Chương 9: Nhóc mềm mại ôm ôm Pachin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóc mềm mại có em trai nhỏ, nhóc rất thích em ấy, em ấy rất ngoan và luôn bi bô gọi nhóc là "Anh ơi, anh à" làm nhóc khoái muốn chết luôn. Nhóc thường lén lút đi chơi với Kisaki, nhóc xây lâu đài cát, đung đưa xích đu hay thậm chí là thả diều, nhóc đều rủ Kisaki chơi cùng. Dần dần, nhóc và Kisaki thân còn hơn Pachin hay bé mập mạp nữa.

Điều đó khiến cho cả hai người kia bắt đầu nghi ngờ, bọn họ thường hay hỏi han mỗi lúc nhóc đến nhà trẻ. Việc này làm Takemichi khá khó xử, bởi vì Kisaki nói chỉ muốn chơi với một mình nhóc, thế nên nhóc không thể dẫn hai người này đến gặp em ấy. Nhóc cũng có sầu não riêng chứ bộ.

Mặc dù nhóc mới chỉ năm tuổi, hihi.

Takemichi với chiếc má búng ra sữa chép chép môi, quyết định im lặng. 

"Nè nè Michi, cậu phải nói cho tớ nghe chứ, chúng ta là bạn mà." Pachin giương đôi mắt cún con về phía nhóc, làm cho nhóc khá mềm lòng, tuy nhiên nhóc không muốn thất hứa với Kisaki nên vẫn cúi đầu chơi lắp ghép mô hình.

"Bé ơi, cậu hết thương tớ rồi sao?" Chonbo mếu máo, dạo gần đây cậu ta đã phát hiện nhóc con xa lánh mình bằng cách không tiếp xúc nhiều với cậu ta nữa, Chonbo buồn nhưng Chonbo không nói, Chonbo muốn nhóc dỗ dành cơ!

"Ngoan ngoan, tớ thương cậu lắm." Takemichi xoa xoa lòng bàn tay chìa ra của Chonbo, lắc lư người đáp, sau đó quay qua Pachin tủi thân ngồi trong góc, nhóc vươn tay kéo Pachin về phía mình, an ủi: "Tớ đều thương hai cậu mà, nghĩ gì vậy." 

"Thật chứ?" Pachin với đôi mắt sáng lấp lánh, cậu ta nhào đến ôm lấy nhóc, xoa xoa đầu ngón tay mềm mại của nhóc rồi cười tít cả mắt. Pachin vui lắm luôn.

"Thật mà." Nhóc cười khúc khích, nắm lấy bàn tay của hai người mà đung đưa. 

"Bé ơi, hôm nay mẹ tớ sẽ dẫn tớ đi khu vui chơi vào buổi tối, mẹ hỏi cậu có muốn đi chung hong á." Chonbo hào hứng kể cho nhóc nghe, mong rằng nhóc sẽ đồng ý.

Gia đình cả hai có quen biết, vì thế hai đứa trẻ cũng thường hay đi chơi với nhau. Hôm nay trung tâm thương mại nằm giữa thành phố có tiết mục vui chơi cho trẻ nhỏ siêu hoành tráng, vì vậy mẹ Chonbo đã lên ý định hết rồi.

"Tất nhiên rồi, tớ sẽ đi chơi với Chonbo và cả mẹ cậu nữa." Takemichi muốn nhảy cẫng lên, lâu rồi nhóc không đi chơi với gia đình Chonbo cho nên hiện tại nhóc rất phấn khích. Trẻ nhỏ mà, hứng thú với mọi thứ. 

Pachin hơi thất thần, cậu ta cúi đầu co ngón tay vào trong, bỗng nhiên cảm thấy hơi dư thừa trong cuộc trò chuyện của bọn họ. Pachin là người đến sau, cậu ta hiểu rất rõ bản thân không nên lên tiếng ngay lúc này, Pachin cười cười, khóe mắt hơi rưng rưng. Pachin cũng muốn đi chơi với Michi, cậu ta ghét cảm giác bị bỏ rơi này.

Pachin khẽ thở ra, mím môi yên lặng ghép những mảnh lego vào với nhau. 

Michi sẽ nhớ đến Pachin chứ? 

Pachin nghĩ, đầu óc rối tinh rối mù.

