Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tất cả như muốn nói rằng "cậu có cần kết thúc bữa tiệc một cách phũ phàng và vô nhân tính thế không.". Trước sự uy hiếp, lên án nặng nề đó Hoài khẽ rùng mình rồi nói tiếp.

"Mình chưa nói hết mà, đừng mang mình ra xử trảm vội như thế chứ. Đúng là không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng bữ tiệc này tàn thì bữa tiệc khác mới có cơ hội được thực hiện có đúng không ( :D). Vì vậy, để bù đắp một năm trống rỗng vừa qua, mình đề nghị lớp sẽ có một chuyến đi cắm trại 2 ngày 1 đêm. Địa điểm thì mình đã sẵn rồi. Giờ chỉ chờ mọi người sẵn sàng lên núi đao, xuống biển lửa cùng mình thôi. He he.."

Im lặng, im lặng, một, hai, ba, bốn mươi con người lại bùng nổ, tất nhiên là tiếng oán trách Hoài, rõ ràng đã có kế hoạch rồi mà làm mọi người thương tâm.

"Rồi rồi, tớ mình có lỗi, mình chỉ muốn mọi người bất ngờ thôi mà. Mọi người có nhất trí với chuyế đi này không."

"Đồng ý!"

"Đương nhiên là có."

"Có!"

"Lịch trình đâu, đưa ra mau và luôn."

. . .

"Phì, mọi người đã nhất trí rồi thì tớ sẽ thông báo qua về địa điểm và thời gian. Còn chuẩn bị chi tiết đồ dùng thiết yếu, kinh phí tớ sẽ liên lạc với tất cả sau. Những ai được giao nhiệm vụ chuẩn bị thì cấm trốn tránh trách nhiệm."

"Lớp trưởng đại nhân yên tâm, ai dám trốn bốn mươi con ngời ở đây sẽ cũng xử lý kẻ đó.". Mọi người vui vẻ đáp lời Hoài.

"Địa điểm sẽ là cao nguyên Mộc Châu, thời gian cụ thể là sẽ vào ngày XX/X, tức là 2 tuần tới. Giờ cũng muộn rồi, tớ sẽ gửi thông tin chi tiết hơn cho mọi ngừi vào ngày mai. Giờ thì yêu cầu các anh chị em mau về nhà không phụ huynh lại lo lắng. À, trong mấy người ai biết cách liên lạc với 9 đứa kia mà rủ bọn nó đi được nốt thì tốt."

"Rõ, lớp trưởng"

"Cả lớp! Giải tán! Chạy!"

"Phì, ha ha ha."

Mọi người cười ầm ĩ, bắt đầu lục đục kéo nhau về. Khác với không khí trầm mặc cách đây mười phút, lần này là nhà nhà vui vẻ mà ra về, ai cùng đường thì bám lấy nhau cùng đi, khác đường thì cũng phải bịn rịn chia tay một đoạn.

Chương 17

 

Nhà Ngọc với Lan cũng tính là cùng đường, vì thế hiển nhiên là Ngọc đi về cùng Lan rồi. Còn cái tên bám Lan như đỉa nãy giờ kia dù không muốn cũng phải chịu cảnh chia tay. Nam mang tâm trạng buồn bực quay về đi cùng Hạnh, nhà hai người này là hàng xóm nên việc đưa Hạnh về nhà Nam không thể trốn tránh nổi rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạnh với Lan cũng là chị em tốt, đưa Hạnh về cũng coi như là ghi điểm trong mắt Lan đi. Nếu không phải muốn lấy lòng Lan, đánh chết cậu, cậu cũng không muốn trở bất kỳ người con gái nào ngoài Lan.

