Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Lúc cả nhóm kéo nhau đến chỗ hẹn cũng muộn mất 5 phút, dù vậy nhóm của Ngọc cũng tin tưởng răng mình không phải người cao su nhất. Nhìn tình hình tập chung cũng tầm được 10 thành viên rồi. Theo thông tin mà Lan lấy được từ lớp trưởng, hôm nay có 41 thành viên xác nhận là sẽ có mặt, mà lớp thì có 50 người tất cả. Con số này cũng không phải ít đối với một buổi họp lớp đi. Quá hiểu tính bạn mình, mọi người chẳng ai bảo ai bắt đầu tìm những người lâu không gặp bắt chuyện, trong lòng ai cũng chắc chắn rằng phải 30 phút nữa mới xuất phát được. Phía đối diện có quán nước, không cần ai lên tiếng mọi người cùng di chuyển sang quán nước ngồi chờ.

Cái quán này thì cũng quá quen thuộc với đám học sinh đi, ai cũng ít nhất một lần vào quán hai lần trong 3 năm cấp 3 của mình. Bây giờ là đầu chiều, trong quán chỉ có tầm 1-2 người, không gian khá thoải mái cho lớp Ngọc ngồi nói chuyện. Không ngoài dự đoán, kẻ cao su nhất, thành viên có mặt cuối cùng 30 phút sau cũng xuất hiện. Được cái lần họp lớp này các bạn nam trong lớp đếu có mặt đấy đủ. Cũng không có gì lạ cho lắm, lớp 50 thành viên mà chỉ có 7 mống nam, không tham gia họp lớp thì thật sự không xứng đáng làm tầng lớp quý hiếm, được "ưu ái" nhất trong lớp.

Quý hiếm thì không cần giải thích, còn "ưu ái" tất nhiên là có nguyên do của nó. Do số lượng nam quá ít, mỗi khi có việc gì phải bỏ phiếu thì phía nam sẽ rất rất thiệt. Để cho các đấng mày râu không cảm thấy quá tủi thân, lớp đã quyết định mỗi một phiếu của 1 bạn nam sẽ tương ứng với 3 phiếu. Tuy vậy, điều mà khiến các bạn này được "ưu ái" nhất là phải nói về lực học, 7 thành viên nam này lại luôn luôn đứng trong top 20 của trường, còn có bạn luôn đứng trong top 5 (cả trường ở đây là có xét cả các khối còn lại). Chính vì thế, khối D luôn chịu sự chèn ép của khối A, B suốt một thời gian dài, nhờ 7 chàng trai của lớp D1 mà vùng lên sáng chói. Điểm thi đại học cả 7 người này cũng khiến cho các thành viên còn lại trong lớp rất tự hào. Còn Lan thì luôn nói, điều mà nó thấy may mắn nhất là 7 anh chàng này thì có 5 anh chàng không hề bị nữ tính hóa, vẫn đủ nam tính để người khác nhận ra, 2 người còn lại ngay từ lúc nhập học không thể coi là nam rồi.

Đang mải nói chuyện với mấy người bạn trong lớp, bỗng dưng có người vỗ vai Ngọc, cùng lúc đó cũng có một giọng nói dịu dàng cất lên:

"Chào Ngọc, lâu rồi không gặp."

Quay người lại, Ngọc cũng không ngạc nhiên với người đứng sau lưng mình cho lắm. Là Nam, người luôn đứng trong top 5 của trường, nổi tiếng cả thành tích lẫn ngoại hình, mà giọng nói của cậu ta lại càng khiến nhiều người thích hơn. Một chất giọng khiến người nghe bị thu hút, theo lời đồn nếu không cẩn thận còn có khả năng bị cậu ta thôi miên. Nhưng rất tiếc, đối với Ngọc, người từ bé đã tiếp xúc với anh Hưng, Văn thì giọng nói của cậu ta lại khiến cho cô có cảm giác thiếu sự mạnh mẽ.

"Hi Nam, lâu mới gặp."

