Chương 7 : Anh yêu em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là buổi thi cuối cùng ở học kỳ đầu của sinh viên năm nhất. Lúc này là 2 giờ sáng, có một cô bé đang nằm ngủ yên lành trên chiếc giường ở ký túc xá thì bỗng nhiên tỉnh giấc, mò mẫm tìm điện thoại để nhờ vào ánh đèn flash mà cầm theo một cuốn giáo trình bước ra ngoài hành lang. Ở ngoài này vào buổi tối đèn hành lang rất sáng, cô không cần đến đèn flash nữa, chỉ cần kê tay vào thành lan can rồi mở sách ra đọc. Nhưng đọc mãi, đọc mãi mà trông mặt cô vẫn vô cùng căng thẳng và có vẻ chẳng tiếp thu thêm được gì, liền mở điện thoại ra gọi điện cho bạn trai cầu cứu. Hy vọng là anh sẽ không trách móc gì cô vì phá giấc ngủ của anh trước kì thi, nhưng đúng là không còn cách nào khác. Chuông reo 1 hồi, 2 hồi, 3 hồi, rồi có người nhấc máy. Linh định mở lời bằng một câu xin lỗi thì bỗng nghe thấy giọng người ở đầu dây bên kia hoảng hốt hỏi dồn dập:

- Linh à? Có vấn đề gì thế em? Em có sao không? Sao gọi anh muộn thế?

Một cảm giác hạnh phúc xen lẫn chút áy náy.

- Em không sao, không sao... Em xin lỗi vì gọi anh khuya thế này. Chỉ là... anh có thể giảng lại cho em chương cuối Toán cao cấp được không?

Đầu dây bên có kia một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

- May quá, anh tưởng em làm sao nên mới gọi anh vào giờ này. Còn cái chương ấy anh nghĩ là không thi đâu, em đừng bận tâm quá.

- Em cũng nghĩ thế, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng lại vừa mơ thấy thi vào chương ấy, nên em mới tỉnh dậy định ôn lại.

Linh nghe thấy tiếng Hà cười nhẹ nhàng.

- Thôi được rồi, công chúa đã muốn như thế thì kẻ hạ thần này xin được phép hầu hạ. Em mở sách ra đi, trang 182 trước nhé!

Sau khoảng một tiếng với sự giúp đỡ của Hà, Linh đã nắm được hầu hết những phần chưa hiểu. Tuy là vẫn còn một số thắc mắc, nhưng cô nghĩ cả hai nên đi ngủ để giữ sự tỉnh táo cho buổi sáng hơn là tiếp tục cố gắng.

- Em thấy cũng ổn ổn rồi anh ạ, chúng mình đi ngủ thôi kẻo vào phòng thi ngủ gật mất.

- Đủ tự tin đi thi rồi chứ?

- Dạ rồi!

Linh vừa nói vừa cười.

- Thế trả công anh thế nào đây?

- Ơ...

- Mai mà thi tốt nhớ mời anh bữa trưa đấy nhé!

Tưởng gì, trả công như thế thì đơn giản quá!

- Được thôi! Mai thi xong em sẽ mời anh.

- Tuyệt! Vậy giờ đi ngủ thôi. Chúc em ngủ ngon, sáng mai thi tốt nhé!

- Vâng, anh cũng vậy nhé!

Linh nói rồi cúp máy, quay vào phòng cuộn tròn trong chăn ấm, ấm như tình cảm của Hà dành cho cô vậy. Linh mỉm cười rồi ngủ thật ngon.

4 tiếng sau Linh tỉnh dậy, lòng có chút hồi hộp trước khi bước vào phòng thi. Cũng may là càng gần đến lúc thi thì tâm lý Linh càng ổn định hơn, sự tự tin dần dần quay trở lại. Đến khi Linh cầm đề bài trong tay thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Đúng là trong mơ luôn ngược với đời thật, phần kiến thức của chương cuối giáo trình hoàn toàn không có trong đề như Linh đã mơ thấy. Cô chỉ có chút áy náy là đã để Hà phải thức dậy vô ích giữa đêm khuya, lát nữa phải mời anh đi ăn gì đó ngon ngon mới được.