 Gần 12h đêm, nhưng cuộc sống vẫn nhộn nhịp, còn có phần mang nhiều màu sắc hơn buổi sáng rất nhiều. Từ chỗ hát hò về nhà Ngọc quãng đường cũng không tính là xa lắm, mất khoảng 15 đến 20 phút đi đường. Ngước nhìn bầu trời đêm, ánh sao trên đó đã bị ánh đèn neong chói lòa làm mu lờ đi, Ngọc bỗng thấy thẫn thờ. Đầu cô giời phút này có rất nhiều suy nghĩ, rõ ràng là đang nghĩ đến sự thay đổi của các bạn học, không được thể hiện rõ ràng nhưng nó vẫn khiến cô thấy lạ lẫm. Định cảm thán về sự thay đổi của một con người thế mà câu cô nói ra lại thành:

"Thực ra Nam là một anh chàng tốt, còn là một người chung tình đến đáng thương"

". . ."

"Cậu ta thích anh không hẳn là từ năm cấp 3 đâu, em nghi ngờ có khi lại từ lần đầu tiên hai người gặp nhau ý. Trong tất cả những đứa con trai mà em biết thì cậu ta có lẽ là chàng trai tốt nhất."

"Có tốt bằng anh chàng Long kia của em không, hay tốt bằng anh trai đang ở nhà kia của em.". Rốt cuộc Lan cũng đáp lại.

"Người ta vẫn có câu "người yêu trong mắt người tình hóa Tây Thi", người nhà cũng tương tự. Trừ những trường hợp đặc biệt đó ra thì theo ý kiến khách quan của cậu em cậu ta là tốt nhất. Có mấy ai trước sự lạnh lùng mang theo chút ghét bỏ như của anh mà kiên trì được 5 năm liền như vậy không. Không tính đến thời gian học trên đại học. Trường cậu ta không hẳn thiếu những bông hoa sinh đẹp, nhưng rõ ràng ánh nắng của cậu ta chỉ nguyện hướng về phía bông hoa không muốn nở là anh thôi."

Ngọc ngừng một lúc lấy hơi, đồng thời cũng muốn xem phản ứng của Lan. Lan vẫn giữ thái độ trầm mặc, nhưng bóng lưng của cô có phần cứng ngắc hẳn. Khẽ mỉm cười, Ngọc tiếp tục nói:

"Cảm giác của anh với Nam như nào thì anh hẳn phải biết rõ hơn bọn em chứ. Nam có thể sẽ không thay đổi tình cảm của cậu ta đối với anh. Nhưng anh nghe em nói này, nhỡ, em chỉ nói là nhỡ thôi nhé. Nếu bây giờ anh cứ cố chấp, đến lúc bất chợt có sự cố mà anh không bao giờ gặp được Nam, bỗng dưng cậu ta biến mất trước mắt anh thì sao. Đến lúc đó anh có khẳng định là mình sẽ không hối hận vì sự cố chấp bây giờ của mình không."

Bóng lưng của Lan bắt đầu run run, xe có chút loạng choạng. Nhưng đã đến mức này thì Ngọc phải nói tiếp:

"Chuyện của thế hệ trước không phải cái cớ để anh trối bỏ. Dù anh không muốn nghe về chuyện của bố mẹ mình nhưng em vẫn phải nói. Ngoài bố mẹ anh ra không phải có rất nhiêu cặp vợ chồng bằng tuổi nhau sống hạnh phúc sao ? Lan, anh hãy nhìn thẳng vào tình cảm của mình đi, là anh sợ hãi, tự ti, không dám đặt cược thử cho tương lai của mình. Em từng hỏi Nam tại sao cậu ta có thể kiên trì, cố chấp một cách ngốc nghếch để mà theo đổi anh. Anh biết cậu ta trả lời như nào không. Cậu ta nói "Cậu có tin tưởng vào câu chuyện thực ra mỗi con người chỉ có một nửa trái tim, trên thế giới này sẽ có người giữ một nửa còn lại, chỉ khi nào tìm được một nửa đó thì con người ta mới toàn vẹn. Lúc đầu tớ cũng không tin đến khi gặp Lan. Thật nực cười khi một thằng nhóc lại có suy nghĩ đó đúng không. Tớ lúc đấy chưa suy nghĩ được như thế đâu, ban đầu tớ chỉ biết luôn dõi mắt theo Lan, luôn muốn nghe giọng của cô ấy, kể cả là cãi nhau cũng được. Có một thời gian tớ cũng nản lòng lắm, muốn thử yêu một ai khác nhưng thấy ai tớ cũng thấy không bằng cô ấy. Khoảnh khắc ấy tớ biết mình đúng là toi thật rồi, nếu vậy thì đành phải cố chấp thôi. Cô ấy muốn bước xa khỏi tớ, tớ sẽ chạy để đuổi kịp cô ấy. Cô ấy là băng, tớ sẽ là lửa để cô ấy không thấy lạnh. Cô ấy không dám lấy ra tình cảm của mình thì tớ sẽ mang tình cảm của tớ ra trước mắt cô ấy. Từ lúc gặp Lan, sinh mệnh của tớ đã buộc vào với niềm vui, hạnh phúc của cô ấy rồi. Mọi người bảo tớ ngu ngốc, tớ chấp nhận cái ngu ngốc đó để có thể ở bên Lan.". Anh thấy không, một thằng con trai từ trước đến giờ không ủy mị mà lại có thể nói ra những câu đấy. À, đúng rồi, cậu ta hồi thi vào cấp 3 đủ để vào A1 nhưng cậu ta lại nằng nặc xin bố mẹ theo học khối D, lý do chắc anh rõ rồi chứ."

