Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kia thì lại vô cùng bình tình, mặt dày ra vẻ tiếp thu ý kiến, lời khuyên của mọi người. Nhìn bản mặt của Hùng càng làm Hoài tức xì khói, bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị mọi người dìm chết, cô chỉ còn cách chút giận vào đồ ăn.

Chương 14

Tính cả thời gian chờ đồ ăn, bữa lẩu của lớp họ phải mất gần hai tiếng mới kết thúc. Như kế hoạch cả bọn lại hò hét nhau đi hát, với 41 con người trưởng thành này Ngọc rất nghi ngờ là sẽ không có phòng hát nào đủ to mà chứa hết được bọn họ. Thực tế đã chứng minh sự hiểu biết của Ngọc trong lĩnh vực ăn chơi này quá hạn chế. Căn phòng mà Ngọc đang đứng đủ sức chứa 50 người chứ đừng nói là 41 người họ. Thiết kế căn phòng này cũng khá độc đáo, nó được chia là hai khu vực, một nơi là bộ bàn ghế dài dành cho những thành phần thích hát, còn một nơi lại gồm 4 bộ bàn nhỏ kiểu ngồi bệt dành cho những hoạt động như chơi bài, rút gỗ, cá ngựa,... Ở đây cũng phục vụ đủ loại đồ ăn vặt, nước uống cần thiết cho mấy dạng tụ tập giống bọn họ.

Vừa vào đến phòng là mọi người đã nhanh nhảu chiếm chỗ, kiếm hình thức chơi bời phù hợp với mình. Ngọc rất muốn ra khu vực ngồi chơi, cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng trước ánh mắt áp bức của mấy chị em tốt kia cô lại phải ngồi yên vị ở khu vực hát. Hoài muốn lên phát biểu mấy câu trước lớp trước khi mọi người chìm vào cuộc chơi, Hoài còn chưa kịp lên tiếng đã bị mấy thành viên còn lại không nể nang mà kêu xuống. Mỗi bài phát biểu của Hoài đều rất dài mà còn rất tẻ nhạt, họ thì không muốn phí thời gian tụ họp để nghe chút nào. Hoài bất mãn xuống đài, lúc còn học cùng nhau, ai cũng sợ uy danh của lớp trưởng, giờ mới học được 1 năm đại học mà đã thế rồi.

Tủi thân, Hoài kiếm một chỗ khuất ngồi tự kỷ, đồng thời cũng nghĩ cách để lấy lại sự uy nghiêm của mình. Mải suy nghĩ về tổn thất tinh thần của mình ngày hôm nay, một lúc sau Hoài mới để ý đến kẻ ngồi bên cạnh mình. Liếc mắt nhìn sang khiến Hoài chỉ muốn hóa đá, là cái tên Hùng làm cô mất mặt vừa rồi. Hắn đang nhìn Hoài chăm chú, bên môi là nụ cười rất đáng đánh đòn. Chắc chắn hôm nay mình bước chân trái ra khỏi cửa, Hoài nghĩ thầm trong lòng. Đang định nhấc mông tìm chỗ khác ngồi Hoài lại đau lòng phát hiện ra không còn chỗ nữa rồi. Mà còn đen hơn nữa là hiện cô đang ngồi ở phía ngoài cùng, có nghĩa là bên trái cô là Hùng, làm bạn bên phải cô là thành ghế. Bình tĩnh, thật bình tĩnh, hãy coi hắn là không khí, một loại không khí ô nhiễm mà thôi, thêm lần nữa Hoài nhẩm "thần chú" trong lòng. Hít thở sâu, Hoài đem sự chú ý lên sân khấu trước mặt xem kẻ đang hát là ai (sân khấu thực chất chỉ là khoảng trống trước màn hình karaoke để cho mọi người đứng hát). Với suy nghĩ cứ lờ hắn đi thì sẽ không có chuyện gì hết, Hoài không hề ngờ rằng, tối nay cô sẽ không được yên, và hôm nay là bắt đầu của chuỗi ngày nghỉ hè đầy nước mắt của cô.