Ngọc mỉm cười chào, nhận lại một nụ cười của Nam khiến cô khẽ rùng mình. Cái tên này, cười làm gì chứ, mỗi lần thấy cậu ta cười kiểu đấy Ngọc có thể khẳng định 100% là sắp có kẻ gặp nạn. Tuy không thích giọng của Nam, nhưng mà do một lần tình cờ mà Ngọc vinh dự trở thành một người bạn nữ hiếm hoi được coi là thân của cậu ta. Nam có rất nhiều bạn, nhưng thân ở đây lại là số lượng có hạn. Thân với cậu ta chẳng có gì tốt cả, không ít lần cô bị bọn gái trong trường vì hiểu nhầm mà lườm đến nỗi cô cảm thấy người toàn lỗ thủng. Nhớ lại, Ngọc với Nam quen nhau chắc sẽ giống câu "không đánh không thành bạn".

Ngọc biết Nam từ năm lớp 9, lúc đấy cả hai tuy học khác trường nhưng lại đụng độ nhau trong lớp bỗi dưỡng văn cấp huyện. Cả hai sẽ chẳng quen nhau nếu không có những vòng thi thử trước khi chính thức, điểm số cả 2 đều ngang ngửa nhau, luôn đứng vị trí nhất nhì trong lớp. Mà Ngọc cùng Nam đều mang trên vai vinh dự của trường, chỉ vì điểm số đó mà thầm coi nhau thành đối thủ, đều cho rằng người kia không xứng đáng. Đối với Ngọc, nam là con trai không thể có năng khiếu văn học như mình được, Nam thì nghĩ Ngọc là con gái không có khả năng logic như mình. Hai quan niệm đó đã thay đổi khi hai đối thủ đọc bài viết của nhau. Từ sự đối địch thay bằng ngưỡng mộ, từ kẻ thù thay bằng bạn bè cùng trao đổi, học tập hướng đến giải thưởng cao nhất.

Nhìn xung quanh một chút, Nam kéo Ngọc ra chỗ ít người hơn một rồi hỏi thẳng:

"Có phải Lan có người yêu trong trường không?"

Lan ở đây chính là "anh cả" của Ngọc, nhân vật nữ khiến Nam đau đầu. Cá tính mạnh mẽ khiến cho cậu bị thu hút ngay từ lần đầu tiên, sử dụng mọi cách để lấy lòng mà đổi lại chỉ được cô coi giống như 4 chị em tốt kia của mình. Sau khi đỗ đại học xong, nếu Ngọc nhớ không nhầm, Nam đã chạy đi tìm Lan tỏ tình. Kết quả, người được tỏ tình chạy mất dạng, tắt điện thoại một tuần liền. Ngọc cùng ba người kia phải mất rất nhiều calo để kéo "anh cả" của nhóm ra khỏi trạng thái sốc đó. Hết sốc, Lan quay ra từ chối Nam thẳng thừng, dùng mọi lời lẽ từ chối. Nhưng nếu bị từ chối như thế mà bỏ cuộc thì cậu ta đã không phải Nam mà Ngọc biết. Trong suốt một năm qua, Nam bám Lan còn dính hơn cả kẹo cao su, chỉ cần ở trường không có tiết là cậu ta vác sách vở sang trường Lan ngồi học, nói trắng ra là ngồi canh. Bản thân Ngọc thấy Lan cũng quái lạ, Nam có thể nói là một chàng trai xuất sắc trong lứa đi, đối với Lan cũng là trung tình 3 năm cấp 3, theo đuổi một năm trong sự phũ phàng của cô ấy mà không nản. Như vậy cũng xứng đáng để người khác đồng ý một trăm lần rồi. Trước thắc mắc của Ngọc, Lan chỉ để lại một câu trả lời, bố đẻ Lan và mẹ Lan bằng tuổi, trước đây là bạn học. Nói đến hoàn cảnh của Lan cũng khá phức tạp, năm cô ấy 8 tuổi bố mẹ ly hôn, bố theo người phụ nữ trẻ hơn mẹ cô, đến năm cô 12 tuổi mẹ cô mới lấy chồng mới, được cái bố dượng đối sử với Lan rất tốt. Sau một khoảng thời  gian dài chơi với nhau Ngọc mới biết được, có lẽ chính vì thế chuyện yêu đương cùng tuổi luôn là một hố đen trong lòng Lan. Ngọc luôn muốn kéo bạn ra khỏi hố đen trong lòng đó, không muốn chỉ vì ấn tượng trong quá khứ mà Lan bỏ qua một người tốt như Nam.

