am duong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

“Khi mà bóng tối là ánh sáng duy nhất...

Và khi kết thúc chỉ mới là sự bắt đầu...”

P/s: Vì là fic tưởng tượng nên có những yếu tố phi lí, mong reader góp ý.

Note:Khi đọc fic, hãy tưởng tượng xung quanh mình không có ánh sáng của đèn điện, của mặt trời hay bất cứ gì ngoài những ngọn lửa màu tím của nến và ánh lửa xanh lục của ma trơi, tia sáng lấp lánh của pha lê và thủy tinh...Tất cả mọi cảnh vật chung quanh bạn, thế giới bạn đang sống...chỉ mang một màu đen phủ kín...

**********************************

<Prologue>

|| Ánh sáng....chỉ là thứ tồn tại ở nơi thuộc về nó...

Cũng như nơi đẫm máu và tối tăm này...Không hề tồn tại thứ tên là “ánh sáng”...

Và nếu có, thứ ánh sáng đó chính là “bóng tối”... ||

Ánh hoàng hôn chiều tà hiu hắt, mặt trời đỏ tươi đang từ từ lặn xuống trên nền trời u buồn và khuất dần sau đường chân trời dài vô tận...

Hắn bế cơ thể bất động của cậu bước trên con đường nhuộm màu máu tươi. Máu từ ngực trái của cậu chảy xuống nền đất lạnh dọc theo cánh tay buông thõng làm nó thêm đỏ. Từng bước chân chết chóc của hắn càng lúc càng thêm nặng nề và đau khổ hơn...

Hắn phải chấp nhận sự thật rằng cậu đã chết.

Chiếc áo trắng, làn da trắng đã ướt đẫm máu tươi...

Đôi môi hồng ngày nào trở nên tái nhợt...

Gương mặt xinh đẹp, thanh khiết, đôi mắt nâu tinh nghịch cùng mái tóc đỏ tung bay trong gió ngày nào giờ đã mất hết sức sống...

Linh hồn ngày nào còn nương nơi thể xác, giờ đã ra đi....

Không, cậu không thể rời khỏi hắn dễ dàng thế.

Hắn sẽ tìm linh hồn của cậu về giữ bên cạnh hắn.

Hắn sẽ làm cho cậu sống lại để luôn hạnh phúc bên hắn.

...Vì hắn là kẻ cai trị nơi tối tăm nhất thế gian này.

Cho dù em là gì, một thiên thần kiêu kì trong sáng, một con người khó ưa hay một linh hồn mỏng manh yếu ớt, ta vẫn mãi yêu em....Ta sẽ mãi mãi cùng em đi suốt con đường bất tử này...

=====Chapter 1=====

Mọi thứ xung quanh....một màn đêm tối tăm bao phủ....

Cậu là ai...?

Bản thân cậu đã tự hỏi thế rất nhiều lần...Cả tên của bản thân cậu cũng không biết. Thứ duy nhất cậu còn lưu giữ lại trong hộc tủ kí ức đã được mở khóa sẵn của mình là “ánh sáng”.

Nơi này là đâu?

Cậu chỉ biết nó được gọi là Miah. Ngăn cách với thế giới đẹp đẽ bên trên và nơi hào nhoáng, xa xỉ của Para. Nơi này chỉ tồn tại một thứ ánh sáng khác, theo quan niệm của cậu...“bóng tối”. Tối, rất tối, chỉ có lập lòe các ngọn lửa ma trơi màu đỏ mờ nhạt, chẳng thể nhìn thấy rõ thứ gì, và nếu thấy thì cũng chỉ là thứ chất lỏng tanh tưởi hơi sệt mà cậu biết được, “máu”. Máu, đỏ, chảy ra từ cơ thể sống của con người...Ma, oan hồn không có máu. Có thể chính bản thân cậu cũng thế chăng...? Cậu không rõ, chỉ biết bọn ma quỷ và hồn ma mỗi khi nhìn thấy cậu đều tia những ánh nhìn soi mói, đáng sợ đầy thèm khát...Một lũ kinh tởm thấp kém.

