Chap 26: Chui vào hang sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày mưa lất phất dọc quanh con phố nhỏ đầy ảm đạm. Khu biệt thự xa hoa vẫn ngập đèn và người canh gác.

Chung Quốc lúc này đang đứng trước gương túm tém mái tóc dày. Mấy ngày nay bận bịu ở công ty chuẩn bị cho dự án mới, tóc dài ra lúc nào cũng không biết. Kim Thạc Trấn đặt máy tính sang một bên, hắn dịu giọng vẫy tay đứa nhỏ:
"Đến đây anh xem nào."

Cậu ngoan ngoãn chạy đến sofa sà vào lồng ngực nam nhân. Bàn tay Kim Thạc Trấn bắt đầu mơn man lên mái tóc mềm mại, cậu ngồi vo thành một cục bột không dám động đậy. Từ từ túm gọn những lọn tóc dài rồi buộc thành một chỏm mầm xinh xinh đáng yêu, hắn ôn nhu xoa đầu người nhỏ:
"Bé con, xong rồi."

Chung Quốc háo hức sờ lên chỏm tóc rồi ngoe nguẩy lắc lư nghịch ngợm. Người đàn ông khẽ cười ôn nhu, nhìn thấy chiếc dây thun gắn hình cà rốt, ý cười trên khuôn mặt yêu nghiệt càng sâu: An quản gia đúng là chu đáo.

"Đi vào đây."
Âm thanh gằn dữ lan từ cổng ngoài đến khi vào sân trong.

"Anh hai, anh đừng kéo nữa..."

Cánh cửa chính nhanh chóng xuất hiện bóng dáng nam nhân quen thuộc. Bên cạnh là người con gái xinh đẹp với khuôn mặt trắng bệch yếu ớt: Mân Doãn Nhi, em gái Mân Doãn Khởi.

Chung Quốc lập tức rời khỏi người Kim Thạc Trấn đi đến can ngăn. Chỉ cần nhìn thấy tia lửa trong mắt nam nhân họ Mân, cậu sớm đã biết người đàn ông này đang bộc phát cơn giận dữ.

"Doãn Khởi, anh bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói."

"Bình tĩnh? Nó đi phá thai, em bảo tôi làm sao bình tĩnh. Nếu không phải tôi tình cờ gặp mặt nó, đứa bé..."
Người đàn ông dừng lời đưa tay nới lỏng cà vạt, cổ họng hằm hừ khó chịu như con thú bị chạm đến móng vuốt.

Chung Quốc sửng sốt trước câu nói của Mân Doãn Khởi. Cậu nhìn về phía người đối diện lướt mắt một vòng. Cô gái cá tính với mái tóc nhuộm highlight mà cậu quen đâu rồi. Mân Doãn Nhi của bây giờ dịu dàng nhu mì trong váy trắng dài đến đầu gối, đôi mắt chẳng còn những đường kẻ sắc nhọn quyến rũ, son môi hồng nhạt, khuôn mặt yếu ớt xanh xao. Ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ giống Mân Doãn Khởi lớn tiếng dạy dỗ. Nhưng Chung Quốc không làm vậy, cậu bước tới nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô gái mềm giọng:
"Doãn Nhi, bữa tối xong rồi. Em lên phòng sửa soạn rồi xuống dùng. Anh hai em nhất thời quở trách, đều là vì muốn tốt cho em. Bây giờ có đứa nhỏ, em không được khóc, mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi."

"Anh dâu.." Người con gái rưng rưng nước mắt cảm động.

"Bác An, bác đưa em ấy lên phòng của khách."

"Lão biết rồi. Mân tiểu thư, mời đi cùng ta."

Nhìn bóng lưng cô đơn của cô gái nhỏ tuổi, Chung Quốc thở dài, cậu quay sang người nọ giúp hắn cởi áo vest rồi trách móc:
"Con bé nó đang rối không biết phải làm thế nào. Anh mắng mỏ nó có tác dụng gì chứ."

"Người nên giận là tôi, bây giờ thế nào lại bị em trách ngược?!"
Mân Doãn Khởi cảm thấy chuyện này hết sức vô lý. Chung Quốc đẩy người đứng dậy trừng mắt:
"Đi tắm. Tí nữa chúng ta cùng bàn chuyện."

"Lại có chuyện sao?" Phác Chí Mẫn đã về đến nơi. Sau lưng là anh em họ Kim.

"Khốn nạn..."
Thêm tiếng quát tháo, còn lớn hơn cả tiếng của Mân Doãn Khởi khi nãy. Ánh đèn rọi bóng Trịnh Hạo Thạc túm lấy cổ áo thiếu niên xồng xộc đi vào:
"Quỳ xuống đất cho tao."

"Trịnh Dương?" Chung Quốc thoáng kinh ngạc khi nhận ra gương mặt đã lâu không còn gặp lại.

