Chương 5.Anh là của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn không mau biến đi? Hay muốn ăn vài dao của tôi? "

"Em... "

"Còn mày, Kim TaeHyung, mọi chuyện không kết thúc dễ dàng thế đâu. Đi, tụi bây "

Tên đàn anh kéo đám người rời đi, nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị giọng nói của JungKook ngăn lại.

"Đứng lại "

Tên đàn anh họ Ahn vẫn xem trời bằng vung, bước đi một mạch, JungKook không khó gì để có thể đá hắn ta từ phía sau, đạp vào chân hắn một cách đau đớn.

"Tôi kêu anh đứng lại, không phải sao? "

JungKook trong trường nổi tiếng là lưu manh, chưa từng có ai dám cãi lại cậu sau những trận đánh liên hoàn kia. Cậu nắm lấy tóc hắn, giật ra một cái, một phần tóc xơ vì thuốc nhuộm lập tức rơi vãi xuống đất.

"Jeon JungKook, em đừng nghĩ... Tôi thích em thì em có quyền làm những trò này, nếu em không buông ra thì đừng trách "

JungKook như nghe được một câu chuyện hài phát ra từ miệng đối phương, lập tức cười phá lên.

"JungKook tôi lại sợ anh quá cơ "

Nhận thấy ánh mắt căm thù của từng tên trong đám người đang hướng về mình, JungKook liền đưa con dao lên chỉ thẳng vào chúng.

"Ở đây đứa nào dám đụng đến tao và người của tao, thì JungKook tao chắc chắn với tụi mày, tụi mày sẽ sống không được yên ổn "

"Nhìn thấy gì không? "

Jeon JungKook di chuyển con dao lên gương mặt của đối phương, không khó để nhận ra hắn ta đã sợ sệt đến nỗi đổ mồ hôi hột. Kim TaeHyung dùng ánh mắt xem chuyện vui đứng ở một bên, cảm thấy thật là buồn cười khi đám đàn em kia chỉ nép ở một bên mà không dám tiến lên .

"JungKook, em... Em đừng làm bậy "

JungKook nắm thẳng tóc của hắn lên, trừng mắt nhìn vào khuôn mặt sợ hãi ở đối diện mình.

"Nghe cho kĩ đây, từ đây về sau, nếu mày và đám người của mày dám động đến Kim TaeHyung, dù cho chỉ là một cọng tóc, tụi mày sẽ không yên ổn với tao đâu "

"NGHE CHƯA THẰNG KHỐN? "

JungKook buông tay ra, gương mặt vừa bị làm nhục của hắn nhanh chóng trầm xuống,khỏi phải nói tên đàn anh đã mất mặt như thế nào trước đám đàn em kia, hắn phủi bụi đứng dậy, ánh mắt căm thù hướng đến thái độ dửng dưng của Kim TaeHyung.

Đám người đó chỉ có thể mang theo tâm trạng khó chịu và căm hận tột độ rời đi. Tên họ Ahn tức giận đá chân vào tường, đường đường là đàn anh trùm trường nhận được sự kính trọng và tôn thờ của học sinh trong trường còn là đại thiếu gia của tập đoàn danh tiếng, vậy mà hôm nay lại không thể xử lý được một tên nhãi ranh, lại còn bị Jeon JungKook làm nhục. Thù này không trả, thì hắn không mang họ Ahn nữa.

"Mày cứ đợi đó đi Kim TaeHyung, xem tao làm gì mày "

_____

"Hôm nay cảm ơn cậu, JungKook, nếu không có cậu e là mình không xong rồi "

Giờ ra về, Kim TaeHyung nắm lấy tay JungKook trước cổng trường, dùng giọng nói mè nheo mà hắn buồn nôn như mọi ngày nũng nịu với cậu. Jeon JungKook có chút buồn cười, một cậu trai còn cao hơn cậu cả một cái đầu vậy mà bây giờ giống như đang thu nhỏ thành một đứa con nít vậy, cậu nắm lấy tay Kim TaeHyung , mỉm cười dịu dàng.

"Bây giờ không sao rồi, cậu đừng lo lắng nhé? Mình đã cảnh cáo tụi nó rồi, tụi nó sẽ không dám đụng đến cậu đâu "

"Đứa nào dám đụng, mình sẽ bẻ gãy tay từng thằng "

Kim TaeHyung đường đường là ông trùm trong thế giới ngầm, đã từng có bao nhiêu mạng người chết dưới tay hắn, bây giờ lại đi vui vẻ vì được một cậu trai nhỏ tuổi hơn mình bảo vệ . Chậc , đây là do bị tình yêu che mắt đấy à?