"Ngọc, em làm ơn đừng nói nữa có được không."

Giọng Lan giờ phút này có chút ngẹn ngào. Những thứ cần nói Ngọc cũng nói xong rồi nên cô im lặng. Cũng từ lúc đó giữa hai người duy trì sự im lặng. Sự im lặng có lẽ sẽ kéo dài đến tận lúc hai người về nhà nếu không có cuộc điện thoại bất ngờ của Hạnh.

"Alo, Hạnh à?"

". . ."

"Sao? Cái gì? Tai nạn? Ở . . ."

Ngọc còn chưa kịp nói xong, xe máy vẫn bon bon chạy nãy giờ bỗng dưng dừng lại, đồng thời Lan cũng quay ngoắt lại và giật lấy chiếc điện thoại trên tay Ngọc.

"Hiện giờ hai người đang ở đâu?"

". . ."

Chưa kịp cúp điện thoại Lan đã khởi động lại xe và quay đầu lại. Sự hoảng hốt của Lan khiến Ngọc giật mình. Vừa rồi cô chỉ mới kịp nghe thấy Hạnh nói cô gặp tai nạn tên đường, còn chưa rõ tình huống cụ thể thì đã bị Lan cướp điện thoại rồi. Nhớ tới lời nói vừa rồi của mình Ngọc bỗng thấy lo lắng, nhỡ Nam có chuyện gì thì cũng do cái mồm quạ đen của cô gây ra mất. Đang định gọi lại cho Hạnh hỏi rõ nguyên nhân thì hai người đã đến bệnh viện rồi. Chưa để cho Ngọc hoàn hồn vì tốc độ chống vánh của mình, Lan chỉ vứt lại một câu :

"Em gửi xe giúp anh."

Sau đó chạy biến mất vào trong cửa bệnh viện. Cũng không dám chậm trễ, Ngọc vội vàng gửi xe rồi nối gót Lan vào bệnh viện. Vừa vào đến nơi thì thấy Hạnh đang đứng thập thụt ở một góc, thái độ có vẻ như đang xem kịch. Ngọc đến gần chỗ Hạnh, vỗ nhe vai cô bạ một cái, thế mà lại khiến Hạnh nhảy dựng đứng lên như gặp phải ma.

"Hù hồn, em tính dọa chị đấy hả?"

"Ai thèm dọa chứ, em tính kiếm chị để hỏi rõ ngọn ngành đây. Hai người đi đường kiểu gì mà bị tai nạn hả?"

"Có phải tụi này gặp tai nạn gì đâu. Đang đi đường thì bọn này bắt gặp một vụ tai nạn mà hung thủ bỏ chạy mất dép. Thấy thế hai đứa nổi máu nghĩa hiệp nên dừng lại đưa vào bệnh viện. Nhưng thủ tục lằng nhằng quá, chợt nhớ ra em có người nhà làm trong viện, định nhờ em giúp một chút. Haiz, thời buổi này giúp người cũng khó khăn. Vừa gọi cho em chưa kịp nói xong đã bị giọng của anh Lan dọa cho hết hồn."