Tâm lý tốt cộng với kiến thức vững chắc khiến Linh giải quyết bài thi không mấy khó khăn. Thực ra có một câu cuối cùng với độ khó nâng cao cô không thể làm được, nhưng cũng không phải là vấn đề. Linh vui vẻ bước lên nộp bài, thở ra toàn bộ lo lắng và căng thẳng của kỳ thi đầu tiên trong đời sinh viên. Cô nhận lấy ba lô gửi ở ngoài phòng thi do không được cầm theo, đeo lên vai rồi bước ra ngoài.

Bây giờ là khoảng thời gian thu bài ở các phòng, cũng có thể có phòng vẫn chưa hết giờ thi nên Linh chỉ đứng ra trước sảnh tòa nhà đợi Hà chứ không gọi điện cho anh. Hôm nay Linh mặc chiếc áo len trắng, kết hợp với chân váy xòe xếp ly màu hồng. Cô đứng chờ bạn trai, đôi gò má ửng hồng vì lạnh làm Linh trông xinh đẹp lên gấp bội phần, thu hút vô khối ánh mắt nam sinh trộm nhìn. Nếu những anh chàng đó biết cô đang chờ ai, chắc chắn sẽ ghen tị với người đó lắm.

- Làm bài tốt không em?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Linh quay lại sau lưng và mỉm cười khi nhìn thấy chàng trai mà mình đang chờ đợi.

- Cũng được anh ạ, chỉ bỏ câu 1 điểm cuối cùng thôi. Còn anh thì sao?

- Chắc cũng chỉ hơn em 1 điểm thôi.

Cái nụ cười thật là đáng ghét, đúng là Hà lúc nào cũng hơn Linh một bậc. Hà thấy môi của Linh cong lên tỏ vẻ khó chịu thì liền xoa đầu cô rồi nói:

- Thôi nào, mình đi ăn mừng thi xong thôi. Em phải mời anh đấy, nhớ không?

Ở đâu ra cái chân lý người làm bài tốt hơn lại được mời như vậy cơ chứ.

- Xin hỏi người con trai hơn em 1 điểm muốn đi ăn gì nào?

- Ờm... bánh tráng cuốn thịt heo nhé!

- Ý kiến hay, em biết một chỗ ngay gần trường khá ngon.

- Chà! Gần trường mình hóa ra nhiều món ăn ngon nhỉ, mà hình như món nào em cũng biết.

Hà vừa nói vừa cười tỏ vẻ trêu chọc. Linh liền đưa tay lên định đánh cho Hà mấy cái nhưng  không làm được. Hà đã đỡ lấy tay cô, rồi lấy bàn tay cô đan vào tay anh. Hành động ấy tất nhiên khiến Linh trở nên thùy mị một cách nhanh chóng, ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt đi. Cặp đôi đang sánh bước bên nhau đúng là trai tài gái sắc. Mà không đúng, phải nói là cả hai người họ đều là tài sắc vẹn toàn.

Chẳng mấy chốc, sau khi đồ ăn được đưa lên bàn, Linh lại gặp cái bi kịch của những lần đi ăn nướng. Rõ ràng là đi ăn nướng hay đi ăn cuốn đều là do Hà đề nghị, nhưng anh hoàn toàn không hề biết ăn hai món này. Như cô đã biết, Hà không biết nướng đồ ăn, và đến bây giờ thì cuốn bánh tráng cũng không biết luôn. Nhìn anh lóng ngóng trông vừa đáng thương mà vừa tức cười.

- Cho anh này!

Linh đưa cho Hà cuộn bánh tráng đã được cô cuốn gọn gàng rồi lấy thêm đồ cuốn vào đĩa của mình.