"Cậu ấy chưa có ai đâu. Haiz, chuyện của hai người mình thật sự không giúp gì được. Chỉ có cách cậu tự mình cố gắng thôi."

"Chỉ cần trái tim của cô ấy chưa có ai là được. Mà kể cả có mình vẫn sẽ bám theo cô ấy, trừ khi kẻ kia thật sự tốt hơn mình. Chuyện tình cảm bản thân mình phải tự cố gắng, mình biết. Như thế mới khiến cô ấy nhìn thấy chân tình của mình."

Nam mỉm cười nhìn Ngọc nói, sau đó lại chạy đi tìm Lan. Nhìn bóng cậu bạn chạy đi mà Ngọc khẽ thở dài. Lan đối với Nam có tình cảm hay không, Ngọc biết, ba người kia cũng biết, câu trả lời là có. Lan không phải là đá, thời gian bốn năm đó không rung động là lời nói dối. Chỉ là ám ảnh trong quá khứ khiến Lan không muốn tiếp nhận Nam mà thôi, cái này được gọi là "người trong cuộc chưa tỏ mà người ngoài đã nhìn rõ hết rồi". Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc chắc Ngọc phải tìm cách khơi thông đầu óc cho bạn mình thôi.

Chương 12

Các thành viên đã có mặt đủ, lớp trưởng Hoài bắt đầu lên tiếng thông báo lịch trình, phân công xe cộ. Tình hình là cả lớp sẽ đến thăm nhà cô chủ nhiệm, hai thầy dậy toán, anh, sau tiết mục thăm hỏi sẽ đi ăn lẩu ở quán mà lớp trưởng đã đặt sẵn, sau đó ai còn sức thì tăng 3 đi hát. Hôm nay chắc 11h tối mới về nhà đây, với tinh thần trách nhiệm là người con ngoan, Ngọc thấy mình vẫn nên báo cáo lịch trình cho bố mẹ biết. Biết lớp con gái 1 năm rồi mới tụ họp, bố mẹ cô hoàn toàn thoải mái, nhưng Hưng thì không hẳn, qua điện thoại, Ngọc có thể nghe thấy anh hừ một cái tỏ vẻ phản đối. Cũng phải thôi, đối với Hưng, Ngọc mãi mãi là cô em gái bé bỏng giống như 10 năm trước. Trước cách nhìn nhận như thế của Hưng, Ngọc thầm quyết định thêm một việc phải làm trong hè, thay đổi cách nhìn của Hưng về tuổi tác của cô. Cúp máy điện thoại, Ngọc quay ra nhìn tình hình phân xe, cô đi với Lam. Nhìn sang hướng Lan, Ngọc bắt gặp một gương mặt đầy bất mãn, không lạ trước thái độ đấy của Lan vì người mà cô ấy đi cùng chính là Nam, người mà gương mặt giờ đây chỉ thiếu điều gián một dòng chữ to đùng lên mặt "tôi đang rất vui" thôi. Điểm danh xong, xe cộ xong, cả đoàn 41 con người bắt đầu xuất phát đến địa điểm đầu tiên. Lớp trưởng Hoài một mình một xe gần như dẫn đầu cả đoàn, còn lại hầu như xe nào cũng đi theo đôi, Ngọc có cảm tưởng lớp mình rất giống một đoàn quân đi đánh trận, trong đó lớp trưởng chính là chỉ huy vậy.

