Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bún cá được bưng ra bàn, chỉ có mỗi bát của tôi là không hành hẹ rau cỏ gì, còn lại thì bát đứa nào cũng đầy ắp hành. Quân Nguyễn hơi nhăn mày nhìn bát bún trước mặt, cuối cùng vẫn cầm đũa và thìa lên.

Mùi hành nồng lên, chưa kịp ăn được miếng nào thì điện thoại của Minh Triết reo lên khiến bầu không khí im lặng dừng lại. Nó bắt máy chừng vài giây rồi đưa điện thoại qua cho Quân:
"Bố gọi, bố bảo mày không nghe máy."

Quân chẳng thèm cầm lấy điện thoại trước mặt, nó múc một chút nước canh cùng hành lên uống. Tôi thấy rõ mặt nó hơi nhăn đi.

Cuối cùng Minh Triết đành phải nghe máy tiếp, sau đợt nọ tôi đã biết được vài điều rằng Nguyễn Trần Ngọc Quân không hoà hợp với bố của nó cho lắm. Còn Minh Triết là anh em cùng cha khác mẹ với Quân.

Nhìn cả đám đang ăn, tôi lén múc một chút nước dùng trong bát của Quân nếm thử. Cái vị nồng hơi cay nhẹ lan trong miệng làm tôi muốn nhè ra, nhưng lại cố nuốt xuống:
"Hành cũng ngon lắm, mày đổi bát với tao đi, tao muốn ăn hành."

Quân Nguyễn nhìn sang tôi, sau vài giây nói chợt cười làm tôi hơi ngại. Vũ Duy Khánh phía đối diện ngừng lại:
"Đổi với tao này, chắc Quân thích ăn hành lắm."

Tôi khoanh tay:
"Bát của mày ăn rồi, tao không thèm."

Cả đám bật cười, bất chợt Minh Triết đứng bật dậy, nó cau mày nhìn Quân:
"Bố bảo về nhà gấp."

Quân Nguyễn chẳng thèm nhìn lên, nó thở hắt ra một tiếng:
"Tao đang ăn mà, sao cứ phá thế hả Triết?"

"Ông nhập viện rồi." Triết nói ngắn gọn khiến sắc mặt cả đám trở lên căng thẳng, đến lúc này đây thì Quân mới chịu để ý. Nó vội đứng dậy rút điện thoại ra.

Tôi chẳng rõ chuyện gì xảy ra, nhưng sau vài phút Nguyễn Trần Ngọc Quân và Nguyễn Trần Minh Triết đã thanh toán xong và đi về trước, để bốn đứa còn lại ngồi với bát bún cá dang dở.

Hoàng Đức Anh cũng đứng dậy ngay, nó xin phép về trước xem tình hình, chúng tôi cũng chẳng còn lý do gì cản nó lại cả.

Ngồi lại trong quán bún cá, tôi nhìn chằm chằm bát bún không hành trước mặt làm Khánh phải gõ đâu tôi hai cái:
"Làm sao đấy? Thấy tội lỗi à?"

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt đang cười của Khánh, Nguyệt nghe vậy hơi chọc tay tôi:
"Tội lỗi gì cơ?"

Khánh cười khẽ tiếp tục trộn đều bát bún trước mặt lên, nó nói với tông giọng hơi trầm thấp làm tôi có cảm giác gai sống lưng:
"Lừa tình Nguyễn Trần Ngọc Quân chứ sao?"

Đúng, tôi là người nhờ Khánh làm ra cái trò này, tôi biết Quân bắt đầu để ý tôi, hành động của nó đủ để thấy được rằng nó đang thích tôi thế nào. Tôi không phải đứa ngu mà không nhận ra điều đó. Tuy chưa tiếp xúc với nó được bao nhiêu lâu, nhưng tôi lại hiểu tính nó hơn hết.

Vì thế tôi mới nhờ Khánh khiêu khích giới hạn của Quân Nguyễn thôi chứ giữa tôi với Khánh chẳng có tình cảm yêu đương chó má gì hết. Rồi tôi lại tỏ ra quan tâm nó nhưng không để nó có cơ hội tiến đến gần tôi hơn, tôi biết mình làm thế là hơi hãm.

