4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Dực Thần? "

Văn Tiêu mở cửa phòng ra, dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt. Mấy nay nàng luôn chăm lo cho Tập Yêu Ti, còn ngày đêm canh gác bên phòng Triệu Viễn Chu. Lúc Trác Dực Thần truyền âm cho nàng, Văn Tiêu lấy làm lạ, nhưng vẫn quyết định đi qua. Không nghĩ tới cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Trác Dực Thần yếu ớt dựa vào giường, đôi mắt ngụ ý về chén máu đặt trên bàn. Văn Tiêu hiểu ý cầm nó lên, trước khi đi còn không yên tâm ngoảnh đầu lại. Trác Dực Thần gật đầu, môi mấp mở hai chữ.

Đi đi.

Văn Tiêu rơi nước mắt, nàng thật sự nợ Trác Dực Thần. Mang chén máu tươi ấy, nàng từng muỗng đút cho Triệu Viễn Chu, cũng nắm lấy bàn tay y thật chặt. Nàng nằm tựa vào giường mà thủ thỉ tình cảm của mình. Viễn Chu, khi nào thì chàng tỉnh? Khi nào thì chúng ta có thể đoàn tụ được đây? Dực Thần huynh ấy không thể duy trì mãi như vậy được. Ta biết chàng không nỡ để huynh ấy làm vậy, ta cũng thế, ta cũng chẳng nỡ. Chúng ta đều không muốn Trác Dực Thần chịu khổ mà.

____

Hai con kì lân nhỏ chạy xung quanh ngực của Trác Dực Thần, hắn băng bó lại vết thương trước ngực, cũng sẵn sàng đợi Triệu Viễn Chu nuốt xuống máu của mình. Khi biết thời gian đã đến, đồng hồ cát chảy xuống tàn cát cuối cùng, đôi mắt hắn khép lại, hơi thở đồng đều bắt đầu cho giấc ngủ sâu, một giấc ngủ đi vào tiềm thức. Chuông gió êm tai ding dong, giờ phút này lại chẳng có lấy một ai có thể gọi hắn tỉnh lại, kể cả Ly Luân. Gã vò nát tấm thư mà Trác Dực Thần để lại, quyết định làm liều, hệt như cái cách trước đấy Băng Di đã làm. Sợi chỉ vàng móc nối hai đầu ngón tay của gã cùng Trác Dực Thần, gã cười lạnh một tiếng. Một cơn gió mạnh phất ra, mọi người chỉ kịp nhìn thấy đám khói xanh chói lên xuất hiện tại phòng Trác Dực Thần. Tại đấy, trong sự mờ ảo, Trác Dực Thần đang ngủ say sưa, bên cạnh còn có một Ly Luân cũng an ổn nằm bên cạnh. Nếu tinh ý, họ sẽ phải để mắt đến sợi chỉ vàng kì lạ móc nối hai người này lại với nhau, tiếc là ống tay áo rộng đã che khuất đi nó, ánh sáng lấp lánh như kim tuyến chỉ đành lặng mình xuống mà thôi.

Tại một nơi nào đó, Ly Luân và Trác Dực Thần mới thực sự gặp lại nhau.

*****

Lá cuống những chiếc lá khô bay tung tăng trên nền trời, để rồi khi gió rời đi, những chiếc lá lại nằm rơi rác trên mặt đất. Tiếng chổi rào rạc quét chúng lại, thư đồng cùng các gia nô đều tập trung dọn dẹp cho mùa đông sắp đến. Trác Phủ hôm nay lại nhộn nhịp hẳn lên, có lẽ là vì tiểu công tử đã luyện thành công gia pháp của tổ tông, không bao lâu sẽ đến lễ trưởng thành. Đại công tử liền vì thế mà muốn đánh dấu sự kiện quan trọng này, cho phép mọi người đến tham dự, cũng như chúc phúc cho đệ đệ của người sắp thành niên.

" Ca. "

Tiểu công tử như cục bông quấn lấy đại công tử, hắn vuốt ve gò má cậu, ánh mắt thể hiện rõ sự nuông chiều.

" Thần Thần. "

Trác Dực Thần lại tựa mặt mình vào cánh tay hắn, lòng bàn tay hắn tiếp xúc với gương mặt nõn nà. Cậu hãm mình càng sâu, nét mày lung linh không ngừng làm rung động trái tim của Trác Dực Hiên. Thấy đứa trẻ ngày nay không nháo, Trác Dực Hiên vẫn có chút thắc mắc, lại không nỡ phá vỡ tình tiết như hiện tại, hắn nhẹ nhàng bóp nhẹ, cảm nhận xúc tác trên tay.