Cậu đang đi đâu...?

Cậu không biết...Bước đi một cách vô định và mơ hồ trên con đường, cậu phát hiện ra chính mình đang đi trên thứ chất lỏng màu đỏ sệt tanh tưởi ấy. Nó lênh láng, tràn ngập tứ bề, rỉ ra từ những thi thể hay bộ phận cơ thể nào đó của con người, có thể từ một mảnh cơ thịt tím ngắt nào đó, một xác chết trương bị chặt làm nhiều khúc, một thi thể với nội tạng bị kéo vương vãi ra ngoài, dòi bọ lúc nhúc. Những cái đầu lăn lóc chỉ có nửa hộp sọ, não bị rã ra thành một đống bầy nhầy, hai con mắt giãn rộng đồng tử, trợn trắng một cách hãi hùng...Vài cái xác bị lột da, những sợi gân xanh rời ra khỏi các thớ thịt tím ngắt...

Thời gian...nó có trôi qua ở một nơi tối tăm như thế này không?

Chỉ biết cảnh vật đẫm máu và kinh dị chung quanh cậu không hề thay đổi, chẳng biết rõ bao lâu vì chung quanh chỉ một màu đen bao phủ, chẳng biết mình là ai, mình là gì, gương mặt ra sao.

Soi xuống nước hay dùng gương? Nước, có. Một dòng sông đen ngòm, thi thể nổi lềnh bềnh đầy trên đó, hoen ố máu tanh. Cứ khoảng bao nhiêu thời gian đó, lại có một thi thể bị vất xuống một cách không thương tiếc, chất chồng lên những xác chết trương thối rữa....Thấy được gì bằng hình ảnh phản chiếu từ mặt nước ngoài máu và xác chết ra mới hay đó.

Gương, cũng có. Nó được vất vương vãi khắp nơi trên nền đất bụi lạnh tanh mà không kẻ nào dám đến gần và chạm vào. Chỉ cần soi gương hay chạm vào nó, bạn sẽ bị hút vào nó: một, may mắn thì chỉ bị nhốt vĩnh cửu không thể thoát ra, trong đó có thể có nạn nhân như bạn nhưng ít ra cũng có người bầu bạn...Vậy không may mắn sao? Hai: Một lũ quỷ địa ngục hoặc thây ma độc địa thấy được tấm gương và bóng của nạn nhân trong đó....Bọn chúng không ngu dại gì mà soi cả, bọn chúng chỉ đơn giản đạp nát nó ra thành từng mảnh nhỏ khiến nạn nhân của chiếc gương bị xé dần dần từng mảnh thịt cho tới khi chỉ còn lại bộ xương dù là thứ sinh vật gì cũng thế, rồi chết trong đau đớn, mất đi thứ hi vọng sinh tồn cuối cùng gọi là “luân hồi”.

......

Đi mãi....đi mãi.....đến một cây cầu gỗ lớn rất dài. Đầu cầu có hai tên quái vật kinh tởm đứng canh gác. Hễ kẻ nào có ý định đi qua nó mà không cần biết lí do, hai tên đó đều nhanh chóng kết liễu thứ vất vưởng ấy tan biến thành tro bụi, và dĩ nhiên là mất tiêu cái thứ gọi là “luân hồi” gì đó.

Còn cậu, có việc gì để cậu có thể mang ý chí tồn tại ở một thế giới khác không? Bản thân còn không biết mình là thứ gì thì làm sao mà cậu cần cái thứ “tồn tại” ấy. Hít một hơi thật sâu mà cậu chẳng biết có chút không khí nào ở nơi tăm tối sâu thẳm này không, cậu tiếp tục bước đi...

...

_Đừng đến đó, ngốc! Em sẽ chết đấy!

_Em nghĩ hyung và em đều chết rồi?