"Anh hai, em..."

"Câm miệng!"
Người trong sảnh rét run trước sát khí của nam nhân cường bạo.

Chung Quốc xoa trán mệt mỏi, vừa hạ hỏa được một tên, ai ngờ lại xuất hiện thêm một đám cháy.

"Được rồi, đừng tức giận. Ăn cơm xong rồi nói."
Cậu vuốt ngực Trịnh Hạo Thạc thương lượng. Nói xong liền hướng mắt tới Kim Thạc Trấn trên sofa cầu cứu.

"Dọn bữa đi." Giọng nói trầm kha lãnh đạm vang lên.

"Vâng, Kim đại thiếu." Người giúp việc lặng lẽ cúi đầu.

****

Căn phòng ăn xuất hiện thêm hai người một nam một nữ. Trùng hợp, mấu chốt mọi chuyện đều xuất phát từ cả hai. Nhưng đôi trẻ không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu im lặng ăn cơm. Chung Quốc đảo mắt dò xét, rõ ràng có gì đó không đúng. Cậu cầm đũa mới, gắp miếng cá hướng đến bát cơm của Mân Doãn Nhi. Trịnh Dương bên cạnh lập tức ngăn cản:
"Không được. Cô ấy không ăn được đồ tanh."

"Vì sao? Cá chép nấu canh rất ngọt. Nào Doãn Nhi, há miệng, nhìn em mệt mỏi lắm."

Trịnh Dương vồ vập hất miếng cá xuống mặt đất lớn tiếng:
"Em ấy mang thai. Anh cứ bắt ép em ấy làm gì."

Sáu người đàn ông buông đũa không hài lòng. Chung Quốc lắc đầu:
"Cuối cùng cũng khai ra rồi."
Thiếu niên sững sờ, nữ nhân bên cạnh bật khóc.

***
Sảnh chính.

"Bọn em uống say, sau đó phát sinh quan hệ. Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng cô ấy cắt đứt liên lạc với em. Mân gia giữ thông tin cẩn mật, em tìm không ra cô ấy."

"Nó vừa định phá thai đấy." Mân Doãn Khởi ngồi trên sofa chất vấn Trịnh Dương đứng đối diện không xa.

"Doãn Nhi, em..." Trịnh Dương lập tức quay sang nhìn cô gái.

"Anh tức giận cái gì, anh không thích tôi. Anh đi bar, cùng người phục vụ ở đó đi vào khách sạn. Anh chỉ vì đứa nhỏ nên mới miễn cưỡng lấy tôi. Mối quan hệ ràng buộc này sớm muộn cũng rạn nứt. Vậy thì giữ đứa bé làm gì nữa, trong khi nó chỉ là công cụ để mẹ nó bắt ép cha nó kết hôn. Trịnh Dương, anh cút khỏi mắt tôi."
Mân Doãn Nhi nức nở.

"Nghe anh, anh bị cô ta chuốc thuốc. Anh đã gọi người tới xử lí. Anh là của riêng em, con là con của chúng ta. Anh vẫn luôn yêu em. Đừng nháo."

Chung Quốc chun mũi nhìn đôi nam nữ ôm nhau dỗ dành yêu thương.

"Anh không nói dối. Ngày mai cho em kiểm tra thân thể."
Trịnh Dương cất giọng chắc nịch.

"Phụt."
Đặt vội ly trà xuống bàn, Chung Quốc ho sặc sụa. Trịnh Hạo Thạc nhíu mày:
"Em cũng muốn kiểm tra thân thể của tôi hả?"
Cậu rùng mình, lập tức đẩy bàn tay nam nhân đang mơn trớn trên sống lưng của mình ra. Leo sang người Phác Chí Mẫn trú ngụ, hai mắt cậu trừng trừng giận dữ: Đúng là anh em ruột, vô sỉ hết sức.

"Doãn Nhi, anh nói em nghe, đứa bé chưa được ba tháng, cẩn thận chút."

Nói xong liền dẵm chân Trịnh Hạo Thạc ra hiệu. Người đàn ông bình thản bắt lấy cái chân nhỏ xinh cắn cắn rồi cất lời:
"Mân Doãn Khởi, báo với Mân gia một tiếng. Ngày mai Trịnh gia mang lễ đến hỏi cưới."

"Không cần rườm rà. Cân Mân Doãn Nhi lên, một kí 1 triệu USD. Tính thêm đứa nhỏ, gấp đôi là được."

"Chậc! Thật biết cách làm ăn." Kim Nam Tuấn chép miệng ý tứ.

Mân Doãn Nhi xấu hổ che mặt. Trịnh Dương dịu dàng nắm tay cô gái, nhìn về phía cậu khẽ giọng:
"Anh Chung Quốc, cảm ơn anh."

"Không có gì. Hai đứa nhận ra tình cảm của nhau là tốt."

