Chap 5: Kế hoạch tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Là ngày mà Trịnh Lan Nhi sẽ tỏ tình với Đường Thiệu Phong. Là ngày quyết định kế hoạch của chúng tôi thành hay bại. Hôm nay là một ngày rất đẹp luôn. Bầu trời xanh thẳm, cao vút, không một gợn mây. Những cánh chim bồ câu bay lượn trông thật đẹp mang bao nhiêu hi vọng và sự nỗ lực, cố gắng của chúng tôi đến với cánh cửa hạnh phúc. Ánh nắng nhè nhẹ, yếu ớt cô len lỏi vào những lá cây mướt xanh một màu sự sống. Người đi đường tấp nập, đông vui. Trên những cành cây, dàn giao hưởng của những chú chim sơn ca, họa mi tạo nên bản nhạc trầm bổng hòa tấu với tiếng gió du dương, nghe mà xao xuyến lòng người. Mấy khi đã có một ngày tuyệt vời như vậy đúng không? Nó sẽ càng tuyệt vời khi mong ước của Lan Nhi được trở thành sự thật.

Tôi, Dư Hạo và Dương Minh đã tụ tập ở nhà Lan Nhi từ sáng sớm. Chúng tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Tôi, Dư Hạo cùng nhau vẽ những bức tranh chân dung về Thiệu Phong, vẽ hình ảnh lúc cậu ấy học bài, lúc cậu ấy chơi thể thao, lúc cậu ấy quan tâm, giúp đỡ người, lúc cậu ấy nở nụ cười. Đương nhiên, chúng tôi không thể tưởng tượng ra được rôi. Tất cả là nhờ những bức hình mà Lan Nhi đã đưa cho chúng tôi. Cậu ấy hàng ngày đi theo Thiệu Phong, chụp lại những bức ảnh liên quan đến Thiệu Phong rồi giấu những bức ảnh đó trong cuốn nhật kí. Còn Dương Minh thì sao? Cậu ấy và Lan Nhi đi trang trí cho khung cảnh lãng mạn mà Lan Nhi tỏ tình với Thiệu Phong. Trong lúc đó, tôi và Dư Hạo tiếp tục vẽ tranh. Nhìn hình dáng khi vẽ tranh của cậu ấy trông thật thu hút. Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi....Dư Hạo nói:

-Sao cậu không lo vẽ đi mà cứ ngồi đấy nhìn chằm chằm vào mình vậy chứ?

-Mình đâu có nhìn cậu đâu. Mình chỉ đang nhìn cách cậu vẽ tranh thôi mà. Mà tranh cậu vẽ đẹp thật.-Tôi đáp.

-Đó là điều đương nhiên.

-Thế rốt cuộc vụ lá thư mà cậu gửi mình là như thế nào hả? Cậu hãy cho mình một một lời giải thích đi chứ.-Tôi thắc mắc hỏi.

-Bây giờ chưa phải là lúc mình giải thích với cậu.

-Thế khi nào mới được đây chứ?

-Rồi ngày đó sẽ đến thôi. Mình không cần giải thích cậu khác biết câu trả lời là gì.

-Được. Vậy mình tin ở cậu.

Đang say sưa vẽ tranh thì Lan Nhi và Dương Minh trở về với một khuôn mặt buồn bã. Tôi hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

-Chuyện là bọn mình không tìm được chỗ thích hợp. Tất cả mọi nơi buổi tối đều có rất nhiều đến. Thế thì bọn mình sẽ không thực hiện được kế hoạch này. Hai cậu có chỗ nào được không?

-Tớ có. Nhà tớ có một căn nhà ở ngoại ô cách đây cũng không xa lắm. Đi tầm tiếng rưỡi là đến nơi.-Dư Hạo nói.

-Vậy chúng ta quyết định sẽ thực hiện kế hoạch ở đó nhé! Nhưng phải có một người ở lại để đưa Thiệu Phong đến chỗ đó.-Tôi nói.

Chúng tôi đều nhìn về phía của Dương Minh. Dương Minh ngạc nhiên nói:

-Chẳng lẽ người phải ở lại là mình sao? Tại sao phải là mình, sao không cho Dư Hạo ý?

-Dư Hạo bận rồi. Cậu ấy và mình còn phải vẽ tranh nữa.-Tôi nói.

-Hai người lại được ở riêng với nhau chứ gì.-Dương Minh thì thầm.

-Cậu vừa nói gì à Dương Minh?-Tôi loáng thoáng nghe thấy hỏi.

-Mình đâu có nói gì đâu. Chắc cậu nghe nhầm rồi.

Dương Minh ở lại. Còn lại chúng tôi lên đường đi đến nhà của Dư Hạo ở ngoại ô.