- Anh nhìn em làm rồi làm theo nhé! Đầu tiên lấy bánh tráng ép vào tập bánh phở, anh sẽ lật được miếng bánh phở lên rất dễ. Rồi sau đó thì đặt rau sống, bún, thịt, dưa chuột hoặc bất cứ thứ gì anh thích vào rồi cuốn lại thế này thôi. Dễ phải không?

Linh cười tươi đưa cuốn bánh tráng đẹp hoàn hảo vừa làm mẫu cho Hà lên khoe rồi sau đó đặt nó vào bát anh. Hà cũng mỉm cười cúi xuống nhìn, rồi chầm chậm cầm cuốn bánh tráng lên, chầm chậm chấm nó vào bát nước chấm trước mặt, chầm chậm cắn một miếng, rồi trầm ngâm nói:

- Từ ngày mai trường mình được nghỉ Tết rồi, 3 tuần...

- Sao anh nhắc đến Tết trông lại buồn thế? Tết phải vui chứ!

- Tết ở Hà Nội buồn lắm... Năm nay có lẽ còn buồn hơn...

Nhìn ánh mắt Hà xa xăm phía ngoài khung cửa kính, Linh bỗng nhận ra một điều... Tết có nghĩa là được quây quần bên gia đình, được hạnh phúc đón một giao thừa ấm áp. Nhưng cũng có nghĩa là cô và Hà, hai người mới yêu nhau sẽ phải xa nhau một thời gian. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn này đúng là chẳng biết phải miêu tả thế nào.

- Ngày mai em về quê rồi đúng không?

- Vâng...

- Vậy tối nay bọn mình phải làm một bữa tất niên chứ nhỉ?

Hà vừa nói vừa tươi cười, xua tan đi bầu không khí u ám, làm Linh cũng thấy vui lên. Cô mỉm cười đồng ý.

*****

- Kết quả thế nào con?

- Cũng được mẹ ạ. Không trượt môn nào.

- Liệu có được học bổng không?

- Cái đấy... con nghĩ chắc là không.

Linh vừa ngồi trước laptop xem điểm vừa trả lời mẹ. Trường của Linh cũng ác thật, hôm qua mới tiễn Ông Táo về trời, hôm nay trường đã công bố điểm thi rồi. Cũng may là điểm thi của cô tốt, chứ nếu không thì... Chà chà! Quả là nghĩ đến mà rùng mình.

Còn nữa, kết quả của Hà cao hơn cô rất nhiều, xếp thứ 2 toàn khoa, cao hơn cô đến hơn 200 bậc. Linh tự dặn mình kỳ sau phải cố gắng hơn, xem ra làm bạn gái của người giỏi kể cũng có chút áp lực. Tuy có lẽ Hà cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này, nhưng vẫn nên cải thiện để xứng đôi vừa lứa hơn một chút.

Vừa nghĩ đến người nào thì thấy ngay điện thoại của người ấy gọi đến.

- Kết quả thế nào rồi em? Có hài lòng không?

- Cũng được, nhưng mà không hài lòng lắm đâu.

Linh phụng phịu trả lời.

- Kết quả của anh tốt thế, định gọi trêu em đấy à?

- Đâu có, anh gọi để rủ em đi ăn mừng.

- Anh nói gì cơ? Em về quê được cả tuần rồi còn gì, có còn ở Hà Nội đâu. Mà đi ăn mừng cũng được, anh về quê em đi.

- Thì anh về đến quê em rồi này!

Cái gì? Linh quả thật không tin vào tai mình nữa, nhất quyết phải hỏi lại.

- Anh nói gì cơ?

- Anh đã về tới quê em rồi, đang đứng ở bến xe. Anh nhớ là em nói nhà em gần bến xe, bây giờ có thể ra đón anh được không?

Tim Linh đập thình thịch. Hà vốn dĩ thường thích làm cho Linh bất ngờ, nhưng như thế này thì đúng là bất ngờ quá mức tưởng tượng rồi. Lúc này cô chỉ muốn có thể bay ngay ra bến xe. Nhưng khi chạy qua chiếc gương lớn ở phòng khách nhà mình, Linh mới nhận ra cô chưa thể đi ngay được.