(Lời của tác giả: đầy nước mắt như nào mình sẽ viết vào phần ngoại truyện cũng có thể là một câu chuyện riêng về nhân vật Hoài này)

Khoảng thời gian gần nửa tiếng làm nóng sân khấu bằng những bài nhạc bất hủ qua đi, những bài hát mang đậm phong cách cá nhân bắt đầu được đưa lên sàn. Nam hùng dũng xông lên hát làm phía dưới nổ ra một tràng huýt sáo, vỗ tay cổ vũ. Phải biết là tên này có giọng hát rất hay nhưng lại không mấy khi thể hiện.

"E hèm, đồng bào có nghe rõ tôi nói không ạ."

"Hát đi, đừng có câu giờ nữa." Lớp bất mãn trả lời.

"Chậc chậc, mọi người bình tĩnh. Hôm nay tôi sẽ thể hiện liên khúc "Tình yêu" dành tặng đến Lan, người mà tôi thầm thích 3 năm, theo đuổi công khai 1 năm ròng rã liền. Lan, đồng ý làm người yêu tớ đi!".

Kết thúc bài phát biểu Nam còn làm hành động một nụ hôn gió ném về phía Lan, người nãy giờ khuôn mặt đã cực kỳ biến dạng vì xấu hổ nay lại thêm một phần tức giận. Có mặt nhiều người thế này, Lan tức thì cũng chỉ có thể ngồi im. Hừ, thích hát thì hát, tự dưng có người hát cho nghe miễn phí tội gì mà không nghe. Tuy thế trong lòng Lan bất giác có một cảm xúc kỳ lạ. Nam đúng là đã và vẫn đang theo đuổi cô nhưng đây là lần đầu tiên cậu công bố trực tiếp như thế này. Cảm giác lúc này rất không tốt.

Cũng có một người tâm trạng xấu không kém Lan, cái cốc nhựa trong tay Phượng đã bị bóp nhăn nhúm. Hành động đấy của Phượng khiến nhóm của Hạnh cười rất vui vẻ, một mũi tên trúng hai đích. Vừa có thể làm Lan xao động, vừa khiến "viên đường" kia từ bỏ. Phải biết là cái vụ hát tặng này cũng chính là một trong số những chiêu mà hội của cô bày ra cho Nam, đồng thời bọn họ còn nhiệt tình đưa danh sách những bài hát mà Lan thích cho Nam nữa. Âm nhạc du dương vang lên, một bài hát quen thuộc.

"An empty street, An empty house,

A whole inside my heart.

I'm all alone.

The room are getting smaller.

I wonder how, I wonder why,

I wonder where they are.

The days we had,

The songs we sang together...."

Lần lượt ba bài "My Love", "Take me to your heart", "If I let you go" được thể hiện qua giọng hát của Nam. Đó cũng là ba bài mà Lan thích nhất, Ngọc còn nhớ hồi mới chơi với Lan, cô thường xuyên bị Lan bắt nghe ba bài này. Lúc nào Lan hứng lên thì Ngọc lại có vinh dự nghe Lan hát, nhớ lại giọng hát của Lan với nghe giọng của Nam lúc này Ngọc tự thấy thương cho tai mình một thời. Liếc nhìn sang Lan đang ngồi bên cạnh, có người xuất thần rồi. Lại liếc nhìn sang mấy đứa kia thì thấy bọn họ đang cười tươi rực rỡ làm dấu hiệu Victory.

Giai điệu bài hát thứ tư, đồng thời cũng là bài hát cuối trong liên khúc vang lên. Là một bài hát tiếng việt, Ngọc nghe rất quen tai nhưng cô nhất thời không nhớ ra được tên của nó. Ngẩng đầu nhìn lên màn hình, Ngọc khá ngạc nhiên, không ngờ Nam lại trọn bài này để kết lại liên khúc của mình. Nam đúng thật rất tinh tế, Ngọc cảm thán, Lan không sớm thì muộn cũng "đổ" thôi.

"Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường,

Hành lang ấy xa dần xa bước chân người.

Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng,

Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong.

Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe.

Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần.

Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường,

Hai đứa chung đường sao nghe vấn vương.

Bao yêu thương trong ta tìm về,

Một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa.

Nghe bâng khuâng trong ta một thời,

Tìm bước ngày xưa ướt mưa người còn đâu nữa.

Ai thương ai quen ai giận hờn,

Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới.

Cho hôm nay miên man bồi hồi,

Nhặt lá vàng rơi khi xưa một mối tình thơ."

Im lặng là hai từ dùng để miêu tả hiện trạng của lớp sau khi Nam hát xong bài "Tình thơ". Không phải vì giọng Nam quá hay mà do bài hát này khiến cho mọi người rơi vào trạng thái trầm tư. Có ai trong đời học sinh mà không nuôi dưỡng trong mình một đoạn tình cảm không thể nói ra. Có lẽ có nhưng những người nay chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Học đại học một năm, giờ quay lại gặp bạn cũ vấn vương trong lòng lúc còn cùng dưới một mái trường không hề nhạt đi mà còn có phần nào đó mạnh mẽ hơn. Liệu cô ấy/cậu ấy có còn giống như những gì mình biết hay đã thay đổi ? Phải chăng cảnh còn, người còn nhưng đã khác xưa rât nhiều rồi. Chỉ sợ đi một chặng đường dài, đến khi quay đầu nhìn lại chỉ còn trong tim sự tiếc nuối vì chưa thể tặng nhau "cành hồng thắm".

Nam, kẻ gây ra tình trạng này vẫn là thức thời nhất. Rõ ràng mục đích của cậu chỉ là khiến Lan cảm động, sao lại khiến tất cả xúc động đến mức này. Cậu ta cảm thấy mình đúng là thiên tài mà (có kẻ tự kỉ kìa >"<). Khẽ hắng giọng để mấy kẻ đang trìm trong ký ức kia tỉnh lại:

"Khụ, mình hát không hay thì ít nhất cũng phải vỗ tay làm phí an ủi chứ. Như này thật khiến con tim ta tổn thương mà."

Hành động của Nam đã thành công kéo mọi người ra khỏi trạng thái trầm tư. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, không khí cũng thoải mái hơn hẳn. Nhận xong sự tán dương của mọi người, Nam vui vẻ "vẫy đuôi" chạy về ngồi cạnh Lan. Cậu ta nhìn Lan cười hớn hở nhưng lại nhận được một cái lườm lạnh lùng của cô. Vẻ mặt mếu máo, Nam quay ra thăm dò đội quân sư của mình, Hạnh ném cho Nam hai cái dấu hiệu: 1 là "like", 2 là victory. Có nghĩa là cậu đã thành công bước đầu. Thấy thế, Nam cười tươi, không sợ bị Lan lườm thủng người, tiếp tụ ngồi xuống bám sát từng hành động của cô.

Chương 15

 

Nhờ có Nam mở màn, các thành viên khác bắt đầu ầm ĩ chọn bài hát. Còn có nhiều trường hợp tranh nhau cái mic đến sứt đầu mẻ trán. Những giai điệu cũ cực cũ, mà mới cũng cực mới được cất lên. Từ nhạc trẻ cho đến nhạc vàng, nhạc chiến trường, còn có cả mấy thành phần hát cả cải lương (O_o),... Theo đánh giá của Ngọc thì buổi hát karaoke này đúng là một nồi lẩu thập cẩm, đủ các vị.