Anh, một tinh linh luôn đi cùng với cậu từ khi cậu bị đưa đến đây, lên tiếng ngăn cản. Tuy nói là đều chết nhưng cả hai khác nhau. Tinh linh ấy, Changmin. Khi nói về tuổi của cậu và anh, anh đã phán cậu một câu xanh rờn: “Em mới đến, chắc chắn là em nhỏ hơn tôi rồi. Gọi là hyung đi nhóc!”. Cậu biết được gương mặt đáng yêu điển trai, cặp mắt kính gọng đen làm anh trông chững chạc như người từng trải, cậu biết được hình dáng của anh...Tất cả những gì cậu biết ở Changmin, cậu đều không biết về bản thân mình. Cậu chỉ biết anh, anh cũng không nói cậu là gì, dù đã luôn miệng miêu tả cậu chỉ cụm từ “xinh đẹp và hoàn hảo”.

_Rõ ràng em hiểu từ “chết” của hyung mà! Đừng giả vờ thế!_Changmin nghiêm mặt giận dỗi, trông đáng yêu tệ.

_Hyung nghĩ em là gì?!_Cậu mỉm cười hỏi anh, tay nghịch nghịch mấy lọn tóc nâu dài của mình

_Aiya, em hỏi hyung câu này từ lúc chúng ta gặp nhau rồi đấy! Không chán à?

_Không chán._Cậu lắc đầu và bật cười, nụ cười đẹp tựa thiên thần, theo nhận xét của Changmin. Anh luôn pha đủ trò bông đùa để làm cậu cười...nụ cười có cảm xúc, dù chính bản thân cậu cũng có thể chẳng biết thứ cảm xúc ấy là gì... Hình như là vui, cười, thế thôi.

_Cười đẹp thế mà chẳng cười, cứ mang bộ mặt u ám đó!_Changmin thích thú áp hai bàn tay vào má cậu đưa qua đưa lại_Mà em bỏ cái ý định đi qua cây cầu đó dùm! Hyung không muốn mất người bạn duy nhất của mình đâu!

_Biết rồi. Em chỉ tò mò thôi....Mà tại sao thế?_Cậu kéo anh đi tới một tảng đá gần đó ngồi xuống.

_Nghe nói nó là lối duy nhất dẫn tới cánh cổng của thế giới bên ngoài và đồng thời dẫn đến lâu đài của Chúa tể Bóng đêm...thế nên kẻ nào ngu xuẩn muốn qua đều nhận được một cái chết thứ hai rất đau đớn._Changmin nhún vai đáp, một tay cậu kéo người Xiah sát vào lòng mình, một tay vuốt nhẹ mái tóc dài ngang lưng của cậu, anh khẽ thì thầm_Và hyung không muốn kẻ ngu xuẩn đó là em.

_Uhm...Biết rồi...

Cậu nhẹ nhàng tựa đầu vào người anh, cảm nhận được sự ấm áp từ anh dù cậu nghĩ rằng nó chẳng hề tồn tại ở cái thế giới chết chóc này. Từ lúc gặp được anh, cậu thoát khỏi sự kinh hoàng và cô độc của bản thân, thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn và những hình ảnh đẫm máu chung quanh mình. Anh đem lại ánh sáng cho cậu, thứ ánh sáng có tên là “bóng tối”...

_Cậu bé à...._Một lũ ma quỷ hỗn tạp to lớn, mặt mũi đáng sợ bước tới vây quanh anh và cậu. Một tên trong số bọn chúng bước lên kéo cậu về phía nó, đưa bàn tay đen đuốc bẩn thỉu tanh mùi máu vuốt nhẹ gương mặt của cậu_Người xinh đẹp như cưng ở dưới Miah này hiếm lắm đấy...Đi theo bọn này, bọn này sẽ chiều em tất cả.

_Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mi ra khỏi người cậu ấy!!_Changmin tức giận đứng dậy kéo cậu lại đẩy ra sau lưng mình_Em không sao chứ?!

