi Soo Bin muốn phát sốt thêm lần nữa.

- Có gì cười chứ?_ Choi Soo Bin bĩu môi_- Em chưa ốm bao giờ sao?

Dạ rồi. Huening Kai đáp vậy, đặt bát cháo kế bên, ngồi xuống.

Kang Tae Hyun không vào bởi cậu ấy còn giận bản thân. Choi Beom Gyu và Choi Yeon Jun sau những hành động kia còn dám đối mặt với Choi Soo Bin ngay sao? Bởi thế, nhiệm vụ đưa đồ ăn vào cho anh, nghiễm nhiên là của Huening Kai bé.

Em bé Huening cảm thấy việc này rất tốt.

- Anh ăn một chút nhé? Có nhiều thuốc phải uống lắm, nên ăn một chút.

Huening Kai bưng cháo lên, có ý muốn bón anh ăn liền bị Choi Soo Bin mạnh mẽ từ chối, đem mặt thằng bé đẩy đi thật xa.

- Ôi trời đất ơi! Để tôi tự ăn thôi! Mấy người nghĩ tôi bao nhiêu tuổi chứ?

Huening Kai cười cười, cũng mặc Choi Soo Bin tự túc, chỉ duy vẫn ngồi yên lặng nhìn anh ăn từng chút.

- Oa, ngon thật đấy! Anh nghĩ mình nhạt miệng sẽ không thấy gì thế mà vẫn được!

Choi Soo Bin tròn mắt trong veo mà cảm thán.

Đúng chứ? Nét cười nên mặt Huening Kai càng sâu.

Cháo này ấy à, là do tiệm nhà người ta nấu, nhóc chẳng muốn tự mình đầu độc anh đâu.

Nhưng nhóc vẫn là chọn lựa rất kĩ càng nhé.

Huening Kai thầm tự hào trong lòng, nhìn Choi Soo Bin chép chép miệng, dù chỉ là cháo cũng khiến một bên má phồng lên, trong ánh đèn càng độ đầy trắng nõn. Huening Kai trầm tư nhìn khuôn mặt này chăm chú, thấy như muốn chạm lên nó đôi chút.

Một chút thôi.

Huening Kai thấy, dường như mọi đường nét đang dần được phóng lớn, hoặc giả như, là thằng nhóc đang tới gần anh hơn.

Từng chút, từng chút một.

Dù biết, lại không thể cưỡng lại.

Tự Huening Kai cũng tỏ, mình muốn điều này.

Cuối cùng để lại, là môi của Huening Kai chạm nhẹ lên khóe môi của Choi Soo Bin đang chăm chỉ ăn uống.

Đại não chết lặng.

Tiếng cửa mở rất lớn, giống như phá tan cái cửa thứ hai trong cả ngày hôm nay, Huening Kai bị hai cánh tay lôi ra bên ngoài, nghe một tiếng uỳnh như bị vứt bỏ, còn Kang Tae Hyun chẳng làm gì khác ngoài việc dùng tay chà mạnh lên phần đã bị Huening Kai hôn lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

A/N: Chào mừng mọi người đến với cơ sở sản xuất giấm chua siêu toa khổng lồ!( ・ึω・ึ)

À còn là trường mầm non của các bé vịt con mới tập yêu nữa :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net