3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trác Dực Thần, ăn cơm. "

Ly Luân gõ hai cái tượng trưng, không đợi người trả lời liền xông vào phòng. Trác Dực Thần đang ngồi thưởng trà, bản thân cao quý hướng mình về ánh bình minh. Hắn một thân bạch y, trắng xoá như tuyết, mái tóc lại xoã xuống, nét dịu dàng trên gò má ẩn sau mai tóc. Ly trà đặt trên bàn vốn đã tạnh, nhưng tâm trạng của hắn dường như đặt ở nơi nào đó khác thường, với đôi mắt trong veo nhưng vô hồn. Cảnh đẹp, nhưng đói thì phải ăn. Ly Luân mắt thấy Trác Dực Thần không buồn đáp lại mình liền đi đến tát mạnh vào cái ót hắn, làm hắn giật mình. Gã đặt mâm cơm lên bàn, chống cằm nhìn người trước mặt. Gã ra lệnh.

" Ăn cơm. "

Ấy mà Trác Dực Thần chỉ đảo mắt lướt qua, cầm đũa nhai vài miếng.

" Nhìn người khác ăn thế này thì bất lực sự lắm. "

" Không nhìn thì ngươi có ăn không, chẳng lẽ ta còn không biết? "

" Hình như ngươi rất hiểu ta? "

Lập tức, gương mặt gã có sự biến đổi. Ban đầu, nó là biểu hiện của sự ngạc nhiên, gã không nghĩ Trác Dực Thần có thể nói toẹt ra như vậy, hắn cả gan dám phỏng đoán tâm tư của gã. Lúc sau, ngẫm lại một chút về lời nói của hắn lẫn cách gã tự suy diễn, gương mặt gã đỏ lên từ gò má, lại đỏ hết cả gương mặt, lan ra tận mang tai. Gã giận, nhưng không hiểu vì lí do gì.

" Im đi. "

Tay múc cho hắn một chén canh, Ly Luân lười biếng nằm dài xuống bàn đối diện với Trác Dực Thần. Gã không biết vì sao lại nhìn chằm chằm vào cổ hắn, lại làm Trác Dực Thần không thoải mái. Đợi người ăn xong, gã giơ tay ra, Trác Dực Thần liền để cho gã muốn làm gì thì làm. Trong suy nghĩ của hắn, có lẽ Ly Luân muốn mang đồ đi dọn dẹp, dù đó chả phải phong cách của gã. Nhưng đời ai biết được gì, giờ đây không phải gã tự mình hầu cơm cho hắn đây sao? Đúng thật, nhưng Trác Dực Thần nhận ra sự biến đổi trong hành vi quan tâm của Ly Luân lại không đoán được hành động khác. Ly Luân nắm chặt bàn tay của Trác Dực Thần, ép chặt nó làm hắn đau mà nhăn mặt.

" Đau. "

" Ngồi yên. "

Trác Dực Thần liền ngậm miệng lại sau câu nói của Ly Luân.

" Giờ hai ta là vận thể cộng tác, để yên cho ta truyền công lực cho ngươi. "

Vận thể cộng tác? Gã này bị điên rồi. Trác Dực Thần gào thét.

Trong lúc vận công, nếu Trác Dực Thần mà cử động muốn ngưng sự động chạm của Ly Luân, hắn sẽ bị phản phệ, và Ly Luân cũng vậy. Cách tốt nhất là truyền cho nhau công lực, xong hết quá trình mới tự do. Nay Ly Luân lại tự ý trở thành vận thể cộng tác của Trác Dực Thần, giống như muốn kiểm soát hắn vậy.

Không phải trẻ lên ba, nhưng lại bị đối xử như trẻ lên ba.

Hai cánh tay bọn họ chắp vào nhau, Trác Dực Thần hết nhìn nó lại ngước lên nhìn Ly Luân, gã đôi mắt nhắm nghiền, thật sự tập trung cho việc độ khí cho Trác Dực Thần. Lúc này, không biết có phải là do cảm động hay không, Trác Dực Thần đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, hắn thấy kì thực Ly Luân không quá tệ, bảo sao lại làm Triệu Viễn Chu để ý. Hắn như tê dại nhìn về Ly Luân, không để ý đến mọi thứ xung quanh, đến khi linh lực ngừng dao động hắn cũng không biết. Ly Luân mở mắt ra, ánh mắt liền chạm vào mắt Trác Dực Thần, cả hai ngẩn ngơ một lúc. Như có luồng điện giật qua, gã phá vỡ cục diện xấu hổ này bằng cách liếc sang hướng khác, Trác Dực Thần phối hợp gã, ăn ý không đề cập đến chuyện vừa nãy. Ly Luân mang bát ra đi, bóng lưng mập mờ sau tấm bình phong.

Đúng là điên thật.

Hắn lắc đầu, rúc vào chăn như muốn chạy trốn khỏi sự thật nào đó, một cái gì đó vừa chớm nở, và mất kiểm soát.

Trác Dực Thần không nán lại với cảm xúc đó quá lâu, hắn nắm chặt dao găm trên tay, quyết định rút nó ra. Mặt bén của nó chĩa về hướng chủ nhân, Trác Dực Thần tăng lực đạo, nỗ lực đâm xuống. Máu từ ngực trái đổ ra, hắn hứng lấy từng giọt, lại đâm mạnh hơn. Máu đầu tim luôn là liều thuốc dẫn tốt nhất, không phải sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net