_Không..._Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, nép người vào sau tấm lưng vững chắc của anh

_Mày là thằng khốn nào mà dám cướp con mồi của tao?! Ta đây làm đại ca khu này hơn 100 năm rồi mà chưa có thằng nhãi nào dám hó hé đấy! Hôm nay mày dám cản trở việc của tao là tới số rồi, oắt con!! Tụi bây, lên!!

Changmin nhẹ nhàng nghiêng người né cú đấm của một tên quỷ đầu quái thú và nhanh chóng kéo cậu lùi về sau lưng mình. Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cậu không rời dù chỉ là một giây ngắn ngủi. Bọn chúng khá đông, to lớn và khá mạnh nên ban đầu có chút khó khăn cho Changmin xử lý bọn chúng.

Trong vòng tích tắc, Changmin đã hạ được gần hết số đàn em của tên cầm đầu, chỉ còn lại một vài tên còn trụ lại khiến tên cầm đầu xanh mặt. Lần đầu trong suốt 100 năm bị giam ở Miah, có người đã giải quyết được băng nhóm hắn. Hắn vội lùi ra xa đề phòng Changmin bấy giờ cũng thấm mệt...

_Changmin hyung, đừng đánh nữa...._Giọng cậu run run khi thấy vết thương bầm tím trên tay anh_Kệ bọn chúng đi hyung....Em không sao mà....

_Coi như thằng nhãi mi gặp may! Rút!!

Tên cầm đầu lườm Changmin một cái đe dọa rồi quay lưng đi với bọn đàn em của mình. Cậu nhìn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội quay sang xem xét vết thương cho anh. Cũng may là bọn chúng không chơi bẩn mà sữ dụng dao kiếm, chứ không thì cậu và anh khó lòng tồn tại rồi.

_Hyung à, hyung không bị thương chứ?! Có đau ở đâu không?!_Cậu lo lắng hỏi trong khi đang kiểm tra xem anh có bị gì không_Đã bảo là ngưng đánh mà...

_Thế em nghĩ hyung sẽ để yên cho đứa nào đụng tới em sao?!_Changmin giữ đôi bàn tay nhỏ nhắn đang lần tìm vết thương trên người mình lại, đôi mắt cương nghị nhìn thẳng vào cậu_Bọn chúng là một lũ thấp kém hạ đẳng, không xứng đáng để chạm vào linh hồn không tì vết em đâu.

_Hyung..._Cậu thở dài, nhẹ nhàng tựa người vào lòng anh_Em biết hyung muốn bảo vệ em, nhưng...đừng bao giờ để mình bị thương hay gây xung đột gì nữa, được không? Em sợ...

_Biết rồi nhóc con. Mấy vết thương nhỏ chẳng làm ai chết đâu...Ngốc quá!

Bất chợt, từ giữa cái cầu gỗ dài ngoằng được canh gác ấy hiện ra một người... Cả người mặc một bộ quần áo màu đen, cả đôi cánh dơi to lớn sau lưng cũng mang cái màu tăm tối ấy...

Người đó nhẹ nhàng tiến lại gần hai tên quỷ đứng canh gác, nói điều gì đó với bọn chúng...Hai tên đó nghe xong thì quay lại nhìn về hướng cậu và anh đang ngồi rồi quay lại nói với người mới xuất hiện kia, nhưng cả hai đều không nhận ra điều đó...Hai tên đó cúi người chào người kia rồi lặng lẽ tiến lại gần...

_Bá tước Bóng đêm cho gọi hai ngươi!

Hai tên quỷ to lớn bước đến trước mặt anh và cậu ra lệnh ngắn gọn. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng bị Changmin ngăn lại....Anh đứng dậy rồi nhẹ nhàng nắm tay cậu, dẫn cậu đi theo hai tên quỷ ấy.

...Anh và cậu cùng người kia và hai tên quỷ vừa qua khỏi đầu cầu thì bỗng dưng xuất hiện thêm hai tên quỷ khác y như vậy đứng canh gác tại đầu cầu, tay cầm giáo mác và săn sàng giết chết bất cứ ai đến gần mà không cần lí do.

...Cuối cùng, hắn cũng đã tìm được hai người...