Nhưng tôi chẳng quên được vụ nó cùng Trần Việt Hùng chơi xỏ tôi hồi đầu năm. Quân Nguyễn có thể tồi tệ thôi nếu nó tán tôi vì cá cược, nhưng nó lại vì Trần Việt Hùng - thằng mà tôi thề nếu được làm lại cuộc đời thì sẽ đếch bao giờ dính vào.

Đợi nó thích tôi thật sự, tôi sẽ đá bay Nguyễn Trần Ngọc Quân ra khỏi cuộc đời của tôi và trở lại sống một cuộc sống yên ả như trước.

Sau khi nghe tôi nói, cả Nguyệt và Huy đều thở dài, đặc biệt là Minh Nguyệt. Con bé chẳng buồn đụng đũa đến bát bún trước mặt nữa:
"Là người ngoài cuộc thì tao chẳng nói ai đúng ai sai, nhưng với tư cách là bạn thân của mày thì tao chỉ khuyên mày duy nhất một câu thôi Dâu ạ. Muốn trêu đùa thì nhất định đừng để tình cảm thật sự xuất hiện. Cuối cùng thì người đau khổ cũng chỉ có hai đứa chúng mày mà thôi."

Tôi thở dài, lấy thìa chọc chọc vào bát bún đã dần nguội mà chưa đụng đũa miếng nào cả:
"Tao biết rồi, tao sẽ kết thúc chuyện này sớm thôi."

Bùi Hoàng Huy xoa xoa mái tóc tôi:
"Không hổ danh là bạn thân tao, biết cách ăn miếng trả miếng lắm, ơ... Quân Nguyễn để quên balo à?"

Giờ tôi mới nghía đầu sang bên cạnh để rồi nhận ra rằng Quân thật sự để quên balo ở lại, tôi hơi cụp mắt xuống:

"Để mai tao đem trả nó."

____________

Quân's POV

Tôi dừng chân, cuối cùng quyết định quay đầu lại.

Trong tai tôi văng vẳng câu "Tao sẽ kết thúc chuyện này sớm thôi." của em.

Bỗng chốc cảm giác khó chịu từ sâu trong lồng ngực dân lên trong cổ họng, tôi chẳng biết nên làm sao cho phải. Tôi biết Dâu đang trả đũa tôi chứ.

Trong cái hôm tôi được đưa vào bệnh viện, Khánh Vy đã đợi tôi thức dậy chỉ để nói với tôi rằng Dâu không tốt như tôi nghĩ đâu.

"Con bé đấy nó là đứa đá Trần Việt Hùng đấy, cũng là nó khiêu khích việc mày và Trần Việt Hùng bắt tay lại chơi xỏ nó, rồi lại tỏ vẻ là đứa bị hại trong khi nó đã biết hết ngay từ đầu. Nó chỉ giả vờ ngây thơ nhìn mày diễn như một thằng hề thôi. Rồi nó sẽ trở thành người bị hại trong chính câu chuyện mà nó dệt lên, tao không muốn thấy mày bị nó lừa."

"Tao chấp nhận việc bị lừa, giờ thì đừng xen vào cuộc đời nhau nữa."

Tôi không quên Khánh Vy đã nói với tôi những gì, khi nghe đến đấy nói thật là tôi thấy mình cũng đáng bị như thế lắm, ai bảo tôi tiếp tay cho thằng Hùng làm gì cơ. Tôi đã từng định để bản thân suýt rơi vào vực thẳm của tội lỗi cơ, có lẽ Dâu chính là sự trừng phạt cho những gì mà tôi đã từng gây ra?

Nhưng sao tôi lại thấy sự trừng phạt này ấm áp đến thế? Sự trừng phạt này giá mà tôi có thể đem theo cả đời.

Không sao đâu, tôi vẫn sẽ ở đây dù sau này Dâu có đá tôi xa đến đâu đi chăng nữa.

Vừa bước ra xe, Minh Triết đã hỏi ngay:
"Sao bảo quay lại lấy balo? Rồi balo đâu?"

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhún vai một cái:
"Thôi, để lấy sau cũng được."