Hát được một lúc, cổ họng ai cũng khát khô vì gào. Không tham gia trực tiếp thì cũng hăng sang gào rú bên ngoài míc. Trên bàn đầy đủ các loại đồ uống có ga, từ nước ngọt cho tới bia. Nếu là hồi cấp 3 thì nước ngọt chắc là ưu tiên được chọn hàng đầu, lần gặp mặt này thì bia lại được ưu tiên. Chẳng mấy chốc bia bị giành giật hết sạch, mọi người còn kêu Hoài gọi thêm bia, kêu phải gọi thêm ít nhất một thùng để mọi người liên hoan. Tuy vậy, với cương vị cựu lớp trưởng, phải lo cho an toàn của mọi người, Hoài kiên quyết từ chối. Mọi người ầm ầm phản đối ý kiến của Hoài, bảo ràng giờ họ không còn là mấy đứa học trò cấp 3 nữa rồi. Nháo nhào một lúc, thương lượng một hồi, mãi Hoài mới chịu thỏa thuận gọi thêm 10 lon bia, hết 10 lon này sẽ không gọi thêm dù chỉ nửa lon nữa. Các thành viên khác tuy ấm ức cũng đành phải chịu, nghĩ kỹ lại thì họ cũng chỉ mới lớn hơn năm ngoái có một tuổi, giờ an toàn vẫn là trên hết.

Giải quyết xong vấn đề đồ uống, mọi người lại quay ra bám lấy mic. Ngồi quan sát bạn bè mình, Ngọc vừa cầm lon nước vơ lấy được, dù chưa hát được bài nào thì cười đùa nãy giờ cũng làm Ngọc thấy có phần khát. Không kịp để ý cái lon mình lấy được là loại gì, Ngọc cứ thế đưa lên uống. Có vị đắng, Ngọc giật mình nhìn, thế nào mà cô lại lấy phải một lon bia. Suy nghĩ một lúc, Ngọc tiếp tục cầm lon bia uống, không phải là cô chưa bao giờ uống bia, nhưng uống ở những nơi tụ tập đông người như này cũng là lần đầu tiên đi. Vẫn tiếp tục uống và quan sát, Ngọc khẽ cảm thán trong lòng, có một năm không gặp mà các bạn thay đổi nhiều quá, có trưởng thành hơn, chín chắn hơn một năm trước rất nhiều. Cười nhẹ một tiếng, không phải trong một năm đó chính Ngọc cũng thay đổi khá nhiều ư? Chìm trong suy nghĩ riêng, bỗng hẫng một cái, lon bia trên tay Ngọc biến mất, Ngọc bất mãn, cô mới uống được một nửa mà. Quay ra xem thủ phạm là ai, Ngọc thấy Lan nhàn nhã cầm lon bia của mình lên uống, một tay Lan giơ ra cốc đầu Ngọc một cái:

"Lại ngẩn người ra làm gì, một năm họp một lần em cũng nên hòa đồng vào với lớp đi."

Ngừng một lúc Lan nói tiếp:

"Với cả, tửu lượng kém, học đòi uống nhiều làm gì. Lát nữa anh đây không tha em về nổi."

Lan nhắc Ngọc mới thấy đúng là có phần hơi nóng và chếnh choáng thật. Trước nay Ngọc hay uống bia cùng đám Lan nhất. Kỷ lục của cô là một lon bia và lăn đùng ra ngủ, điều này khiến cho cô luôn bị đám chị em khinh thường. Trách móc Ngọc xong Lan tiếp tục uống nốt nửa lon bia của cô. Lúc này Ngọc để ý thấy Lan có chút ưu phiền, là gì thì có lẽ Ngọc cũng cảm giác ra được rồi. Hai người đang mải mê rong ruổi theo suy nghĩ của mình thì bị tiếng nói quen thuộc của Hạnh, đã được phóng đại cái mic, buộc phải quay về với khung cảnh xung quanh.

"Sau đây năm chị em chúng tôi xin gửi đến lớp một liên khúc có mang phần nào đó rock một chút. Vâng, mời 4 tỷ muội còn lại lên sàn. Âm nhạc, action!!!!!"