Changmin cảm nhận được sự run rẩy của cậu khi đi qua cây cầu đầy những oan hồn than khóc đó, anh chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an cậu vài cậu và siết nhẹ bàn tay lạnh lẽo ấy....

Khuôn mặt cậu thoáng chút lo sợ khi đi theo hai tên quỷ canh gác đó cùng anh, nhưng khi nhận ra rằng bàn tay ấm áp của anh luôn nắm lấy tay mình, cậu cố gắng bình tĩnh trở lại....Cậu chẳng biết tai sao bọn chúng lại đưa cậu với anh đi, à đúng rồi, đi gặp Đại vương gì đó của chúng....Mà kẻ đó là ai? Tại sao lại biết cậu và anh và cần gặp mình?

Con người, à, đó không phải là con người....một Tử thần thì phải, cũng cùng đi theo cậu và anh. Người hắn toát ra một thứ khí tối tăm và lạnh lẽo, đôi cánh dơi đã được ẩn đi tự lúc nào cậu không rõ....Vừa đi, cậu vừa lén đưa mắt nhìn hắn. Có 2 từ để diễn tả: hoàn hảo. Nước da thì cậu không rõ vì hắn mặc chiếc áo choàng đen kín mít từ trên xuống dưới, chỉ thấy được khuôn mặt lạnh lùng nam tính, đôi mắt đen sáng và sắc sảo, lạnh lẽo như một mặt hồ phẳng lặng, cùng sóng mũi cao và một bờ môi đỏ đầy quyến rũ...không thích hợp với khuôn mặt băng giá đó.

Changmin quan sát từng cử chỉ của cậu trên suốt đường đi đến một nơi mà cả hai đều không hề biết và tại sao phải đi tới đó...Anh thấy cậu quan sát tên áo đen đó một cách chăm chú, và điều đó khiến anh khó chịu. Hắn ta quả thật trông rất đẹp và hoàn hảo, cũng như cậu nghĩ. Nhưng có một điều ở hắn mà anh khó hiểu: tại sao một kẻ, hay đại loại một thứ sinh vật gì đó của bóng tối lại có một đôi môi đỏ tươi như thế...Theo một quan niệm mà anh chẳng biết nó chui ở đâu ra, một sinh vật khi đã thuộc về Bóng tối thì sẽ mất đi tất cả những thứ xinh đẹp của nó, nhất là đôi môi cũng sẽ bị chuyển sang màu đen hoặc tím ngắt.

Hắn, từ nãy giờ tuy không hề liếc nhìn cậu và anh một lần nhưng vẫn có thể biết rằng cả hai đều đang nhìn chằm chằm mình...Ai nói hắn chưa nhìn anh và cậu? Có chứ, hắn đã im lặng và ngẩng người ra, đứng nhìn cả hai từ xa khi hắn xuất hiện, khi hai tên quỷ đi tới dẫn cậu và anh đi...Cuối cùng hắn đã tìm ra hai người.

Cậu trông khác hẳn với hình ảnh mà hắn từng thấy...Một cậu bé xinh đẹp, sắc sảo không tì vết đã bị biến thành một sinh vật bóng tối và không thuộc về ánh sáng với một kí ức trống rỗng...Lần cuối cùng hắn gặp cậu là một năm trước, trước khi cậu bị giết...và lúc đó, cậu chỉ còn là một con người, một thiên thần trong lòng hắn tồn tại nơi nhân thế hỗn loạn.

=========

=====Chapter 2=====

Đoạn đường đi đến nơi phải đến khá dài. Nó băng qua cái cầu dài và quanh khúc ban nãy, đi qua một bãi tha ma mà chính cậu cũng thấy lạ: “Tại sao Miah lại còn có nghĩa địa?”...Ngoài ra còn phải vượt một dòng sông dài tanh mùi máu...

_Không biết dòng sông này gọi là gì nhỉ?_Cậu nhìn bâng quơ xuống dòng nước đen ngòm, sau đó ngước lên và mỉm cười với Changmin, anh cười lại với cậu và vuốt nhẹ mái tóc đỏ ấy.