Đi được nửa đường Ngọc chợt nhớ ra một vấn đề.

"Không biết liệu chiều nay cô có nhà không nhỉ?"

Cả đoàn người đang ầm ỹ nói chuyện chợt im lặng, hàng loạt ánh mắt bắn về phía lớp trưởng. Trước đó ai cũng được lớp trưởng thông báo đây là một cuộc tập kích khiến cô bất ngờ, không ai quan tâm đến việc nhân vật được tập kích liệu có nhà không. Giờ có người nhắc thì mới nhận ra điều trọng yếu này. Hoài im lặng một lúc mới nhăn nhó lên tiếng:

"À... Cái này mình cũng không rõ."

Im lặng, im lặng, im lặng, không cần chờ thêm, những tiếng than oai oái bắt đầu cất lên. Để chứng minh bản lĩnh lớp trưởng của mình, Hoài bắt đầu chấn an mọi người:

"Trật tự đi! Nếu cô không có nhà thì tụi mình đi thăm thầy Thành, thầy Trường trước rồi trước khi đi ăn quay lại nhà cô là được. Trừ khi cô đi nghỉ mát, nếu không mình tin cô sẽ có nhà trước bữa chiều 1 tiếng. Nhiệm vụ chính không hoàn thành được thì chúng ta còn nhiệm vụ gần chính là tụ tập ăn uống mà. Dù gì hôm nay cũng là họp lớp."

Nghe Hoài nói, suy nghĩ một lúc các thành viên trong lớp cũng gật gù đồng ý. Lớp lại quay trở về trạng thái "tám" chuyện. Sau 15 phút di chuyển, lớp cũng đến được đích đầu tiên, nhà cô chủ nhiệm. Rất may tình huống tệ nhất không xảy ra, cô giáo của bọn họ có nhà. Trước sự xuất hiện bất ngờ của học trò cũ (cũng không cũ cho lắm, tất cả mới ra trường được một năm), mà đây còn là lớp xuất sắc nhất từ lúc cô chủ nhiệm đến nay, điều này làm cho cô Hồng rất vui và tự hào. Cô trò ngồi nói chuyện với nhau cũng được hơn một tiếng. Khoảng thời gian một năm không gặp cô có khác, lúc học đứa nào đứa nấy đều đều than cô nghiêm khắc quá, bây giờ thì lại ríu rít nói, những ai chơi thân với nhau thì lôi bạn mình ra kể tội, chỉ sợ có quá ít thời gian ngồi với cô. Đối với cuộc đời làm giáo viên như cô Hồng, tạo ra được một thế hệ xuất sắc thế này cùng với việc chúng vẫn nhớ đến mình là thành công to lớn nhất.

Thời gian hơn một tiếng ngồi nói chuyện với cô giáo của mình đối với một lớp như vậy không phải dài. Để bắt kịp kế hoạch nên lúc đứng lên ra về khiến cho nhiều thành viên tiếc nuối. Cả đám lúc đấy còn nhao nhao lên muốn cô đi ăn cùng luôn, cô Hồng phải mất một lúc thuyết phục học trò của mình việc cô tham gia không tiện cho lắm. Đây là buổi tụ họp của những người trẻ tuổi, người "già" như cô nên để bọn họ có không gian vui chơi, hơn nữa cô còn có con đang đi học. Chia tay cô chủ nhiệm, trong lòng mỗi người đều có một cảm xúc riêng, tuy vậy tất cả đều có một suy nghĩ: cũng là chia tay, nhưng tại sao lần chia tay này không giống chia tay cuối cấp năm ngoái? Có lẽ do lúc đó trong đầu đứa nào cũng quan tâm đến vấn đề thi đại học trước mắt nên không có thời gian để ý đến cảm xúc chân thật của mình. Giờ không còn vướng bận điều gì nữa, cảm giác cũng rõ ràng hơn sau một năm lăn lội trong môi trường đại học. Có lẽ vì thế họ càng quý trọng những cảm xúc chân thật hồi còn là học sinh của mình hơn. Chuyến đi đến thăm hai thầy giáo thì nhanh chóng hơn hẳn thăm cô chủ nhiệm.