Hic, cô nàng này cũng máu quá đi, không phải là do uống nhiều bia đấy chứ. Với tinh thần không để chị em mình mất mất, Ngọc cùng Lan bất đắc dĩ đứng lên tham gia cùng nhóm.

Giai điệu bài hát cất lên, khá quen thuộc, nghe một lúc Ngọc mới nhớ ra đó chính là bài hát "Về ăn cơm", một trong những bài cả năm cùng yêu thích.

"Quê tôi bao la, bao la bát ngát

Dòng sông uốn cong suốt quê tôi lượn vòng

Quê tôi mênh mông, mênh mông lúa mới

Cò bay lả lơi câu hát à í a

Chiều chiều nhớ về chốn xa.

Một thời con nít còn chăn châu.

Mặc dù tôi có ở nơi xứ người.

Tôi luôn khao khát hình bóng quê nhà....."

Giai điệu bài "Về ăn cơm" kết thúc, vừa tầm máy chấm điểm xong, 97 điểm, không phải con số thấp. Chưa kịp ăn mừng chiến thắng bài thứ hai trong liên khúc năm bài cất lên. Không ngoài dự đoán của Ngọc cho lắm, bài thứ hai chính là "Khoảng trời của bé", cứ đà này ba bài tiếp theo chắc chắn sẽ là "M20" , "Nợ ai đó cả thế giới" và "Thời gian"

"Cơn bão chiều qua cuốn đi ngôi nhà

Từ đây em bé bơ vơ

Sẽ không còn cha

Sẽ không còn mẹ nữa

Cơn bão chiều qua cuốn đi con đường

Về một mái ấm đơn sơ

Ước mơ của em...."

"Mặt trời vừa lên mang theo quanh em tia nắng yêu đời.

Gọi thầm giọt sương đang đong đưa trên lá non mềm tan vào.

Hôm qua cô bé hay ướt mi và nay em tươi xinh tự tin dựa trên làn môi là bao tiếng cười,

Không lo buồn lắm khi quanh em còn nhiều gian khó....."

"Vẫn biết anh đang kề bên

Mà trong lòng sao cứ nhớ mong nhiều thêm

Trái tim em vừa nghe thật em những rung động

Trong lòng em còn vẹn nguyên bối rối

Giống như khi đôi ta quen nhau lúc đầu

Và em giờ đây thời gian ngưng mãi

Để em đây được yêu mãi người

Đừng rời xa em nhé người....."

"Khi xưa tôi vẫn nhớ. Từ thời ấu thơ.

Vẫn lang thang đùa vui rong chơi.

Để rồi khi trở về khép nép bên đòn roi.

Rồi ngày tháng ấy trôi qua. Kỷ niệm cứ thế trôi xa

Nhẹ nhàng như con gió đâu đây xua tóc tôi bay..."

Liên khúc năm bài kết thúc, đồng thời Lan Ngọc Lam Vân cùng ném ánh mắt giết người về phía Hạnh. Cái con người này, muốn chị em thể hiên thì cũng phải bàn bạc qua để chọn bài chứ. Chơi một lúc năm bài kia đúng là muốn đem họng người khác hong khô. Không đợi người đến xử, Hạnh đã lon ton đi giành giật nước mang về cho chị em của mình, sau đó giơ tay chịu tội.