Mấy ngày hôm nay chỉ quanh quẩn ở nhà, làm cơm rồi dùng bữa với gia đình, không ra ngoài chơi, nên cô cũng không để ý tới ngoại hình của mình. Không thể gặp Hà với tình trạng này được. Linh chạy vội lên phòng riêng, thay bộ đồ mới mua định giữ để mặc đi chơi Tết, chải tóc gọn gàng, tô thêm chút son rồi lại chạy vội xuống phòng khách. Thấy Linh đang xỏ giày, mẹ cô mới hỏi:

- Sắp đến giờ cơm rồi, còn đi đâu nữa?

- Con ra ngoài với bạn một lát, mẹ và cả nhà cứ ăn cơm đi, không cần chờ con đâu ạ.

Linh nói vậy rồi chạy đi ngay, bỏ lại mẹ cô ngơ ngác vài giây rồi bà mỉm cười một cách đầy ẩn ý. Liệu có phải mẹ cô vừa thoáng thấy hình ảnh xưa kia của chính mình trong cô con gái bé nhỏ?

Linh bước thật nhanh ra bến xe, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng. Cô cảm thấy quãng đường từ nhà tới bến xe ngày hôm nay bỗng dài một cách khó hiểu, phải chăng do Linh quá đỗi háo hức?

Và kia rồi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nơi mình cần đến. Linh đứng trước cửa ra vào của hành khách. Đúng là Tết sắp đến, người ra người vào nườm nượp, muốn tìm thấy Hà giữa dòng người này quả thật không dễ. Linh nhìn dáo dác xung quanh một hồi rồi mới chợt nhận ra cô có thể gọi điện thoại cho anh cơ mà. Đúng là lú lẫn hết cả rồi! Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đang tìm số của Hà trong danh bạ thì bỗng thấy có người vỗ mạnh vào hai vai mình từ sau lưng.

- Hù!

Linh quay lại, chẳng nói chẳng rằng, ôm chầm lấy người con trai ấy. Chàng trai bị bất ngờ, sững sờ trong một khoảnh khắc, rồi cũng vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

- Phản ứng mạnh mẽ thế này, có vẻ không giống em cho lắm. Có đúng là Linh của anh không?

- Thì... người ta nhớ mà...

Linh đỏ mặt thì thầm trong vòng tay ấm áp của người mình yêu.

- Được rồi, được rồi, anh ở đây rồi mà!

- Vẫn còn nhớ lắm!

Linh ôm chặt hơn, dụi đầu vào ngực Hà. Anh ân cần nói:

- Anh biết, anh biết mà...

Hà xoa đầu Linh, hôn nhẹ lên trán rồi gỡ cô ra khỏi người mình, nắm lấy tay cô mà dắt đi. Mọi thứ đối với Linh vẫn cứ như một giấc mơ. Bàn tay ấm áp này đáng lẽ đang phải ở xa cô cả trăm cây số, vậy mà bây giờ lại đang nắm lấy tay cô. Hà hôm nay mặc quần kaki đen, bên trên là một chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong áo len mỏng, để lộ phần cổ áo và khoác ngoài là một chiếc măng tô đen. Linh tự hỏi không hiểu có thứ quần áo nào trên đời này làm cho anh bớt đẹp trai được không nhỉ?

- Em không thắc mắc tại sao anh lại có mặt ở đây à?

Câu hỏi của Hà kéo Linh ra khỏi những suy nghĩ của riêng cô. Đúng rồi! Sao anh lại có mặt ở đây nhỉ? Gặp được anh khiến cô vui đến nỗi quên luôn cả thắc mắc cơ bản nhất trong lòng. Hà thấy Linh bối rối, liền không chờ cô mà nói tiếp:

- Bố mẹ anh và vài người bạn có một chuyến du lịch trước Tết, địa điểm rất may mắn và trùng hợp lại chính là ở đây, nên anh xin đi cùng. Vì anh nói có bạn ở đây nên bố mẹ anh cho phép tách đoàn, chỉ cần buổi tối về khách sạn là được.