" Ca, ta muốn mời bạn của ta đến đây chơi, có được không? "

Đột ngột đưa ra yêu cầu này, Trác Dực Thần trong lòng gợn sóng. Rõ ràng, hắn biết đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà hắn bắt buộc phải chấm dứt nó. Hắn chỉ còn cách đi cho xong cốt truyện, cũng như dùng ý thức bản thân để đi tìm Triệu Viễn Chu, đồng nghĩa với việc thay đổi sự thật. Hắn thấy rõ sự chần chừ sau nét mày sửng sốt của Trác Dực Hiên, một lát sau mới thấy người thừa nhận.

" Tùy đệ. "

Tựa vào hơi ấm của ca ca, Trác Dực Thần vẫn hưởng thụ nó, một tình cảm rất lâu rồi, hắn có dành cả đời cũng không mang về được.

Đúng là một giấc mộng đẹp.

Trác Dực Thần lên đường đi tìm Triệu Viễn Chu, lần theo dấu vết mà trước kia hắn từng nghe Triệu Viễn Chu kể về bản thân y. Đúng như dự đoán, Trác Dực Thần tìm thấy Triệu Viễn Chu phiên bản già, xem ra sự kiện Ly Luân bị y phong ấn đã xảy ra từ lâu. Trong lúc đôi mắt y đang đỏ ngầu, Trác Dực Thần dang rộng vòng tay mình, câu lấy cả người Triệu Viễn Chu ôm vào lòng. Trác Dực Thần thật sự rất nhớ y, người bằng hữu đã hi sinh lại hiện ra trước mắt. Kiềm chế những điều xúc động, hắn không muốn để Triệu Viễn Chu nghi ngờ. Đợi khi y tỉnh liền ngớ ra, vì y đang được một thiếu niên thấp hơn hai ba cái đầu ôm thật chặt, mà bản thân lúc nãy lại không ra tay làm hại cậu thiếu niên. Lúc vị thiếu niên ngước mặt lên, Triệu Viễn Chu thừa nhận đã bị ánh mắt ấy hấp dẫn, giống như bọn họ đã gặp nhau từ trước.

" Xin chào, ta là Trác Dực Thần. Huynh có muốn làm bằng hữu với ta không? "

" Tiểu Trác đại nhân, ta muốn được kết giao với ngươi. "

Kí ức về Triệu Viễn Chu hiện lên, giao với tình cảnh hiện tại.

Thấy tiểu ngạo kiều không để ý, y cười cho qua, nhưng cánh tay lại không muốn buông xuôi.

" Rồi sẽ có một ngày ngươi chủ động bắt tay ta. Chúng ta sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất. "

Triệu Viễn Chu cúi đầu xuống.

" Chúng ta từng gặp bao giờ chưa? "

Mà vị thiếu niên trả lời lại làm y không đỡ được.

" Im lặng và đồng ý đi. "

" ... "

Triệu Viễn Chu không còn lựa chọn nào khác đành bắt tay lại với vị thiếu niên. Mà cảnh này lại rơi vào tầm mắt của một người khác. Trác Dực Hiên lặng người nhìn đệ đệ thân thiết với kẻ khác, không nhịn được giơ một đấm về thân cây bên cạnh. Nó rung lắc dữ dội, mới làm cho hai người kia chú ý đến. Trác Dực Thần vì để tâm Triệu Viễn Chu, đương nhiên không chú ý đến Trác Dực Hiên đi theo sau. Triệu Viễn Chu hiện tại còn suy yếu, không nhận ra sự tồn tại của Trác Dực Hiên. Bây giờ lại tới Trác Dực Hiên đỏ mắt đi đến, túm lấy Trác Dực Thần về bén người.

" Ngươi là bằng hữu của đệ đệ ta? "

Triệu Viễn Chu gật đầu, Trác Dực Hiên đưa tay ra hiệu mời.

" Nếu vậy, mời các hạ đến Trác phủ chơi một chuyến. Đệ đệ ta có rất nhiều chuyện muốn kể với các hạ lắm, đến ta còn không được nghe. "

Trác Dực Hiên thâm trầm liếc qua Trác Dực Thần, mà Trác Dực Thần cả người nấp vào lòng ngực Trác Dực Hiên liền cảm thấy không ổn. Không đúng, tính cách của ca ca hắn không nên thế này, huynh ấy phải là người thấu đáo, hiền lành và kiên nhẫn, cái giọng điệu này làm sao thế này, có chút gì đó khác. Có lẽ Trác Dực Hiên đã bị biến đổi tính cách, giống như điều Trác Dực Thần đang cố gắng thay đổi giấc mộng theo đúng ý hắn vậy.

Nhưng mà, Trác Dực Hiên thật sự đang ăn dấm sao? Sao lại chua đến như vậy? Trác Dực Thần thật sự rất khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net