Mà Hạnh làm như thế cũng có nguyên do của nó. Trong đám hát này giờ, Hạnh để ý Phượng hát mấy bài mà cứ nhằm chằm chằm vào Nam, cái giọng đó để thể hiện với ai vậy. Rõ ràng Lan nhà mình giọng hay gấp bội nhưng không thích thể hiện thôi. Nghĩ gì làm nấy, Hạnh đăng ký một lúc năm bài liền, toàn bài thể hiện được chất giọng của Lan. Nãy giờ hát Hạnh cũng không tha cho Phượng, vẫn nhìn chằm chằm xem biểu hiện của cô nàng là như nào. Và Hạnh hoàn toàn thỏa mãn với vẻ mặt khó chịu của Phượng. Nguyên nhân trên là mãi về sau, khi không có mặt Lan, Hạnh mới khai ra. Còn nguyên nhân mà Hạnh lôi ra lúc này là:

"Chị em chúng ta khó khăn lắm mới có dịp gặp mặt, phải thể hiện tình cảm gia đình thân thiết khiến cho mọi người ghen tị, phải cho thấy chúng ta văn võ song toàn, cầm kỳ thi họa đủ cả,..."

Hạnh còn nói một tràng dài, bốn cái đầu nóng kia cổ họng tạm thời đang chấn thương nên tạm tha cho cô nàng. Cùng lúc đó cả bốn cùng chung suy nghĩ "Quái lạ, sao Hạnh cũng hát mà giờ này vẫn thao thao bất tuyệt được nhỉ?"

Cuộc vui không vì lục đục gia đình của hội Ngọc mà dừng lại. Mọi người tiếp tục tìm, chọn bài hát với quyết tâm đánh bại hội của cô, vì trong quá trình hát nãy giờ, họ đã đạt được 98 điểm, con số cao nhất từ lúc hát đến giờ.

Chương 16

 

Cười nói hát hò một lúc mà cũng hơn 10h tối. Sau đợt liên khúc 5 bài liền kia, Ngọc cũng lên hát thêm một số bài nữa, lúc thì đôi, lúc thì đơn. Lần họp này có thể nói là cô cởi mở, hoạt bát hơn hồi xưa nhiều. Vừa đặt mông ngồi xuống, sau khi hoàn thành không biết là bài hát thứ bao nhiêu, điện thoại của Ngọc bỗng rung. Giơ lên nhìn người gọi, Ngọc cũng hơi giật mình. Chưa kịp phản ứng Lan đã nhanh nhẩu nhìn sang, nhìn rõ kẻ đang gọi cho Ngọc mà Lan cười rõ tươi đồng thời nói cũng khá to, đủ cho bán kính 5m xung quanh nghe được.

"Oa, chưa chi ông xã tương lai đã sốt ruột gọi điện rồi. Em tư, mau ra nghe đi, không lại làm người ta lo lắng đấy."

Cùng với câu nói là một cái vỗ vai chân thành và bạo lực dành cho Ngọc. Trước mấy chục cặp mắt tỏa sáng kia, Ngọc bất đắc dĩ cười trừ rồi thẳng hướng cửa mà chạy. Sau khi khép cánh cửa, chặn lại tràng cười ầm ĩ ở phía trong Ngọc mới nhấc máy.

"Em vẫn đang đi chơi cùng lớp à?"

Là tiếng nói dịu dàng của Long. Ngọc cười khẽ:

"Vâng, lâu lâu mới gặp nên mọi người chơi hơi lâu. Anh sao vẫn chưa đi ngủ à?"

"Nếu anh nói anh nhớ em nên mất ngủ thì em có tin không?"

Kèm theo là một tiếng cười của Long, dù anh không có ở bên nhưng nó vẫn làm Ngọc đỏ mặt.

"Anh lại trêu em rồi."

"Anh không trêu em đâu, anh nhớ em thật. Giờ thì còn đang lo cho em nữa. Trời tối mà em không ở nhà anh thật sự rất lo."

"Em có đi cùng bạn mà. Mà nơi này cũng gần nhà em. Anh có thể hiểu là em đang trong địa bàn của mình."

"Ha ha ha, mới có mấy ngày không gặp mà cô bé của anh đã nhanh mồm nhanh miệng hơn rồi đấy."

Ngừng cười, Long lấy lại giọng nghiêm túc dặn dò Ngọc:

"Dù là vui đến mấy cũng phải chú ý an toàn đó. Về đến nhà nhắn tin cho anh."