"TaeHyung, lúc nãy "

"Sao? "

JungKook ngượng ngùng và xấu hổ khi nhớ đến nụ hôn nóng bỏng kia, cậu ấp a ấp úng, muốn mở miệng hỏi nhưng không biết biểu đạt như thế nào , đối diện với một Kim TaeHyung đang ngơ ngác kia, JungKook cho rằng nụ hôn lúc nãy chỉ là phản xạ, vì vậy cậu không hỏi hắn nữa.

"À không, không có gì"

"Vậy sao? "

Kim TaeHyung ậm ừ xem như đã rõ, lúc sau như phát hiện đã nhớ ra điều gì đó, hắn buồn bã nhìn vào gương mặt của JungKook, bàn tay không những không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn nữa.

"JungKook à, xin lỗi cậu, hôm nay nhà mình có việc, mình không thể đi mua quà với cậu được rồi, để lần khác nhé? "

"Oh, không sao đâu, cậu cứ giải quyết việc ở nhà đi, mình đi một mình được"

Kim TaeHyung giống như trở thành một con người khác vậy, hắn vui vẻ mỉm cười, trước khi bước lên xe còn quay người lại, nói to về hướng của JungKook.

"Mình sẽ mua thật nhiều kẹo cho cậu "

"Được rồi, tạm biệt "

_____

JungKook trở về nhà sau một ngày mệt mỏi , Yoongi giúp cậu cất cặp xách, hắn rót nước cho cậu, chăm sóc JungKook một cách chu đáo và ân cần.

"Em đói chưa? "

JungKook lắc đầu, cậu nhìn Yoongi bằng đôi mắt ngây thơ to tròn, vươn hai tay về phía anh.

"Anh ôm em được không? "

Min Yoongi giống như một người anh trai của JungKook vậy, chỉ hận không thể dùng đèn pin thu nhỏ của Doraemon mà biến cậu nhỏ lại như một mảnh giấy để anh mang theo người, ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi.

"Được chứ "

Min Yoongi dang tay ôm lấy JungKook vào lòng, thật dịu dàng vuốt ve lưng cậu, dù cách đối xử của anh dành cho JungKook giống như một người anh trai, nhưng tình cảm của anh, đã vượt qua giới hạn của một người anh dành cho em trai từ lâu lắm rồi.

Anh thích một JungKook ngoan ngoãn làm bài tập, ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, một JungKook khỏe mạnh hạnh phúc,hay một JungKook yếu đuối tuyệt vọng như khoảnh khắc lần đầu anh gặp, chỉ cần là cậu, Min Yoongi đều sẽ thích.

"Hôm nay mệt lắm sao? "

JungKook nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận sự ấm áp phát ra từ anh, JungKook luôn khao khát điều này, khao khát có người quan tâm cậu, hiểu và bao dung cậu.JungKook giống như đang dần phụ thuộc vào Min Yoongi, cậu chỉ cần có anh bên cạnh mà thôi.

"Mệt lắm "

Min Yoongi dịu dàng vuốt ve mái tóc của JungKook

"Ngoan, mệt thì đi tắm rửa rồi ra ăn cơm được không? Hôm nay anh nấu toàn món em thích ăn đó "

JungKook cũng thật hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, hay nói đúng hơn, cậu chỉ có thể thoải mái như vậy ở trước Min Yoongi, JungKook buông anh ra, gật gật đầu.

"Dạ "

"Ngoan lắm "

JungKook lại bắt đầu mè nheo với Min Yoongi.

"Yoongi, lát nữa anh đi chọn quà với em được không, em không biết tặng chị ấy cái gì nữa "

"Nha"

"Không cần phải phiền vậy đâu, anh đã chọn giúp em rồi "

"Hả? "

Đối mặt với sự ngơ ngác đáng yêu kia, Min Yoongi liền nắm lấy tay JungKook, kéo cậu vào phòng.

" Em xem đi "

Hộp quà màu vàng nhạt được trang trí với một chiếc tơ lụa cao cấp đặt trên bàn, JungKook cảm thấy rất đẹp và sang trọng, cũng cảm thấy rất tò mò, cậu nâng niu nó trong tay, sau đó quay sang hỏi Min Yoongi.

"Anh chuẩn bị quà gì vậy? "

"Cô ấy đang có em bé, anh đã tự tay may hai chiếc áo len, một cái là cho mẹ, một cái là cho bé, hai cái đều là màu xanh dương, dễ thương lắm"

"Anh chu đáo thật đấy "

"Vậy đây là quà của anh rồi, em đâu thể đem đi tặng cho chị ấy được"

Yoongi vòng tay ôm lấy JungKook từ đằng sau, theo một cách trân trọng và ngọt ngào.

"JungKook, em còn nhớ anh là gì với em không ? "

"Anh? "

"Anh là của em, vậy nên mọi thứ của anh, cũng là của em "

____
Hết chap 5

Cảm ơn mọi người đã đọc ạ

Em nhũn tim vì YoonKook mất thôiiiii
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net