"Sao hai người không gọi cho người thân của nạn nhân ý."

". . . Không . . . Không nghĩ ra."

"Phì, ha ha ha. Xem ra chị với Nam thiếu kiến thức cơ bản khi cứu người gặp nạn rồi."

"Cười gì mà cười, tại lúc đấy cũng hoảng sợ quá, người kia chảy rõ nhiều máu. Nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Mà em không thấy mặt Lan lúc nhìn thấy chị mà chỉ hỏi chăm chăm về Nam đâu. Nhìn buồn cười lắm, trắng bệch, mắt còn hơi hồng hồng, ai mà không biết lại tưởng người nhà cô nàng mắc bệnh nan y. Ý, còn cả lúc thấy Nam áo dính máu nữa. Chết cha, tại em mà chị bỏ lỡ đoạn đối thoại giữa hai người đó rồi. . . Oái, em làm gì thế, mau thả chị ra, kịch đang hồi gay cấn mà."

Bất chấp sự giãy giụa của ai đó, Ngọc kéo xềnh xệch Hạnh ra chỗ khác, để cho hai người đang ôm nhau kia khoảng không gian riêng tư. Có vẻ có người đã chịu đả thông đầu óc rồi, bốn người bọn Ngọc sắp tới sẽ không bị tên kia dùng thái độ ai oán tìm cầu sự giúp đỡ nữa rồi.

"Còn ở đó mà than vãn, chị đã gọi điện cho người nhà chưa? Lần này nói rõ ràng ra, không lại báo hại mọi người hiểu nhầm như ai đó trong kia. Mà chúng ta có nên báo tin vui cho ba người kia không nhỉ."

Ngọc mỉm cười nói, một tay mở danh bạ phân vân không biết nên gọi ai trong nhà để báo cáo đây. Dù gì cũng gần 12h, dù đi ăn với lớp cũng nên về nhà rồi. Bố mẹ cô đã lớn tuổi rồi, không nên gọi họ vào giờ này, có lẽ gọi anh trai là phù hợp nhất. Vừa quyết định xong Ngọc cũng nghe thấy tiếng cười tinh quái của Hạnh.

"Cho họ biết vội làm gì, để họ tự phát hiện đi, biết mình biết chuyện sau chúng ta biểu hiện của bọn họ hẳn sẽ rất thú vị. Ha ha ha, nghĩ đến đã thấy vui rồi."

Trước sự hưng phấn của Hạnh, Ngọc quyết định im lặng, cũng coi như cô đồng ý với suy nghĩ của Hạnh. Ấn phím gọi, chưa đầy 3 giây đầu bên kia đã có người nhấc máy. Nhằm tránh bị anh trai mắng, Ngọc vôi vàng giải thích, giải thích một cách kỹ càng nhằm tránh sự hiểu lầm như vừa rồi của Lan. Nói xong, Ngọc im lặng chờ đợi. Mất một lúc mới nghe thấy Hưng lên tiếng:

"Ừ, được rồi. Giờ liệu Lan có đưa em về được không, nếu không để anh qua đó đón."

Phù, may anh trai không nổi giận, Ngọc thầm thở phào một hơi. Liếc mắt về phía hai người đang bày tỏ với nhau kia, suy nghĩ một lúc Ngọc đồng ý để anh trai đến đón mình. Cô cũng quay sang nháy Hạnh, ý bảo hai người nên để họ có thời gian bên nhau. Còn về phần Hạnh về nhà kiểu gì, Ngọc đưa cho Hạnh chìa khóa xe của Lan, việc bọn họ mượn xe của nhau như này cũng không có gì lạ. Nhắn cho Lan với Nam một cái tin, hai người liền vội vàng phủi mông bỏ "Lan" chạy lấy người. Nếu Lan muốn tìm hai người tính sổ vì bị vứt bỏ thì để sáng mai rồi nói đi.