Chà! Đúng là may mắn thật! Nhưng không hiểu sao trong niềm hạnh phúc lại man mác một chút thất vọng. Trong một phút giây nào đó cô đã hy vọng anh vì quá nhớ cô mà chạy đến đây tìm. Nhưng ngay sau đó Linh tự trách mình tham lam quá, lý do như thế nào đâu có quan trọng, quan trọng là anh đang ở đây.

Khi hai người bước ra khỏi bến xe, Hà hít thật sâu vài cái rồi nói:

- Không khí ở đây trong lành thật, hơn hẳn Hà Nội. Anh tự hỏi em xinh đẹp là do bẩm sinh hay do môi trường nhỉ.

Linh ngơ ngác. Như vậy là anh khen cô hay khen không khí ở đây?

Thấy Linh cứ yên lặng mãi, Hà đành phải nói tiếp:

- Anh nghĩ là... khách đến nhà thì cũng nên đưa người ta đi thăm thú xem nhà mình có gì chứ. Em đưa anh đi chơi xem ở quê em có gì đẹp nào.

Bây giờ Linh mới sực nhớ ra, vì đi vội quá nên cô đi bộ thẳng ra đây, không hề có phương tiện nào để di chuyển cả.

- Hay bây giờ hai đứa mình về nhà em lấy xe đã rồi đi nhé?

Thấy mặt Hà có chút căng thẳng, Linh phải giải thích ngay:

- À, anh không cần vào nhà em đâu! Đợi em ở ngoài là được rồi.

Hà ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Không cần đâu, anh nghĩ đi xe bus cũng được. Thường thì xe bus luôn đi qua những tuyến đường quan trọng nhất mà, đi tìm hiểu một thành phố bằng xe bus rất hợp lí. Có điều... gần Tết thế này xe bus chỗ em còn chạy không?

- Còn chứ, còn chứ! Ngay gần bến xe có một điểm dừng, đi theo em.

Một lát sau hai người bước lên một chiếc xe bus, ngồi ở băng ghế áp chót. Vị trí ngồi này đúng là tiện cho việc ngắm cảnh cũng như tán gẫu. Xe bus ngày Tết cũng rất ít người, lên xe ở bến xe khách mà chỉ có Linh và Hà cùng với một bác gái trung niên ngồi tận phía đầu xe. Rất yên tĩnh, rất riêng tư.

Linh được ngồi cạnh bạn trai, lại còn ở mảnh đất nơi mình sinh ra, cảm giác vui không tả xiết. Cô tíu tít chỉ cho Hà hết danh lam này đến thắng cảnh nọ.

- Anh nhìn kìa! Kia là ngôi đền rất nổi tiếng ở quê em, chắc anh cũng biết chứ? Hôm nay anh thấy không có ai, nhưng mấy hôm nữa đầu năm mới sẽ nườm nượp người đi lễ, có khi anh muốn chen vào cũng chẳng được đâu.

Một lát sau, Linh lại chỉ chỏ:

- Đây là hồ rộng nhất ở quê em. Đêm giao thừa người ta sẽ tổ chức bắn pháo hoa ở đây. A! Năm nay anh có đón năm mới ở đây luôn không?

- Anh không. Anh và bố mẹ chỉ ở đây 3 ngày thôi, đến chiều 26 Tết là về rồi.

Lúc hỏi hào hứng bao nhiêu thì nghe câu trả lời lại tiu nghỉu bấy nhiêu. Mọi tưởng tượng của cô về hình ảnh tay trong tay với Hà đứng ngắm pháo hoa đều đã tan biến hết.

Ngồi xe bus đi hết một vòng thành phố, xem qua hết những cảnh đẹp, ăn những món ăn ven đường, thoáng chốc mà chiều tà đã đổ bóng.

- Em phải về thôi! Bữa trưa đã không ăn ở nhà rồi, bữa tối mà cũng bỏ nữa chắc bố mẹ nhốt em ở ngoài đường luôn.

