Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ tiếp tục câu chuyện vừa nãy, nhưng thay vì nói về món ăn thì lại chuyển đổi chủ đề về Kanon.

"Cậu nhân viên đó đúng gu của mẹ luôn đấy con, dễ thương quá trời luôn mà."

"Dễ thương ? Mẹ ơi, cậu ấy nghe được thì cũng đau lòng lắm đấy."

"Đau lòng ? Anh mà cũng biết đau lòng giúp người khác cơ đấy."

Anos chộp lấy ly nước của Anosh uống sạch banh, không quên nói một câu là vô ý lấy nhầm khiến ai đó đã bước vào giai đoạn báo thù triệt để.

Nhởn nhơ với nhau thêm vài lần nữa, 4 phần glatin cuối cùng đã được chuẩn bị xong, Kanon đem ra cho mọi người vô cùng thuần thực và không dư thừa động tác nào cả.

"Chúc gia đình mọi người ăn ngon miệng."

"Cảm ơn cháu nhé. Cô sẽ ăn rất ngon miệng."

"Anos Voldigoad, cậu dùng....bữa vui vẻ...."

"Buổi tối tốt lành, Kanon."

Anos nhìn vào dĩa glatin của mình, thật sự rất đẹp mắt và cũng có nhiều nấm được bỏ vào bên trong, nhưng nếu có vài chỗ cháy xém một chút thì nó lại giống như kiểu Isabella làm thường ngày.

Anh lấy một miếng nếm thử, một mùi vị mới lạ chỉ trong thoáng chốc đã bao trọn lấy toàn bộ vị giác của anh, chẳng thể nói lên thành lời.

Isabella thấy phản ứng của anh, vô cùng nóng lòng muốn nếm thử, không ngờ nó lại ngon tới mức thế này, tới mức cô nghĩ nó có thể so sánh với món glatin nấm cô nấu nữa.

Anosh nếm thử một miếng xong lại nhanh chóng xử lý tới miếng này tới miếng khác, hương vị của nó hoàn toàn khiến đứa nhóc đầy nổi loạn này lại ngoan ngoãn ngồi thưởng thức.

"Không biết vị đầu bếp này là người thế nào, lại có thể ngon bằng với món mẹ làm ?"

"Nghe con nói, mẹ cũng tò mò lắm luôn. Xem ra mẹ phải học hỏi vị đó một chút rồi, nếu không về sau con lại không muốn mẹ nấu nữa mất."

"Không có gì ngon hơn đồ mẹ làm đâu, đừng nên tự ti quá."

Anh tiếp tục ăn glatin, đồng thời lén nhìn Kanon đang bận rộn phục vụ hành khách này đến hành khách khác.

Kanon lúc này cũng đang rất kiệt sức tới nơi, nhưng vẫn phải gắng gượng thân mình để tiếp tục làm việc.

Cũng rất may mắn vì tối nay lượng khách cũng khá ít ỏi, nên làm lâu cuối cùng cũng được nghỉ tay một chút, hiện đang ngồi trước bàn thu ngân uống một chút nước và ăn lót một mẫu bánh mì.

"Mệt quá....Quán hiện tại chỉ có mỗi mình là nhân viên, đầu bếp thì lại tạm nghỉ..."

Cậu như thể đang suy nhược chính tâm lý của mình, chưa kịp lần nào đi kiểm tra lại sức khỏe. Lúc này, một chai nước lạnh bất ngờ được đưa tới ngay trước mặt.

"Kanon, cậu vất vả rồi. Cậu ăn uống như thế thì làm sao có sức làm việc được."

"Anos.....Cậu muốn mua chai nước này hả ?"

"Không, cái này tớ đem từ nhà tới."

Kanon nhận lấy chai nước, ôm lấy nó chẳng dám uống chút nào. Anh lại nhìn xung quanh không có nhân viên nào khác cả, chẳng lẽ họ lại vứt hết mọi thứ để mặc cậu xử lí một mình ?

"Ở đây không có ai khác hả ?"

"Đầu bếp hôm nay lại tạm nghỉ một thời gian, những người khác thì lại cứ lúc nào bận này bận kia để nghỉ, thành ra......"

"Mỗi mình cậu xử lý mọi việc ở đây ?"

Kanon không đáp lại, chỉ gật đầu như một lời thay thế.

Uất ức lắm, nhưng bản thân chỉ là một nhân viên lo liệu việc trong phạm vi thì có làm được gì khác ngoài chuyện chịu đựng nữa.

"Phục vụ, chúng tôi muốn gọi thêm món."

"Tôi....tới ngay....."

"Quý khách muốn chọn món nào ?"

Kanon lại rất choáng váng, lúc này hai người chỉ mới trò chuyện, thế mà bây giờ Anos lại mặc đồ dành cho nhân viên ở đây và phục vụ khách hàng ?

Cậu không phải nằm mơ đấy chứ, hay là gặp quỷ rồi ?

Phía khác, Anosh cũng phụ giúp một tay bằng cách xử lý đống dĩa bẩn sau khi khách quán rời đi. Thực tình, nếu không phải do anh nói là sẽ cho cậu giải trừ hạn chế ma lực vài ngày thì chẳng muốn phụ ông anh thối đó.

"Làm gì ngẩn ngơ vậy Kanon. Cùng nhau làm việc nào."

"...... Được, lúc nào muốn nghỉ ngơi thì cứ nói một tiếng."

————————————-

Ba tiếng sự, quán mãi mới có thể đóng cửa, Anos vươn vai cái thân mệt nhừ sau hoạt động làm thêm tự nguyện của mình, Kanon kiểm tra lại và tính toán doanh thu.

Anosh vì làm việc quá mệt nên đã được cha mẹ dẫn về trước đó, hiện tại chỉ còn mỗi hai người trong quán ăn.

"Anos, hôm nay cậu vất vả rồi."

"Cũng không có gì to tát cả, tớ chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi."

"Cậu có muốn nhận lương không ? Mặc dù cậu không phải là nhân viên chính ở đây, nhưng mà...."

"Tớ không cần nhận lương. Vả lại, cậu nhận thứ này coi như là cậu trả ơn tớ rồi."

Anos lấy ra thú bông trong cặp của anh, đưa nó cho Kanon. Không ngờ tới anh lại có thể đưa nó một cách sớm nhất như thế này.

"Cứ lúc nào có chuyện buồn hay điều gì khó nói ra, cậu cứ thoải mái tâm sự với nó. Có lẽ nó không có ích gì, nhưng tớ nghĩ thế này cũng đủ rồi."

"..........."

"Kanon ?"

Cậu lúc này, thật không thử biết phải dùng lời nào để nói ra cả. Hôm nay cả hai chỉ mới gặp nhau mà thôi, vậy mà anh cứ lần này đến lần khác giúp đỡ cậu.

"Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có người giúp đỡ mình nhiều như thế....

"Cảm ơn cậu, Anos Voldigoad....."

"Tớ sẽ trân trọng thú bông này, như tôn trọng cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net