Chương 18

 

Ngọc chia tay Hạnh ở cổng bệnh viện để chờ Hưng. Cô đứng nhìn người người đi lại một lúc mà vẫn chưa thấy bóng dáng ông anh trai của mình đâu. Từ nhà cô đến bệnh viện đâu có xa lắm, mất cùng lắm là 7 phút thôi mà. Cô chờ tận hơn 15 phút mà ngay cả tiếng còi xe quen thuộc cũng không nghe thấy, Ngọc nghi ngờ chẳng lẽ anh trai bận chải đầu, mà kể cả thế thì tóc của anh cũng đâu có nhiều, chải cũng không mất nhiều thời gian đến thế chứ.

Ngọc ủ rũ ngước mắt nhìn lên mấy cái bóng đèn, có khi nào anh trai bị lạc đường không nhỉ. Mười năm rồi anh mới quanh lại, cảnh vật thay đổi còn chóng mặt hơn cả con người. Nghĩ nghĩ, Ngọc quyết định gọi cho Hưng để chắc chắn, anh trai mà lạc đường thật thì chỉ tội cho Ngọc cuốc bộ đi tìm.

Tiếng chuông kết nối vừa vang lên thì Ngọc cũng nghe thấy có tiếng nhạc ở xa xa truyền đến. Căng mắt nhìn đoạn đường hướng về phía nhà mình, tìm thế nào Ngọc cũng thấy có bóng dáng cái xe máy nào cả. Khoan đã, có một cái xe đạp đang tiến lại gần cô, cái xe có vẻ quen quen, cái người ngồi trên xe còn quen hơn. Dụi dụi mắt, Ngọc không tin vào mắt mình, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô, không phải Hưng mất thời gian chải chuốt hay anh bị đi lạc, mà là . . . anh cưỡi xe đạp đến đón cô. Nhìn anh trai đang đi đến gần một cách chăm chú, khi Hưng đỗ xuống trước mặt Ngọc cô mới dùng một giọng điệu nghi ngờ hỏi:

"Anh không biết đi xe máy?"

"Vớ vẩn, anh cô sắp sửa thi lấy bằng lái cả ô tô rồi đấy."

"Thế sao anh lại đi xe đạp, nhà mình có xe máy mà, xe hôm qua em kiểm tra xăng còn đầy nữa nha."

"Xe đạp nhẹ, dễ lấy, bê ra phát là xong. Xe máy lấy ra lại làm ồn ào đến bố mẹ đang ngủ."

"O_o"

"Nếu em không muốn ngồi xe đạp anh có thể quay lại để em đi bộ về."

Hưng ngắt gỏng trước biểu hiện của Ngọc. Nhận ra anh mình đang phát hỏa, Ngọc vội vã cười lấy lòng trả lời:

"Đi chứ, đi chứ. Hi hi, cũng lâu lắm rồi anh không có chở em bằng xe đạp ^_^, nói trước em so với 10 năm trước nặng hơn rồi đấy."

"Còn nói nữa là anh kệ đấy."

Ngọc vội vàng trèo lên yên xe đằng sau. Nhìn tấm lưng của Hưng phía trước cô khẽ cười. Mười năm trước, anh vẫn thường hay trở cô đi học, chiếc xe đạp ngày ấy tuy đã bán đi, nhưng giờ đây ngồi đằng sau anh Ngọc như thấy lại bọn họ hồi bé vậy. Tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên hồi đấy rõ ràng đã rộng hơn ngày xưa rất nhiều, vóc người gầy còm cũng rắn chắc hơn. Anh cô giờ đã là người đàn ông trưởng thành, đủ khả năng để chịu trách nhiệm với gánh nặng gia đình, vì vậy anh mới lặn lội từ nửa bán cầu xa xôi kia trở về.

"Anh xin lỗi vì đã không đưa em đi ngày tựu trường đầu tiên của hồi cấp 2, cấp 3 được. Ngay cả việc đưa em đi thi đại học anh cũng không thực hiện được."