- Được thôi, vậy mình về thôi! Để anh đưa em về.

- Thôi, ở đây là địa phận của em mà, để em đưa anh về khách sạn mới đúng.

Hà bật cười.

- Vậy xin phiền tiểu thư.

Hai người nắm tay nhau đi dưới trời giá lạnh của mùa đông, mỗi cơn gió thổi qua là mỗi lần họ siết tay nhau thật chặt.

- Hôm nay em dẫn anh đi khắp cả thành phố rồi, anh thấy đẹp nhất là gì?

- Em!

- Dạ?

- Thành phố này đẹp nhất chính là em!

Linh ngại ngùng cúi đầu mỉm cười. Lòng cô thấy ngọt ngào ấm áp hơn bao giờ hết.

Khi còn cách khách sạn một đoạn đường, Linh dừng lại, ngại ngùng nói:

- Thôi anh lên đi, em sợ lại gần lỡ gặp người lớn thì không tiện.

Hà mỉm cười xoa đầu Linh, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:

- Cảm ơn em đã đưa anh về. Em đi về cẩn thận nhé, tới nhà thì báo cho anh.

Linh đỏ mặt nhẹ gật đầu rồi ngượng nghịu vẫy tay tạm biệt anh sau đó quay đi. Hà nhìn theo cô một lát rồi cũng quay bước về khách sạn.

Hà lấy chìa khóa từ quầy lễ tân, bước lên phòng, mở cửa bước vào nhưng không bật đèn. Trong ánh sáng nhá nhem của thời điểm ngay sau khi mặt trời mới lặn, anh đứng trước khung cửa kính hướng ra thành phố, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng với nhiều ô cửa sáng đèn, ngắm xe cộ qua lại trên đường phố dưới chân. Vậy ra đây chính là nơi người con gái anh yêu thương đã được sinh ra và lớn lên. Hà trầm tư lặng lẽ. Tại sao... càng gần lại càng thấy nhớ?

Chuông điện thoại reo, là bạn gái anh.

- Em về đến nhà rồi à?

- Vâng ạ.

Cả hai cùng yên lặng, mỗi người chìm trong một suy nghĩ riêng. Một lát sau, Hà thì thầm nhẹ qua điện thoại:

- Anh nhớ em...

Tiếp tục yên lặng. Có lẽ lúc này cái họ cần không phải là lời nói của đối phương, mà cái họ cần là chính đối phương. Xa nhau mà không gặp được nhau thì biết đâu còn có thể chịu đựng được. Nhưng khi đã gần nhau đến vậy, hít thở chung một bầu không khí, thì mỗi giây mỗi phút không được nhìn thấy nhau đều là những thời khắc chìm trong nỗi nhớ nhung da diết.

- Anh này...

Linh lên tiếng trước.

- Sao thế em?

- Đây không phải giấc mơ phải không anh? Chuyện ngày hôm nay anh xuất hiện trước mặt em, chúng mình đi chơi khắp nơi, ăn đủ mọi món, tất cả không phải mơ phải không anh? Sáng mai khi em tỉnh dậy, anh sẽ vẫn còn ở đây chứ?

- Anh không biết nữa...

Trái tim Linh thổn thức. Anh chỉ cần nói một từ "đúng" mà thôi. Tại sao anh lại nói câu không biết? Bởi vì...

- Từ thời điểm anh gặp được em, cho đến giờ phút này khi hai ta đang ở bên nhau, mỗi ngày đối với anh đều đẹp như một giấc mơ. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt em, anh đã không còn phân biệt được đâu là mơ đâu là thực nữa. Nếu như đây là giấc mơ, thì anh không bao giờ muốn tỉnh dậy. Còn nếu như đây là hiện thực, thì anh mong hai ta sẽ bên nhau mãi mãi.

Lặng yên một chút để người bên kia đầu dây có thể thẩm thấu hết được những gì anh muốn nói, rồi anh thì thầm:

- Anh yêu em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net