Chương 13

Đến gần 6h tối rốt cuộc mọi người cũng có mặt tại địa điểm ăn uống cùng cái bụng trống rỗng. Quán giờ nãy vẫn chưa phải thời điểm đông nên đối với lớp không gian này khá thoải mái. Ngồi xuống là mọi người lại bắt đầu nói chuyện, người thì chạy đông chạy tây gọi món. Các vấn đề được nói trước khi đi thăm các thầy cô chưa được "bán" xong được lôi ra "bán" tiếp.

Những người trẻ tuổi như bọn họ tụ tập một chỗ với nhau thì chủ đề được quan tâm nhất tất nhiên là tình yêu tình báo rồi. Ngọc cũng ngồi chăm chú nghe bạn mình nói chuyện, thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn Lan, nhận lại một cái trừng mắt khó chịu của cô bạn. Sao Lan lại khó chịu như vậy, nguyên do cũng chỉ có thể đến từ Nam. Từ lúc tập chung đến giờ, cậu ta bám chặt lấy Lan, chạy loăng quăng xung quanh cô nàng, tíu tít hỏi cả đống chuyện mặc kệ thái độ hờ hững của Lan. Bây giờ thì cậu ta đang dò hỏi xem Lan muốn ăn gì. Cứ tình hình này Ngọc có thể chắc chắn lát nữa ăn cậu ta sẽ toàn lực gắp thức ăn cho Lan. Quay sang nhìn chỗ khác, Ngọc phát hiện ra đang có một ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn Lan, bị Nam làm phiền nên Lan hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đấy. Chủ nhân của ánh mắt này chính là Phượng, kẻ thù không đội trời chung của Lan từ cấp 2 đến giờ.

Mối thù của hai người này cũng chỉ bắt đầu từ những chuyện vặt vãnh của trẻ con, từ sự không vừa mắt nhau vì tính cách của đối phương. Đến khi lên cấp 3 thì sự "ghét" của Phượng với Lan lại tăng thêm một bậc, Nam đóng vai trò rất quan trọng trong việc cấp độ ghét tăng thêm này. Phượng là một cô gái có nét xinh giống các tiểu thư liễu yếu đào tơ, tạo cảm giác khiến người ta muốn bảo vệ. Ngay cả cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, luôn thu hút được sự chú ý của các bạn nam. Còn Lan thì nhận xét Phượng giống một thứ đồ uống ngọt đến phát ngấy luôn. Khi mới vào lớp 10 Phượng đã bị Nam thu hút. Thế nhưng Nam lại chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ chăm chăm theo Lan như một cái đuôi. Từ trước đến nay, Phượng với Lan đối đầu với nhau rất nhiều lần rồi, Phượng luôn cho rằng Lan không thể hơn mình được, lần đầu tiên chủ động với một đứa con trai mà bị lơ chỉ vì Lan khiến cho cô ta càng ngày càng ghét Lan. Đặc biệt thấy Lan không quan tâm đến tình cảm của Nam mà cậu ta vẫn thích Lan như thế, thậm chí còn trở thành yêu, việc đó khiến Phượng không thể chấp nhận được.

Suy nghĩ một lúc, chắc thông tin Lan có người yêu trong trường là do nhân vật Phượng này tung ra rồi. Không hiểu vô tình hay cố ý, ngay cả đại học Lan và Phượng cũng học cùng trường. Hai người này đúng là "oan gia ngõ hẹp", may là chuyên ngành hai người theo đuổi là khác nhau, chứ cứ 2 bữa lại gặp nhau một lần thì... Mới nghĩ đến Ngọc đã thấy rùng mình rồi. Tiếp tục ngồi nghe, nói chuyện, bỗng Ngọc bị ba chị em của mình kéo ra một góc với lý do cần thảo luận một vấn đề quan trọng.

"Các chị em có nghe rõ mình nói không.". Không có Lan thì chị hai Hạnh là người đứng đầu.