_Delthado, dòng sông duy nhất ở Miah.

Hắn đáp ngắn gọn, mắt không rời khỏi cậu...Khuôn mặt đó, nụ cười đó, đã làm trái tim đóng băng của hắn tan thành nước, nụ cười đã cướp đi trái tim và tâm hồn của hắn từ lần đầu tiên gặp cậu...Từ lúc đó, hình ảnh của cậu luôn vương vấn trong đầu hắn không lúc nào phai nhạt.

_Nó cùng dòng với con sông đầy tử thi kia à?_Cậu chuyển ánh nhìn của mình sang hắn, đôi mắt có chút ngạc nhiên khi thấy hắn trả lời câu hỏi vu vơ của mình.

_Đúng thế._Hắn gật đầu_Cậu...còn nhớ tên mình không?_Hắn hiểu, một khi một con người như cậu bị biến thành một sinh vật bóng đêm như vầy thì sẽ quên sạch mọi thứ về bản thân và những người thân chung quanh mình...Một điều lệ đáng nguyền rủa nhất, hắn nghĩ thế.

_À...tôi không nhớ....Hyung ấy gọi tôi là Angela.

Lại mỉm cười, và lại một lần nữa làm tan băng của con tim cô độc của hắn... Angela, cái tên mà Changmin đã buồn miệng, là cậu nghĩ thế, đặt cho cậu lần đầu gặp nhau...“Kệ, miễn có tên là tốt rồi.” Cậu nghĩ, và cũng thực sự thích cái tên mà anh đặt cho đó. Đó cũng là một phần mà đã khiến cậu từ bỏ đi cái ý nghĩ “từ bỏ” mọi thứ của mình...là anh...

_Còn anh...có tên không...?

_Kim Jaejoong...._Hắn biết cái tên thân thương của cậu khi cậu còn sống, một cái tên hắn không thể đánh rơi ở đâu trong mớ kí ức hỗn độn và tối mịt của hắn...

_Anh là Tử thần?

_ Sao cậu nghĩ thế?

_Vì tôi thấy anh giống, và quen nữa..._Một câu nói êm dịu thoát ra từ cậu khiến hắn hơi ngỡ ngàng. Chẳng một con người bình thường nào có thể thấy được hắn cả, mà cho dù có thấy thì làm sao cậu nhớ được..._Hình như...chúng ta đã gặp nhau rồi thì phải...lúc tôi còn...

_Ta không biết._Hắn cắt ngang lời cậu bằng chất giọng đều đều lạnh tanh, nhưng trong lòng hắn thực sự bất ngờ, kí ức của cậu vẫn còn hình ảnh của hắn khiến hắn cảm thấy rất vui, một thứ cảm giác khó tồn tại ở một Tử thần như hắn.

Dù biết cậu sẽ chẳng bao giờ thuộc về hắn, hắn vẫn luôn mang hình bóng của cậu bên cạnh mình...

_Em lạnh không?_Changmin khẽ hỏi, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu vào lòng mình. Hành động đó khiến hắn khẽ nhíu mày khó chịu.

_Một chút...nhưng giờ thì ấm rồi._Cậu lại mỉm cười, từ khi gặp được Changmin, cậu cười nhiều hơn trước....cái quãng thời gian vài tuần đầu mà cậu bị shock nặng và đầy nỗi ám ảnh kinh hoàng bởi nơi này...

*******Flashback*******

Mọi thứ đến thật bất chợt khiến cậu tài nào chịu nổi nó...Cái kí ức cuối cùng cậu nhớ là một luồng ánh sáng trắng toát lóe lên rồi tắt phụt, nhường chỗ lại cho cái bóng tối đáng sợ này...Cố co cái cơ thể, không, là linh hồn mới đúng, linh hồn mỏng manh yếu ớt đang run lên từng đợt vì lạnh, cậu nép mình vào một khe đá tối tăm, đôi mắt vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net