Pachin sợ bản thân khóc thành tiếng, cậu ta giả vờ ngáp một cái rồi nhanh chóng lấy những ngón tay bé xíu của mình chùi đi nước mắt. Pachin không muốn nhóc nhìn thấy hình ảnh này, một là vì sợ nhóc nghĩ mình phiền phức, hai là xấu hổ.

Pachin nhát lắm, thật đấy.

"Pachin, cậu sao thế?" Nhóc hơi lo cho Pachin, từ nãy đến giờ cậu ta đã chẳng thốt ra một câu gì. Takemichi dịch người về phía cậu nhóc, dỗ dành Pachin một cách thật vụng về, điều đó khiến cho Pachin càng tủi thân hơn. Chẳng biết vì sao, Pachin òa khóc nức nở, điều này khiến Chonbo cũng có vài phần bất ngờ.

Tại sao thằng ranh đó lại khóc? 

Chonbo cũng tiến đến, tuy không ưa thằng nhóc lùn hơn mình một chút và lúc nào cũng tranh giành bé cưng, nhưng Chonbo dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, trong thâm tâm từ lâu cũng đã thừa nhận Pachin làm bạn của mình rồi. Và, mẹ dạy Chonbo rằng không được lơ bạn khi bạn khóc, phải đến hỏi han. Vì thế Chonbo rất vâng lời mà ngồi xổm xuống bên cạnh Pachin, đưa tay đập cái bốp vào đầu cậu ta, Chonbo hỏi: "Bị sao thế tên đần? Khó tiêu hả?"

"Oaaa!!!" Pachin khóc dữ dội hơn.

Takemichi nhíu mày, nhắc nhở, "Chonbo, cậu làm cậu ấy khóc to hơn rồi kìa, hư quá đi." 

Takemichi không chơi với trẻ hư đâu nhá.

"Bé cưng, đừng giận." Chonbo hốt hoảng, nhận ra hành động có phần không đúng của mình, cậu ta lạch bạch đứng dậy, hướng về phía Pachin mà nói: "Xin lỗi con gà, tôi không nên đập cậu."

Takemichi nghiêng đầu, sao cứ thấy kỳ kỳ ấy nhỉ?

Mà thôi kệ, nhóc bỏ qua luôn.

Nhóc lấy bàn tay cố dụi mắt của Pachin, tròn mắt mềm giọng: "Nào Pachin, kể cho chúng tớ nghe cậu bị làm sao vậy? Tụi mình là bạn mà, phải chia sẻ cho nhau chứ."

"Hức...Michi, tớ không biết nữa..." Pachin nhào tới khóc nấc lên, cậu ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Cậu buồn vì tụi tớ sao?" Takemichi thử hỏi, khi thấy Pachin đơ ra, nhóc cá chắc là vì nó rồi. Takemichi mím môi, chớp mắt, chậm rãi ôm lấy Pachin.

"Nè Pachin, cậu đừng tủi thân nhé, tớ luôn thích cậu mà. Cậu là bạn của tớ, tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu, tớ hứa đó!" Nhóc mềm mại ôm lấy Pachin nước mắt nước mũi tèm lem, ngón tay nhỏ xíu chạm vào mái tóc ngắn ngủn của đối phương và xoa nhẹ nó, tựa như dỗ dành.

"Thật chứ?" Pachin hưởng thụ cái vuốt ve của nhóc, thế nhưng cậu ta vẫn còn khá lo sợ.

"Tất nhiên rồi, phải không bé mập mạp!" Nhóc quay qua hỏi Chonbo.

"Ừm." Chonbo gật đầu.

Pachin không nói gì tiếp nữa, nhưng nhóc có thể thấy cậu ta thả lỏng người hơn, vòng tay qua ôm lấy nhóc, sau đó rúc vào vòng ngực nhóc dụi dụi, Takemichi cười toe toét, ôm chặt Pachin hơn.

"Đừng lo nữa nhé."

Một cái ôm, một sự chữa lành mớ hiểu lầm nhỏ đáng yêu. Qua việc này, tình bạn của cả ba càng thắm thiết hơn tất thảy.

Michi đã nói rằng cậu ấy luôn thích tớ, tớ sẽ nhớ mãi câu này luôn!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net