Đến nơi, thấy căn nhà này cũng đẹp phết. Phía sau còn bất ngờ hơn nữa. Đó là một khu vườn rất thơ mộng, cây cối xanh mướt, hoa thơm thoang thoảng. Một không gian lãng mạn thế này thì chắc không cần phải trang trí nhiều rồi. Sau khi hoàn thành xong những bức tranh, tôi và Dư Hạo ra ngoài giúp Lan Nhi trang trí. Chúng tô treo những bóng đèn với đủ hình dạng. màu sắc treo lên cây. Không những vậy, chúng tôi còn treo những bức ảnh của Thiệu Phong lên cây. Đường đi vào chúng tôi cũng đã khéo léo lắp những ánh đèn hình ngôi sao lập lòa, lúc sáng lúc tối. Bây giờ, còn một điều quan trọng hơn kém là Lan Nhi sẽ đi chải chốt lại cho thật lộng lẫy để chờ Dương Minh đưa Thiệu Phong đến. Tôi và Dư Hạo ngồi ngoài đợi. Trong khi đó, Dương Minh đang đi thuyết phục Thiệu Phong đến đây và không cho cậu ấy biết về vụ này. Nói mãi nhưng Thiệu Phong vẫn không đồng ý. Dương Minh đành ra một hạ sách hơi bất đắc dĩ một chút. Dương Minh nói dối là Trịnh Lan Nhi đang bị ốm mà bố mẹ cậu ấy không ở nhà, chỉ có đúng Tiểu Nguyệt tôi ở đấy nên cần người đến giúp đỡ chăm sóc Lan Nhi. Nghe tin Lan Nhi bị bệnh, có vẻ như Thiệu Phong rất lo lắng nên cậu ta đồng ý luôn. Cuối cùng cũng lừa được Thiệu Phong đến đây. Dương Minh đưa cậu ta vào nhưng hình như cậu ta không biết đó chỉ là một lời nói dối thì phải. Mãi cho đến khi Dương Minh lẳng lặng rời đi từ phía sau, Trịnh Lan Nhi xuất hiện tròn một bộ váy thục nữ màu trắng tinh khôi thì cậu ta mới biết là mình bị lừa. Thiệu Phong hỏi Lan Nhi:

-Sao các cậu lại lừa tớ?

Lan Nhi không trả lời. Thiệu Phong quan sát xung quanh thì thấy bất ngờ khi những tấm ảnh chụp mình lại ở đây. Đúng lúc đó, màn hình máy chiếu hiện lên một đoạn clip ngắn. Trong đoạn clip đó xuất hiện những bức tranh mà tôi và Dư Hạo đã vẽ và kèm theo lời bình. Bức vẽ đầu tiên xuất hiện vẽ cảnh Thiệu Phong đang học bài với dòng chữ: 'Thiệu Phong, cậu có biết không?' Bức thứ hai xuất hiện là hình ảnh Thiệu Phong đang chơi thể thao với dòng chữ: 'Đã có một người luôn'. Rồi bức thứ ba là bức Thiệu Phong đưa ô cho một em nhỏ với dòng chữ: 'Thích cậu'. Bức thứ tư là một bức tranh là bức Thiệu Phong đi về nhà và người đi theo sau không ai khác....chính là Trịnh Lan Nhi với dòng chữ: 'Đó chính là mình Trịnh Lan Nhi. Mình đã luôn âm thầm đi theo cậu, theo dõi cậu, vì đơn giản là mình thích cậu.' Lúc màn hình máy chiếu phát đến bức tranh cuối, xuất hiện những dòng chữ ở cuối thì Trịnh Lan Nhi cũng đã nói những lời như vậy với Thiệu Phong. Ánh đèn sáng rực, hoa thơm thoang thoảng hào vào làn gió mát, những lời tỏ tình dễ thương, chân thành đã tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Trinh Lan Nhi nói tiếp:

-Mình thích cậu nhiều như thế. Liệu cậu có thích mình không?

-Sao cậu lại làm những chuyện như này chứ?-Thiệu Phong nghẹn ngào nói.

-Cậu nói như vậy, chẳng lẽ cậu không thích mình sao?-Trịnh Lan Nhi thất vọng nói.

-Không phải mình không thích cậu mà đáng lẽ ra những việc tỏ tình như thế này mình phải là người làm mới đúng chứ. Thực ra, mình định sau khi tốt nghiệp xong mới tỏ tình với cậu nhưng mà...cậu đã cướp mất cơ hội này của mình rồi. Trịnh Lan Nhi, mình thích cậu.-Thiệu Phong nói bằng một giọng ấm áp kì lạ.

Trịnh Lan Nhi ngạc nhiên trước lời tỏ tình của Thiệu Phong. Cô bất ngờ Thiệu Phong hôm nay lại nói nhiều như vậy, bất ngờ khi Thiệu Phong tỏ tình với cô và cũng bất ngờ khi Thiệu Phong cũng thích cô. Trịnh Lan Nhi đáp:

-Mình có một câu nói với cậu.

-Cậu khoan hãy nói bất cứ điều gì, hãy cho mình nói một câu này nữa được không? Trịnh Lan Nhi, cậu có thể làm bạn gái mình được không?

-Được. Mình đồng ý.-Trịnh Lan Nhi hạnh phúc nói.

Không ngờ, Đường Thiệu Phong cũng là một con người lãng mạn như vậy, cứ tưởng cậu ta là tảng băng ai ngờ...cậu ta lại không hoàn toàn như vậy. Lúc đó, Trương Tịnh Nguyệt nhìn sang Dư Hạo bằng một ánh mắt hi vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai Dư Hạo cũng sẽ như vậy với cô giống như Thiệu Phong tỏ tình với Trịnh Lan Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net