"Nghe rõ hết, vào thẳng chủ đề quan trọng luôn đi, em đói lắm rồi.". Chị ba Vân thẳng thừng lên tiếng.

Hạnh nháy mắt, ra hiệu tất cả nhìn về phía Lan rồi cất giọng trịnh trọng :

"Như các chị em cũng nhìn tình hình rồi đấy, với tư cách là chị em tốt của anh cả, chúng ta không thể tiếp tục nhìn anh cả xác định sai phương hướng để kẻ khác có cơ hội chuộc lợi được."

"Thực ra em cũng có ý nghĩ như chị. Anh cả cũng hay nhắn tin nói chuyện với em, em có thể thấy anh ý cũng thích Nam, nhưng vì lý do mà ai cũng biết kia nên mới cố chấp như thế.". Vân khẽ nhăn mày nhận xét.

"Hừ, cứ nhìn thấy "viên đường" kia nhìn chằm chằm Nam là làm em thấy không vui rồi. Dù Nam không để ý đến cô ta chút nào, chừng nào anh cả còn chưa cho Nam danh phận chính thức thì em vẫn bị cái nhìn của cô ta làm đau cả mắt.". "Viên đường" trong câu nói của Lam là ám chỉ Phượng.

"Thực ra em có một kế hoạch này" Ngọc chậm rãi lên tiếng làm cho cả bọn nín thở. Ngọc bình thường ít nói, nhưng khi đã lên tiếng về lĩnh vực tình cảm này thì xác suất thành công là rất cao. Cả bọn chăm chú lắng nghe, gật gù tán thưởng khen hay. Kết thúc cuộc nói chuyện về kế hoạch tác chiến "thúc đẩy tình cảm của Lan" ba người kia cùng nở trên môi nụ cười khiến người đối diện nhìn mà sởn gai ốc. Có cảm giác bọn họ đang có suy nghĩ rất tội lỗi, không nên giây vào. Bước đầu của kế hoạch được nhất trí sẽ thực hiện vào buổi hát karaoke tối nay, còn bây giờ ăn để lấy sức chiến đấu đã.

Sau hơn bốn mươi phút chờ đợi, mọi người cũng bắt đầu được lấp đầy cái bụng trống rỗng. Đi cả chiều, giờ đứa nào cũng như nạn nhận dịch đói ở Châu Phi. Thục nữ gì giờ này cũng vứt hết, no là quan trọng, hiếm khi có dịp tập trung, họ còn muốn tham gia tăng 3 hát hò nữa nha. Ăn thì ăn, mọi người vẫn tiếp tục buôn chuyện, tình cảnh tranh nhau ở nhà Lan buổi sáng áp dụng vào 41 con người này không khá hơn là mấy, chỉ có khủng khiếp hơn mà thôi. Không nằm ngoài dự đoán, Nam chăm sóc Lan như một ông chồng với cô vợ nhỏ của mình, còn Phượng nhìn có vẻ như muốn trực tiếp nhảy vào giữa hai người này. Để đề phòng bất chắc, mấy chị em của Ngọc đã bố chí ngồi để cho cặp đôi này ngồi kẹp giữa, đánh đuổi mấy kẻ có ý định phá rối. Trước sự chăm bẵm của Nam, Lan chỉ muốn né tránh, nhưng trước mặt nhiều thành viên trong lớp như thế này cô cũng không nỡ để cậu ta mất mặt nên đành hậm hực tiếp nhận. Có lẽ đoán ra được Lan có suy nghĩ giữ thể diện cho cậu mà không phũ phàng từ chối, điều này khiến cho Nam vui hơn bao giờ hết, khoa chương thì cậu chỉ muốn ngất vì sung sướng.

