chap 9. Tên con một chết dẫm!!!!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanzu hiện đang rất câm nín.....

Cái thằng nhóc tóc đen xù hôm qua vừa mang mình về nhà một cách ngầu lòi, hôm nay đã quỳ sám hối trong góc nhà gần một tiếng thì không khỏi cười vô cái bản mặt.

Số là mấy cái camera kiêm loa phóng thanh chạy bằng cơm của cái xóm này sáng nay lại qua mách lẻo về việc thằng chả chôm chỉa bim bim của bọn trẻ con trong xóm. Thế là mẹ thằng chả cầm chổi lông gà, rượt nó quanh nhà trước mặt bá quan văn võ. 

Ừ mách không thôi thì không nói làm chi, đằng đây các quý ông bà còn bonus thêm câu:"Đánh nó mạnh mạnh lên chị Taiyo-san, mai em tặng cho cây phóng lợn!!!!!"

Tồi vậy sao các bác ơi.......

Tình làng nghĩa xóm đâu rồi???? Where ????

"CƯỜI CƯỜI CC, CƯỜI NỮA TAO CẮT CU!!!!!"

"Á À AI CHO MÀY QUÁT CON CƯNG CỦA MẸ, thôi Haru-chan lại đây mẹ thương."

Takemichi:......????

Ủa mẹ yêu, ai mới là con ruột của mẹ vậy??? Con chỉ là hàng khuyến mãi của bệnh viện thôi đúng hơm??? Gì kì vậy mẹ???? Mà Haru-chan là đứa nào???? Ơ hay.....

Takemichi đang nghi ngờ thằng Xuân kia mới là con ruột của mẹ.........

 Đêm hôm qua cậu cõng nó về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ yêu đứng chờ trước cửa, sau lưng là một bầu sát khí đen kịt. Vội thả ranh con mặt mẹt trên lưng xuống, cậu chạy lại, định ôm eo mẹ làm nũng như bao ngày. Chờ đón Takemichi không phải là cái ôm ấm áp đong đầy tình nghĩa mà là một gáo nước lạnh. Bà Hanagaki không màng đến con trai cưng, mắt chỉ chú ý đến thằng nhóc tóc trắng phía sau, vội bồng nó vào nhà, miệng không ngừng xuýt xoa.

"Trời ơi, thằng bé này dễ thương đẹp gái vậy mà ai lại nỡ ra tay nặng quá nè, chảy máu tùm lum. Con thấy thằng bé ở đâu vậy????"

" Con tìm thấy nó ở chỗ con hẻm, bị tụi bất lương hội đồng. Nó con một, là bụi đời chợ cóc nên con mang về đây, được không mẹ???"

"Ừ ừ, để nó ở lại cũng được....."

Không ngờ bà không chần chừ gì luôn, bất ngờ thật. Takemichi khẽ lia mắt đến thằng con một đang thiu thiu ngủ trong vòng tay của mẹ yêu thì không khỏi bực mình.

Đáng lẽ chỗ đó phải là của cậu, bất công......

Khi tỉnh dậy, thấy khuôn mặt kì lạ đang nhìn chằm chằm vào mình, Sanzu vội bật dậy, lùi về sau thủ thế, một tay che đi vết sẹo trên miệng, gằn giọng:"Đây là đâu, Take đẹp trai đâu rồi???"

'Take đẹp trai là nó đang nói đến thằng con mình ấy hả???'

Bà Hanagaki hơi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Bà nhìn Sanzu, khẽ xoa xoa đầu, nhẹ giọng nói.

"Không phải sợ, đây là nhà cô, thằng con cô mang cháu về đây, nó đi nấu ăn rồi. Cô đã nghe chuyện của cháu, cô sẽ nhận cháu làm con nuôi, được chứ???"

Sanzu thẫn thờ nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm nhận được nhiệt độ đang tràn qua da đầu từ bàn tay mềm mại đang lướt qua từng lọn tóc. Bà có một khuôn mặt trẻ trung với nét dịu hiền pha chút sắc sảo. Mái tóc dài qua lưng màu xanh đen, đôi mắt xanh lưu ly tựa biển lặng, thật giống với người của hắn.

Quả con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Sanzu thầm cảm thán.

Sau một màn nhận mẹ nuôi con nuôi loạn cào cào cả lên, một nhà ba người quây quần bên bàn ăn cơm. Bà Hanagaki một tay thì liên tục gắp thức ăn đầy bát Sanzu, tay kia thì chan canh cho Takemichi. Sanzu cả buổi không nói gì, chỉ chăm chăm ăn cơm.