Ngọc đang chìm trong ký ức tuổi thơ của mình thì giọng nói của Hưng trôi đến. Cô giật mình, đồng thời cô cũng nhận ra anh trai là cố tình lấy xe đạp để đi chỉ vì muốn chở cô, anh muốn xin lỗi vì đã bỏ lỡ lời hứa sẽ đèo cô đi trong những ngày trọng đại suốt 10 năm qua. Lời hứa vu vơ lúc bé cô có phần đã quên đi vậy mà anh vẫn nhớ, vẫn đặt nó trong lòng. Một người anh trai tuyệt vời như thế làm sao Ngọc có thể giận hay trách anh được chứ. Mười năm không về là anh có nỗi khổ của riêng mình, cô cũng biết nên càng không có lý do trách anh. Giống như hồi bé, cô ngồi từ đằng sau, ôm lấy lưng anh, dụi dụi đầu mình vào lưng anh như những lúc nàng nũng, muốn anh mua kẹo cho mình mà nói:

"Anh, em không giận anh nữa đâu, thật đó. Một chút cũng không có. Anh về em rất mừng, anh bỏ lỡ mười năm bên gia đình nhưng giờ anh còn năm mươi năm, sáu mươi năm nữa để ở bên em và bố mẹ mà."

"Nhưng từ khi anh về nhà anh thấy em không gần gũi anh như hồi trước, có phần nào hơi xa cách."

Hưng ngập ngừng nói, nghe xong Ngọc dù muốn hay không cũng phải phì cười, hóa ra người anh thông minh của cô cũng có lúc nhận định sai lầm như thế. Ngọc giải đáp khúc mắc trong lòng Hưng mang theo chút bất đắc dĩ:

"Anh à, lúc anh đi du học là 10 năm trước chứ không phải một năm. Lúc đó em với anh còn bé, còn không bị cái . . . khụ giới tính kia làm ảnh hưởng. Giờ anh nhìn xem, em cũng 19 tuổi rồi, lúc nào cũng bám lấy anh người khác không biết thì lại . . . Nói tóm lại anh trai là người em yêu nhất, không có chuyện em lạnh nhạt với anh đâu."

Ngọc thề thốt trả lời, Hưng nghe xong cô nói cũng giải tỏa phần nào. Tuy vậy khi anh cất tiếng lại làm cho Ngọc quả thật không biết phải nói gì luôn.

"Ờ, yêu nhất? Liệu có yêu hơn cái tên Long kia không?"

"Anh >_<!!!! Em không nói chuyện với anh nữa."

"Con bé này, anh mới đùa chút thôi mà."

"Hừ"

"Thôi được rồi, anh sai. Hôm nay em đi chơi với các bạn có vui không. Kể cho anh nghe xem nào."

"Anh chỉ giỏi chuyển đề."

Ngọc tuy hơi hậm hực vì sự so sánh của anh trai một chút nhưng sau đó cô vẫn hào hứng mang buổi họp lớp ra kể. Cứ thế, trên cả một đoạn đường dài hầu như là Ngọc thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng Hưng mới hỏi một hai câu về một số nhân vật có mối quan hệ thân thiết với Ngọc.

Đi xe đạp từ bệnh viện về nhà Ngọc đi nhanh một chút thì mất 15 phút là cùng, thế mà Hưng lại đèo cô với tốc độ bò ra đường, tận hơn 20 phút sau hai anh em mới chạm được đến của nhà. Vứt anh trai của mình ngoài cửa cùng chiếc xe đạp tội nghiệp, Ngọc vội chạy vào phòng bếp tìm nước làm dịu cái cổ họng bỏng rát của mình. Lúc đi với Lan, cô nói rất nhiều, lúc về với anh trai lại anh dụ nói đến khô cả cổ. Ngày hôm nay đã phá kỷ lục số câu cô nói trong một ngày trước đấy rồi.

Uống nước được một lúc thì Hưng cũng tiến vào, không nói câu nào, Ngọc rót cốc nước đưa cho anh. Hưng cũng tự nhiên nhận lấy cốc nước uống. Giữa hai anh em tuy có khoảng cách mười năm nhưng ở hai người vẫn có sự ăn ý như hồi bé. Ngọc suy nghĩ, cái đó chính là minh chứng hùng hồn cho quan hệ huyết thống ruột thịt, anh em tương liên. Uống xong, Hưng xoa đầu Ngọc dịu dàng nói:

"Ngủ sớm đi, mai em có thể dậy muộn. Anh sẽ giải thích với bố mẹ cho."