Đang ngồi ăn thì chuông báo tin nhắn của Ngọc vang lên, nhìn màn hình, là tin nhắn của Long: "Em đang làm gì thế? Lớp em đi ăn chưa? Dù là đi ăn cho vui nhưng em cũng không được để mình đói đâu đấy!!!". Ngọc phì cười sau khi đọc xong tin nhắn của anh. Trước khi đi họp lớp hôm nay Ngọc có nhắn tin cho Long, lúc đó Long có nhắn tin lại căn dặn cô rất nhiều, còn có dặn cô phải về nhà trước 10h tối. Ngọc tạm thời bỏ đũa xuống, nhanh chóng rep lại tin nhắn của anh: "Em đang ăn rồi. Anh yên tâm, em không có ý định giảm cân đâu. Còn anh đã ăn chưa?". tin nhắn vừa được gửi đi thì đã nhanh chóng có tin được gửi lại: "Anh ăn xong rồi. Thôi, em tập chung ăn đi, bao giờ đi chơi về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé :)". Ngọc cười, cất điện thoại vào túi tiếp tục ngồi ăn, đồng thời cô cũng cảm nhận được có mấy ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình. Ngẩng đầu lên, ngoài mấy chị em tốt của cô ra thì làm gì còn ai nữa. Thấy Ngọc nhìn, mấy người đó còn ngẩng mặt lên trời cảm thán.

"Ngọt quá, ngọt chết người luôn." Anh cả Lan phát biểu. Nam ngồi cạnh đồng thời bưng nước lên đưa cho Lan:

"Cậu uống chút nữa đi cho đỡ.". Trước biểu hiện xum xoe của Nam Lan chỉ có thể hừ lạnh mà đỡ lấy cốc nước.

"Ôi chao, sao bầu trời lại toàn màu hồng thế kia, thật chói mắt!". Lam không kém cạnh phát biểu.

"Da gà, da vịt, chỉ cần là gia cầm nổi hết rồi.". Vân khoa trương nói.

"Em tư à, chị rất vui mừng cho hạnh phúc của em. Nhưng là một F.A chứng kiến nụ cười của em, chị chỉ có thể ôm tim mà cảm thán thôi.". Hạnh vỗ vai Ngọc ra vẻ chiến hữu phát biểu cảm tưởng.

Mấy người này thật sự là, hết việc để làm mới trêu Ngọc như thế. Hừ, nhờ mấy người mà toàn bộ lớp đang chú ý đến bọn họ kìa. Biểu tình quá thu hút sự chú ý đi.

"Đến cô nàng lãnh cảm nhất lớp ta cũng có người yêu rồi. Xem ra các chị em F.A còn lại trong lớp cũng phải đẩy nhanh tiến trình tìm "rể" thôi.". Hoài cũng không tha mà trêu trọc Ngọc.

"Lớp trưởng thiên vị, chỉ nói chị em, không thèm nhắc đến anh em bọn này gì cả.". Hùng, một trong số những thành viên nam hiếm hoi trong lớp.

Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái khinh thường:

"Cậu mà cũng tự nhận mình là nam à?"

"Cậu chưa thử sao biết tôi có phải là nam hay không?"

Hùng nói mặt không đổi sắc, không áy náy vì câu nói của mình làm nhiều người đang ăn cũng phải phun ra để cười. Cả lớp bắt đầu bùng lên cười, trêu trọc lẫn nhau.

"Lớp trưởng, chi bằng tối nay cậu thử xem Hùng có phải nam hay không luôn đi."

"Hùng, trông cậu "mảnh dẻ" như vậy liệu có nhấc nổi Hoài không đấy?"

"Người anh em, nhất định phải chứng minh cho bọn họ thấy bản lĩnh của con trai khối D."

"Cố lên, có gì bọn này sẽ giúp cậu canh cửa hỗ trợ."

"Hãy đại diện cho anh em chúng ta, tiên phong làm Võ Tòng lên núi thu phục hổ cái"

...

Hoài bình thường là một người rất bình tĩnh, giờ đây bị trêu ghẹo đến nỗi mặt đỏ lên vì tức, gân xanh trên thái dương còn khẽ giật giật vài cái. Còn đối với cái tên khơi lên tất cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net