Mà hắn cũng phải công nhận thằng chuột cống nhìn ngu ngơ vậy mà nấu ăn cũng được phết.....

Ăn cơm xong, Takemichi dọn đống bát, để cho mẹ cậu và Sanzu ngồi nói chuyện. Dù sao mẹ đi làm cả ngày cũng mệt, nên để mẹ nghỉ ngơi thì hơn.....

Nghe tiếng nói cười rôm rả ngoài kia, cậu thầm thở phào. May vì bà dễ chấp nhận thằng điên đó, hắn cũng không bài trừ gì mà ngược lại còn khá thích mẹ cậu........

Vì giường không đủ rộng nên bà Hanagaki quyết định trải đệm xuống sàn ngủ. Do nhà có hơi nhỏ nên chỗ ngủ khá chật, đành phải nằm sát vào nhau. Bà Hanagaki vì sợ hắn ban đêm bị lạnh nên để hắn nằm ở giữa, hai mẹ con nằm hai bên. 

Tích tắc.....tích tắc......

Đã hơn 12 giờ đêm rồi mà Sanzu vẫn chưa thể chợp mắt, trong khi hai con người vô tư kia đã ngủ một giấc dài. Hắn làm đủ mọi cách, từ đếm cừu đến thả lỏng cơ thể, tập yoga.....mà trí não vẫn tỉnh táo, phản kháng mọi điều lệnh của chủ thể.

Quầng mắt hắn thâm đen như bị đấm, miệng thì ngáp liên tục như nghiện. Một phần vì lạ chỗ, một phần vì hắn không hiểu.

Không hiểu vì sao lại có người đối tốt với hắn như thế.....

Hắn chỉ là một người lạ không hơn không kém, không có quan hệ máu mủ ruột thừa gì, mà lại sẵn sàng cho hắn chỗ ở, cho hắn chỗ để về, cho hắn một gia đình.....

Tự hỏi, làm vậy với hắn liệu có đáng không????

"Mày không ngủ được hả, đang nhớ người yêu à???"

Giọng nói non choẹt nghe muốn vả cho một phát cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Sanzu nhìn sang bên cạnh, thấy cậu đang ngước lên nhìn mình không chớp mắt. Một hồi sau hắn mới bắt được tín hiệu, vành tai đỏ như cà chua chín.

Con mẹ nó, mày hơi gần rồi đấy!!!!

Sự thật thì khoảng cách giữa hắn với cậu bây giờ chưa đến hai phần ba gang tay. Lọn tóc đen xù vểnh lên chọt vào trán khiến hắn hơi nhột, hơi thở ấm nóng của người đối diện liên tục phả nhè nhẹ vào cổ hắn. Mùi hương socola pha bạc hà không ngừng tỏa ra, mát lạnh, ngọt ngào làm hắn mê mẩn. Vì hắn cao hơn cậu nên khi cúi đầu xuống, ngay trước mắt là xương quai xanh mảnh mai cùng đôi vai trần nhỏ nhắn lộ ra do bộ đồ ngủ hơi rộng.

Lia mắt xuống tí nữa, lấp ló.....lấp ló......

AAAAAAAAAAAAAAA........NGHỊ LỰC LÊN TÔI ƠI!!!!!!!!!!

Thầm trấn an đống hormone kia phải bình tĩnh, hắn gắt nhẹ:"Thằng chuột cống dở hơi hả, người yêu đéo gì! Chỉ là tao lạ chỗ thôi!!!!"

"Ồ vậy thôi...."

Mấy phút sau, nghe hơi thở người kia đã đều dần, hắn đánh liều lay nhẹ. Takemichi không tỉnh dậy, chỉ ưm ưm mấy tiếng khó chịu rồi lăn ra ngủ tiếp. Sanzu thì thầm:"Chuột cống, mày ngủ chưa???"

"....."

"Mày ngủ rồi phớ hôn???"

"....."

"Ngủ rồi thì alo tiếng xem nào....."

"....."

Không có tiếng trả lời......

Xác định người kia đã chìm trong giấc mộng đẹp, hắn thở phào. Chống tay ngồi dậy, đôi mắt xanh ngọc nhìn người kia không rời. 

Hắn bỗng cười nhếch môi. Hàng mi trắng tuyết khẽ rung, đôi sẹo bên khóe miệng càng làm nụ cười của hắn thêm quỷ dị. Sanzu nâng tay, khẽ chạm từ trán xuống gò má rồi dừng lại ở môi. Ngón tay thon dài lướt một vòng bên khóe môi hồng đào, hắn cúi đầu, mái tóc trắng dài xõa xuống che một bên mặt.

