Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anos dẫn Anosh đi tản bộ trên đường, hôm nay anh sử dụng nhiều Gatom để đi nơi này đến nơi khác, thành ra có chút chóng mặt khi thay đổi địa điểm.

Tiện thể anh đã lâu rồi chưa trải nghiệm cảm giác nô núc trên đường xóm, nên như vậy cũng không tồi.

"Anh Anos, hôm nay có gì đặc biệt hay sao lại không dùng Gatom vậy ?"

"Mẹ định lúc anh về sẽ nhờ mua thêm một số gia vị đấy mà, nên anh đây đi trước mua luôn."

"Vậy còn con thú bông trong cặp anh là thế nào vậy ? Không lẽ anh sẽ nằm dưới thân người con trai khác ?"

*Bang*

Phát ngôn thiển cẩn, Anosh xứng đáng được bị cốc đầu vạn lần không tha. Anos không biết nhóc ở trường học được cái gì, nhưng cách trêu chọc anh giận thì có quá trời luôn rồi.

Cả việc đó nữa, anh không nằm trên chẳng lẽ lại mềm mỏng với người ta ?

"Đau quá vậy ! Em mong Ma Vương Tàn Bạo bị con trai đè chết, van xin không ngừng dưới tấm thân người đó !"

"Nói thêm câu nữa ta vứt nhóc thật đấy. Anh đây sao lại có chuyện đó được, có nằm thì phải nằm trên."

"Không tin."

Hai người vừa đi vừa cãi nhau không ngớt, ngay cả lúc mua gia vị xong xuôi và sắp về tới nhà Anosh vẫn không ngừng mè nheo, nguyền rủa anh đủ kiểu tư thế khác nhau.

Mãi đến khi Isabella nghe thấy tiếng nói của hai đứa con trai ở bên ngoài và chạy ra đón, Anosh mới chịu ngừng cái miệng lại và anh cũng nhẹ nhõm thở phào hơn.

Dẫu có là Ma Vương hay gì khác, cũng đều chỉ có thể khom nom dưới bàn tay của người mẹ như trẻ con.

"Anos - chan, mừng con về."

"Con về rồi đây, thưa mẹ."

"Mẹ ơi, mẹ chỉ thương anh trai con ư ? Con là lạc loài trong mắt mẹ ư ?"

"Không có đâu, Anosh - chan mẹ cũng thương nữa mà, lại đây mẹ thơm mấy cái nào."

Trong lúc Anosh tận hưởng những cái thơm má, anh cũng đi vào nhà sắp xếp các gia vị mới mua về, nhưng hôm nay lại không chuẩn bị glatin nấm thích ăn nhất sau khi anh về.

"Mẹ ơi, tối nay chúng ta không ăn tối ở nhà hả ?"

Isabella chợt nhớ ra, cô ân cần đáp lại câu hỏi của anh.

"Mẹ lúc nãy biết được một quán ăn ngon lắm, nên tối nay nhà mình sẽ không ăn ở nhà."

"Vậy còn cha thì sao ?"

"Cha sớm xử lý công việc và đặt bàn trước rồi, với lại từ lúc chuyển nhà tới đây chưa ăn bên ngoài lần nào."

"Nếu mẹ hào hứng tới mức này, con cũng có chút tò mò lắm."

"Vậy nên cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi, ngay bây giờ cũng được."

"Vậy cùng đi nào

Anos kiểm tra lại nhà cửa lần cuối cùng, khoá cửa lại một cách chắc chắn, sau đó cả nhà cùng đi tới quán ăn Isabella giới thiệu.

Không hiểu nổi, đang yên đang lành toàn sao lại phải đi ăn ở bên ngoài ?

Ngoài món glatin nấm do mẹ anh nấu ra, không có món nào dù là sơn hào hải vị cũng không thể thỏa mãn được khẩu vị của anh cả.

Nhưng cũng không thể để mẹ thất vọng được, nên chỉ định gọi liền món nào ăn vừa mức để ủng hộ thôi, cũng không có gì bất kính.

Nửa tiếng sau, họ cuối cùng cũng gặp cha Anos đang đứng chờ ở bên ngoài, ba mẹ con vẫy tay cùng hô hào làm anh có chút buồn cười vì hành động này.

"Anh yêu, cả nhà tới rồi đây."

"Isabella ~"

Cha mẹ ôm lấy nhau rất hạnh phúc, nhưng ngặt nghẽo Anosh bị chèn ép giữa họ, thoáng chốc cảm thấy không thở nổi. Đến khi họ phát hiện ra, cô quên mất mình vẫn còn bế nhóc trên tay, liền thả xuống để đỡ phải cảm thấy khó xử.

"Đau quá mà....Anh cũng không ngăn cản cha mẹ nữa...."

"Họ thể hiện tình cảm thì anh chẳng ngăn cản làm gì, tự nhóc ngồi lì trong vòng tay mẹ thôi."

"Mau vào trong nào hai đứa, đứng ngoài này cảm thấy không tốt đâu."

Gia đình Anos tiến vào bên trong quán ăn, nhìn tổng quát thì cũng sạch sẽ và lượng khách tới đây khá ít, đa số là những người có dòng máu Hỗn huyết, anh tự mình đánh giá chỗ này cũng vừa tốt.

Họ lựa ngồi vị trí gần cửa sổ, tiếp tục nói chuyện về điểm tích cực của quán ăn.

"Ở đây giá cả cũng hợp lí lắm, vả lại ở đây cũng có món con thích nữa đấy."

"Glatin nấm hả ?"

"Đúng vậy đấy con, nghe mấy bác hàng xóm bên cạnh nói chỗ này nên mẹ cũng muốn con so sánh giữa mẹ và ở đây, phía nào ngon hơn."

"Nếu là như vậy thì mẹ có thể mua về mà...."

Lúc này một người đem đồ uống tới cho họ, Anos vẫn mải đáp lại câu hỏi của cô mà không chú ý tới.

"Anos ?"

Trong giây lát, miệng anh bỗng trở nên cứng ngắc ra, con ngươi dao động liên hồi không điểm dừng. Kanon cũng đối mặt với anh, nhất thời không thể thốt lên được lời nào.

Anosh thấy giữa hai người chắc chắn có gì đó mờ ám, liền nảy ra một ý kiến dại người nhất bây giờ sẽ làm.

"Anh phục vụ, anh nhìn anh Anos lâu như vậy, không lẽ hai người muốn "đấu kiếm" với nhau....."

*Bang*

"Lấy giúp tớ 4 phần glatin nấm, xin lỗi về chuyện của nhóc nhà tớ."

"Vậy....vậy cậu chờ chút nhé, làm hơi lâu nên thông cảm."

Kanon ngại ngùng rời đi tới chỗ bàn tiếp nhận, Anos bị trêu một vố đầy điếng người nên lỡ theo quán tính đập luôn đầu Anosh một cú mạnh.

Cha mẹ anh cũng bất giác bị sốc nặng bởi câu nói này, nhưng họ chỉ khẽ khàng cười trong tiếng lóng, còn thủ phạm gây chuyện thì lại ôm đầu chịu khổ.

"Cái miệng hại thân, cần nói toẹt thẳng ra vậy không !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net