"Vâng, lần này em sẽ không quên đâu. Anh cứ đi ngủ đi, đừng thức chờ điện thoại của em, em không biết mấy giờ mình về đâu."

"Tốt nhất là em nên về trước 12h. Anh sẽ chờ điện thoại của em."

Ngọc khẽ cười rồi trả lời:

"Vâng. Em sẽ chú ý."

"Ừm, em cúp máy trước đi."

"Em vào với bạn đây. Tạm biệt anh"

Cúp máy, Ngọc lại ngẩn ngơ cười một lúc. Khẽ vỗ vỗ mặt, điều chỉnh lại trạng thái bình thường Ngọc mới quay trở lại với lớp. Vừa vào chỗ ngồi cô đã bị đám chị em vây bằng ánh mắt, dùng mắt để tra khảo. Ngượng ngùng cười, Ngọc giơ tay đầu hàng, chấp nhận tra khảo của mọi người. Cơ hội ngàn năm có một, những thành phần tám và thích hóng nhiệt tình đưa ra hàng loạt câu hỏi. Có lẽ thấy Ngọc quá đáng thương, sau 30 phút Lan hào hiệp giơ tay cứu vớt cô em tư của mình.

"Nào mọi người, hôm nay là họp lớp, không nên để con bé này thành trung tâm như thế chứ. Quay trở lại cuộc vui thôi."

Mấy người đang vây lấy Ngọc có vẻ không tình nguyện cho lắm, nhưng thấy Lan nói có lý nên đành ngậm ngùi giải tán hội tra khảo.

Lúc Ngọc bị vây, cuộc vui tất nhiên vẫn diễn ra với các thành phần không mang trong người gen "tám". Bài hát hết bài này nối tiếp bài kia, thời gian trôi cũng coi là nhanh, nhìn đồng hồ đã muốn điểm đến 11h30 thì mọi người mới giật mình nhận ra cũng khá muộn rồi. Nhận ra sắp đến lúc bữa tiệc tàn không khí trầm mặc hẳn, không còn bài hát, tiếng nói cười nào còn vang lên nữa. Tiếc nuối là điều không thể thiếu ở cuối buổi, thời gian một năm không làm những con người này quên mất nhau, nó càng làm họ biết chân trọng cái tình cảm bạn bè trong sáng hồi xưa cũ kỹ của mình hơn. Ngọc còn nhớ, trong ba năm cấp 3 có nhiều tình bạn nảy sinh cũng như mất đi trong lớp, vậy mà qua một buổi tụ tập những tình bạn bị đi lạc đó dường như tìm được đường về. Một năm không gặp cũng làm những hiểu nhầm, lỗi lầm nhạt dần đi, cùng với việc qua một năm bươn trải cuộc sống bên ngoài có lẽ đã làm họ biết tình bạn cấp 3 là như nào chân tình, là đáng giá.

"Các anh chị em thân mến, trước khi buổi gặp mặt này kết thúc hoàn toàn mong mọi người cho phép cựu lớp trưởng này phát biểu vài câu được không ạ."

Tiếng nói của Hoài làm bầu không khí sống lên một chút, bốn mươi đôi mắt bắn về phía cô như muốn nói "có gì mau nói"

"E hèm, mình biết tốt nghiệp được 1 năm rồi mà bây giờ lớp mới có buổi gặp mặt này. Lâu không gặp, có lẽ một buổi này không đủ để mọi người bày tỏ với nhau. Tuy vậy không có bữa tiệc nào là không tàn, cho nên mình tuyên bố buổi gặp mặt hè của lớp kết thúc tại đây."

Một bầu không khí có thể nói là khá quỷ dị sau câu kết của lớp trưởng bắt đầu luẩn quẩn quanh mọi người. Bồn chục đôi mắt lại lần nữa bắn về phía Hoài như muốn đem cô nàng chém ra nghìn mảnh,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net