Nói xong anh cũng vươn người, khẽ ngáp 1 cái rồi quay người đi về phòng của mình. Ngọc là đứa bé khá biết nghe lời nên cô cũng chẳng thèm nán lại bếp, lần mò về cái ổ ấm áp kia. Lúc đi chơi cùng bạn bè rõ ràng không cảm thấy gì, giờ thì cả người cô đều mỏi nhừ rồi, mau chóng bay về ổ là điều tốt nhất.

Trong lúc thay quần áo, Ngọc bỗng sờ đến cái điện thoại, cô chợt nhớ ra có hứa với Long là sẽ nhắn tin cho anh khi về đến nhà. Nhìn con số điện tử trên màn hình di động, nhớ lại lời Long nói mà cô bỗng cảm thấy đau đầu. Mở bàn phím rồi lại khóa bàn phím, mất một lúc Ngọc mới quyết tâm nhắn cho Long một cái tin: "Em về đến nhà rồi. Đứa bạn em gặp chút sự cố, em đi cùng nó nên về hơi muộn. Nhưng anh yên tâm, em vẫn hoàn hảo từ đầu đến cuối. Anh ngủ ngon nhé ^_^". Gửi tin xong Ngọc rầu rĩ nhìn màn hình, giờ cô thật sự muốn đi ngủ, nhỡ anh gọi lại hỏi chuyện cô thì cô tin rằng vừa nói cô vừa ngủ gật cho mà xem.

Chiếc điện thoại dưới cái nhìn ai oán của cô rốt cuộc cũng rung lên, may quá, Ngọc nhủ thầm trong lòng, là chuông báo tin nhắn chứ không phải cuộc gọi đến. Ngẫm lại hành động của mình, Ngọc phì cười, chưa bao giờ cô lại sợ anh gọi điện cho mình như vậy. Mở ra đọc "Ừm, như vậy là tốt rồi. Em về muộn thế giờ chắc mệt rồi. Đi ngủ đi, mai anh sẽ gọi cho em. Ngủ ngon <3". Nở nụ cười lần thứ n trong ngày, lần này là một nụ cười cực ngọt. Anh luôn luôn là người chu đáo như vậy, làm sao bây giờ cô càng ngày càng yêu anh mất rồi.

Mang theo tin nhắn của Long đi vào giấc ngủ của mình, trong mơ Ngọc thấy anh đứng dưới ánh nắng, nở nụ cười đi về phía cô. Anh nắm lấy tay cô, hơi ấm từ đôi bàn tay đó, ngay cả trong mơ cũng rất chân thật, thật đến nỗi mà tim cô tràn đầy ánh nắng mặt trời kia.

Chương 19

 

Dù được đặc cách ngủ dậy muộn, nhưng đồng hồ sinh học của Ngọc làm việc rất tốt, sáng hôm sau 6h15 phút là cô đã thoát khỏi giấc mơ của mình rồi. Ngồi thừ trên giường một lúc, Ngọc suy nghĩ, còn hơn 1 tháng được ở nhà, những ngày sắp tới cô nên sắp xếp một chút để mình không thành kẻ quá vô dụng trong nhà. Đi làm thêm là một ý tưởng hay, với khả năng của cô thì làm gì được bây giờ nhỉ? Có lẽ cô nên nhờ mọi người trong nhà tư vấn một chút.

Lấy lại tinh thần, Ngọc bật dậy đi làm vệ sinh cá nhân, còn có cả một bữa sáng vẫn đang chờ cô, giờ này chắc mẹ cô vẫn chưa đi thể dục về. Hôm bữa cô đã làm món phở rồi, hôm nay nên đổi món khác chút, món mì thịt có vẻ được, nguyên luyện trong nhà cũng sẵn có nữa.

Đang mải làm đồ ăn, điện thoại trong túi chợt rung lên báo tin nhắn. Quái lạ, mới sáng sớm này ai có khả năng nhắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net