Bạn tưởng hôn rồi đúng hơm???? NÔ NỒ, đây không phải phim ngôn lù!!!! Khi sắp chạm môi thì như bừng tỉnh trước bùa mê thuốc lú, hắn lùi ra xa, tát một cái mạnh vào má, tự nhủ:"Đi ngủ ...."

Tự dưng hắn cảm thấy mình như trai hại gái nhà lành ấy.......

Nằm lại chỗ cũ, Sanzu vẫn không ngủ được. Quay sang chỗ Takemichi, hắn lấy tay đặt lên eo cậu, tay kia vờn mái tóc đen xù. Hắn lấy dây nịt, kẹp tóc, làm đủ thứ trên đầu người ta. Hết tết đuôi sam thì buộc ba tầng, không thì búi củ tỏi.

Ừm, dễ thương........!!! 

Nghịch chán chê, hắn lại ngó ra cửa sổ, xem đôi chim uyên ương đang chí chóe trên tổ. Một hồi sau hắn có vẻ buồn ngủ, hai mắt sắp díu lại rồi. Hắn nhìn cậu thêm một lúc, liền tiến sát lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, thì thào:"Ngủ ngon.....".

Hắn ngủ, một giấc ngủ đẹp nhất từ trước đến nay....

Vâng, và thật tuyệt vời khi cái trò con bò hắn ta làm nãy giờ đã lọt hết, không sót một tí nào vào con mắt của bà Hanagaki. Khi hai đứa nhỏ đã ngủ, bà nhìn chúng rồi thầm cười, một nụ cười dịu dàng.......

Vị Diêm Vương dưới kia vừa nhai mochi, vừa chơi uno với Hắc Bạch Vô Thường, vừa hóng cảnh hay trên màn hình bất chợt rùng mình, tự hỏi:"Cứ thấy nụ cười kia bất ổn thế nhở....?!!"

"+4 nhá, chết mẹ mày đi!!!!"

"+2 này, Diêm Vương-sama ăn đủ!!!"

"Ta có đảo ngược nè!"

"Đảo ngược!"

"Đảo ngược..."

"Đảo ngược."

"Đảo....."

"Đ-"

"Thôi dẹp, vì 6 lá thôi mà mất tình nghĩa anh em, không chơi nữa!!!!!!!"

'Eo chơi dơ.....'

__________________________________________________________

Sáng hôm sau, Takemichi chính thức bị đày vào lãnh cung, Sanzu lên chính phi!

Mẹ cậu cả buổi cứ ôm ôm ấp ấp, miệng không ngừng gọi:"Haru-chan ơi....Haru-chan à.....Haru-chan của mẹ.....". Cưng nó như cưng trứng, hứng nó như hứng hoa, còn với Takemichi thì không khác gì con ghẻ......Nhìn cái vẻ ghen tị rõ mồn một trong mắt Takemichi khiến mẹ cậu buồn cười.

Coi bộ chọc con trai cũng vui phết!!!!!

Nhìn cái bản mặt cười nham nhở của tên chó điên phê cần kia thì cậu không khỏi sôi máu. Hận không thể nhấn đầu nó vô nồi tiết canh cho bõ ghét........

Nhưng thôi, cậu là người yêu hòa bình, ghét chiến tranh nên cậu sẽ nhân từ cho qua.....

Sanzu đứng một bên thấy ánh mắt muốn giết người giệt khẩu của con mèo xù lông kia thì nhếch môi, trong đầu vạch ra hàng loạt kế hoạch tuyệt vời để trêu tức "con ghẻ". Đoạn, hắn liền ôm chân bà Hanagaki, dụi dụi như mèo con, miệng ấm ức.

"Cậu ấy trông dữ quá, con sợ....."

"CON CẤT NGAY CÁI ÁNH MẮT ĐÓ ĐI NHA TAKE-CHAN ĐẸP TRAI, MẸ CẮT BỚT ĐỒ NGỌT CHIỀU NAY BÂY GIỜ!!!!!!!!!!!"

Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời có con mới sút con cũ ra chuồng gà.....

#ONLINE XIN CÁCH CHO THẰNG CON MỘT TÀNG HÌNH MÃI MÃI :))))))!!!!!!!!

TÊN CON MỘT CHẾT DẪM!!!!!!!

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Quà 8/3 sớm....

8/3 zui zẻ :33333333

Sau hôm nay tui off vài ngày thi giữa kì, khi comeback bão chap cho mấy cô dừa lòng!!!!

Mà điểm văn của tui thấp quá, sồu........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net