"Vậy bọn em đi trước. Không làm phiền các anh nữa."
Trong đêm tối, chiếc xe BMW rời khỏi khu biệt thự.

Chung Quốc bất giác đứng đơ vào một góc, hơi thở man mát phả vào bên tai làm cậu bừng tỉnh.
"Có muốn kiểm tra thân thể của bọn anh không?"
Đẩy những người đàn ông ra xa, đứa nhỏ nhanh chóng nhấc tay nhấc chân bỏ chạy:
"Cút. Hôm nay ông đây ngủ một mình."

****

Cuối tuần, Chung Quốc ở lại công ty tăng ca. Kim Thạc Trấn lo lắng gọi cậu về, cậu đành thu giấy tờ xuống gara lấy xe. Tiếng lộc cộc truyền đến tai rùng rợn khó nói, cậu nhanh chóng tìm đến nơi để xe của mình, hôm nay bác tài xế đưa vợ đi khám bệnh nên cậu không dám làm phiền. Chiếc chày chuẩn bị đập vào lưng, Chung Quốc lập tức né tránh. Vừa nãy cầm điện thoại xem qua tin nhắn, cậu vô tình phát hiện ra có bóng người áo đen ở phía sau.

Lùi về sau một bước, Chung Quốc gằn giọng khó chịu:
"Mày là ai?"

"Phát hiện mất rồi. Ra đây hết đi." Tên áo đen ngoắc ngoắc tay kiêu ngạo.

Xung quanh bắt đầu xuất hiện thêm mấy tên côn đồ cầm dao và tuýp sắt. Có lẽ vì đây là nơi công cộng, hơn nữa bây giờ cũng đã đêm muộn, tiếng súng có thể đánh động tới nhiều người nên bọn chúng mới không dùng.

Cậu siết chặt điện thoại trên tay rồi lớn giọng:
"Tại Hưởng! Em ở đây."

"Không có tác dụng đâu. Mày nghĩ bọn tao sẽ tin trò mèo này ư. Ngu ngốc."
Bọn chúng cười thô bỉ.

Nhìn những kẻ lạ mặt đang tiến dần về mình, Chung Quốc giơ tay thương lượng:
"Khoan đã, dù gì cũng sắp bị các người giết chết rồi. Nói cho tôi biết, ai đứng sau chuyện này. "

"Nguyên tắc của bọn tao là không được tiết lộ người giao dịch."

Cậu híp mắt, thật muốn chửi thề, giao dịch cái quái. Nếu là tổ chức chuyên nghiệp, kẻ sát nhân chỉ đi một mình, cũng sẽ không ăn mặc diêm dúa thế này, áo ba lỗ, quần xà lỏn, mấy tên đầu đường xó chợ thì có.

"Tôi muốn giao dịch bằng tiền. Chiếc xe Bugatti giới hạn kia cho mấy người. Để tôi đi."
Nói xong, cậu bấm khóa xe, ánh đèn chói mắt cũng tiếng kêu tít tít quen thuộc vang lên.

"Đại ca, hay là..."

"Câm miệng, phải có quy tắc. Bắt thằng nhóc đó lại rồi cướp xe. Không phải ăn lời cả hai rồi sao. Haha.."

Nhân lúc đám người kia còn lảm nhảm bàn tán, Chung Quốc đã co giò lên bỏ chạy. Nhưng cầm chân không được bao lâu hết, cậu xoay lưng, bọn chúng đã đuổi đến cuối con đường. Âm thanh thở dốc rên rỉ truyền đến tai, mắt cậu sáng lên. Nhìn về góc trong cùng, chiếc xe BMW đen óng rung lắc liên hồi, không nghĩ ngợi gì nhiều, Chung Quốc chạy đến và mở cửa xe. Cảnh tượng nam nữ đè nhau lọt vào mắt, thực ra cậu sớm đã đoán được. Nhưng vẫn không tránh khỏi sự xấu hổ ngượng ngùng, che đi tầm nhìn khẽ giọng:
"Tôi nhờ một chút. Có người truy đuổi."
Hết câu, cậu leo qua thân trần nóng bỏng của nam nhân rồi thu mình nằm xuống cốp xe.

"Chết tiệt, nó đi đâu rồi?"

"Thằng nhóc láu cá, đi mà cũng không vứt chìa khóa xe ở lại, chúng ta cướp xe kiểu gì."

"Đại ca, chiếc xe kia hình như có người."

Tiếng lộc cộc rùng rợn lần nữa vang lên. Mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng bàn chân bước đến dò xét. Chung Quốc nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch bất an.

"Ưm.. Alex, nhẹ thôi." Người phụ nữ cào cấu lấy tấm thân trần của nam nhân rên rỉ.

__________________________________

[Cut] U là trời cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh write 's block để ra chap mới 😥😆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net