Chúng tôi cùng ngồi ở ghế sau của xe như thường lệ, chiếc xe phóng thật nhanh đến bệnh viện nơi ông tôi đang được điều trị. Cái gai nơi cổ họng cứ mắc kẹt ở đó khiến tôi không thể nào thốt lên thành lời, cuối cùng vẫn là Minh Triết phá tan bầu không khí im lặng trước:
"Theo tao thấy thì Vũ Duy Khánh không thích Linh Anh thật đâu, đừng lo lắng."

Bất chợt nghe Minh Triết nói thế, tôi hơi lặng người đi:
"Sao lại nói thế?"

"Dựa vào cách nói chuyện, bề ngoài hướng đến Linh Anh nhưng thật ra toàn nhắm thẳng vào mày. Ánh mắt nữa, ánh mắt của người biết cách suy nghĩ ấy."

Tôi phì cười, nói thật thì thằng anh này của tôi rất giỏi đọc vị và nắm bắt tâm lý của người khác. Nó theo gen của ông nội tôi, y như bản sao thứ 2 của ông vậy, nhưng mà từ trước đến giờ ông chưa bao giờ chịu thừa nhận nó là thành viên của gia đình tôi.

________

Đến nơi, tôi thấy bên ngoài phòng bệnh là bố và dì Ngọc.

Vừa thấy tôi ông đã cau mày:
"Sao không nghe điện thoại?"

Tôi chẳng liếc mắt nhìn ông một giây nào cả, chỉ cần nhìn lâu thêm thôi tôi càng thấy buồn nôn. Có lẽ không thấy tôi trả lời, ông lao đến tóm lấy cổ áo tôi:
"Mày câm đấy à?"

Dì Ngọc với Minh Triết nhanh chân đến giữ ông ấy lại trước khi ông ra tay đánh tôi, nhưng tôi cũng chẳng thấy điều đó có ích mấy vì dù sao tôi cũng chịu đòn quen rồi:
"Học từ bố cách tắt điện thoại khi ở cùng đối tác mà bố thường hay nói đấy."

Ông vung tay lên:
"Mày càng ngày càng hỗn, tao chẳng dạy được mày nữa à?"

Cái tát chưa kịp giáng xuống mặt tôi đã bị Minh Triết giữ thật chặt lại:
"Tại con không bảo được Quân, bố đừng đánh em!"

Tôi nhìn sang Minh Triết, thằng anh tôi cái gì cũng giỏi mà sao đừng cạnh tôi lại ngố thế? Lần trước vì đỡ hộ tôi mà trật cả khớp tay còn chưa chừa hay sao đấy? Chưa kịp để chuyện gì xảy ra, trong phòng bệnh vang lên tiếng nói to:

"Anh thử động vào một cọng tóc nào của cháu tôi xem?"

Nghe đến đây, bố buông tôi ra. Tôi cũng chẳng buồn nhìn lại ông mà bước thẳng vào trong phòng.

Ngồi lại bên cạnh giường bệnh, ông nội tôi trông già yếu kinh khủng, tôi rất ít khi gặp ông nội vì ông vướng bận quá nhiều việc ở công ty. Ông nhìn tôi, trên tay ông là cuốn Đắc Nhân Tâm còn đang đọc dở, tôi cúi đầu:
"Truyền nước thì ông nằm im thôi, đừng có di chuyển đọc sách này nọ."

Ông nhìn chằm chằm tôi:
"Không được vui nhỉ? Ở trường gặp cái gì à?"

Tôi nhìn sang bình hoa bên cạnh:
"Ông nhập viện thì sao mà vui được?"

Ông bật cười không nhìn tôi nữa, gấp cuốn sách trong tay lại:
"Có gì không vui thì phải nói, ông chẳng còn thời gian dài để nghe được nữa đâu."

Tôi nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, có lẽ ông đã đuổi bố tôi ra ngoài. Còn Dì Ngọc và Minh Triết thì chẳng dám vào trong.

___________

"Ông nội Quân mất rồi." Tôi chợt ngẩng đầu nghe đám học sinh trong lớp tôi bàn tán, nhìn sang cô gái ngồi bàn trên của tôi. Minh Nguyệt im lặng nhìn ra bên ngoài, màn mưa lay phay làm ướt cửa kính. Vị trí bên cạnh tôi lại trống không chẳng có ai ngồi.

__________

P/s: chương này hơi dài huhu, mọi người đừng thấy ngán nha:<<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net