5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên là ăn dấm.

Trác Dực Hiên không rõ bản thân sao lại khó chịu với việc Trác Dực Thần có một người khác. Hắn thừa nhận bản thân đúng là yêu thương đệ đệ, nhưng cảm xúc mỗi khi ánh mắt Trác Dực Thần rơi vào người Triệu Viễn Chu làm hắn rất ganh tị. Rõ ràng, người gắn bó với những năm tháng tuổi thơ với cậu chính là hắn. Biết bao thứ suy nghĩ rối rắm bao vây, hắn thở dài. Trác Dực Thần là ấu đệ của hắn, hắn nên vui vì cậu đã tìm cho mình một người bạn tốt. Nhưng Triệu Viễn Chu không phải là tên Yêu quái kia hay sao, mà Yêu với người có thể làm bạn được sao? Nghĩ đi nghĩ lại, lỡ một ngày tên kia làm hại Trác Dực Thần..

Hất văng ấm trà xuống đất, mảnh thủy tinh cứa qua lòng bàn chân hắn, máu ứa đổ nhưng hắn vẫn không quan tâm. Sóng chớp đột nhiên đảo qua, dù bầu trời có trong xanh, không hề có dấu hiệu của mưa giông, nhưng tia sét đánh một cái to tựa như ánh mắt Trác Dực Hiên lúc này.

Nếu như Triệu Viễn Chu dám làm tổn hại đệ đệ của hắn, dù có vạn kiếp bất phục, hắn cũng ngóc đầu trở về xé xác y.

Coi như lấy lại chút bình tĩnh, hắn xoay người phân phó hạ nhân dọn dẹp, lại đi tìm Trác Dực Thần, không nghĩ đến cái gai kia vẫn lượn lờ trước mặt mình. Theo góc độ của Trác Dực Hiên, Triệu Viễn Chu đang ghé sát vào người thân đệ của hắn, cánh tay y bắt ngang eo đệ đệ, thì thầm điều gì đó vào tai cậu. Lúc Trác Dực Hiên đá cái bàn bay đến, cả Trác Dực Thần lẫn Triệu Viễn Chu đều linh hoạt chĩa thanh kiếm trong tay lên, một nhát chém bổ đôi bàn trà. Bụi bay tứ tung, nhưng quả thật tài năng kiếm thuật của Trác Dực Thần đã nâng cao.

Trác Dực Thần là ai chứ? Thiên tài kiếm thuật của Tập Yêu Ti, mấy cái tài lẻ này không xứng nhắc đến trước mắt hắn. Nhưng mà đã diễn phải diễn cho trót, hắn vờ như tiếp nhận Triệu Viễn Chu chỉ điểm, khoảnh khắc Triệu Viễn Chu nắm lấy cổ tay đang cầm kiếm của hắn nâng lên, hơi thở y có sượt qua cổ hắn. Trác Dực Thần không hiểu sao lại ngại, thân người hơi thu lại, hắn không quen để người khác động chạm thân mật như vậy, ngay cả ca ca cũng chỉ thực hành rồi để hắn tự múa kiếm. Triệu Viễn Chu cảm thấy Trác Dực Thần hơi bài xích mình, định nói cậu chuyên tâm, không nghĩ phía xa có ám khí. Cơ hội tốt! Triệu Viễn Chu liền nâng thanh kiếm trên tay Trác Dực Thần qua, để cậu thực hành bài tập luyện, chỉ là phản ứng nhanh nhạy này của cậu làm y có sự choáng váng. Nhanh đến vậy sao?

Thấy rõ Trác Dực Hiên, Triệu Viễn Chu buông Trác Dực Thần ra. Sự bài xích của Trác Dực Hiên đến cả người mù còn thấy được. Y dơ hai tay lên như đầu hàng. Ta không có làm gì đệ đệ ngươi cả, ta trong sạch. Người nọ không nán lại với Triệu Viễn Chu quá lâu, liền tiến tới nắm lấy hai tay Trác Dực Thần, âu yếm đối diện với cậu.

" Thần, đệ chịu khổ rồi. "

" Ta không sao, ca. "

Trác Dực Hiên lại không biết nói gì, chỉ miễn cưỡng nhím chặt môi. Trác Dực Thần thấy không khí quá miễn cưỡng liền mang hai người đi chơi, bọn họ lựa chọn xuống chợ chơi. Trác Dực Thần bị kẹp giữa hai người, mà chiều cao của hắn hiện tại rất khiêm tốn. Người xung quanh đưa mắt nhìn bọn họ, vài cô nương còn ấp ủ điệu cười, chỉnh lại tóc tai. Trác Dực Thần vội vã kéo Trác Dực Hiên né tránh, ca ca không thể dính vào những người như thế này được,  còn Triệu Viễn Chu là kẻ tinh ranh mà, mấy vụ này chắc đối phó được. Hai người theo dòng người tách ra khỏi Triệu Viễn Chu, Trác Dực Hiên cảm nhận hơi ấm lòng bàn tay, cảm xúc chân thật làm hắn cười. Hắn nắm lại tay Trác Dực Thần, tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng bọn họ dạo cả ngày trời vẫn chưa biết nên làm gì, Trác Dực Thần mới ghé lại một sạp nhỏ mua mấy cái bánh rán, trước là dâng cho Trác Dực Hiên thưởng thức trước.

" Cảm ơn Thần Thần. "

Hắn nhận lấy bánh, vị ngọn mặt giao thoa lẫn nhau trong miệng. Trác Dực Hiên ăn mà cảm thấy rất ngon, hợp vị. Một bên đệ đệ thấy ca ca vui như thế, lòng lại bồi hồi.

" Ca, huynh ăn chậm thôi, kẻo nghẹn. "

Trác Dực Hiên miệng vẫn còn nhai khẽ gật đầu. Tâm trạng vui vẻ khiến mùi vị đồ ăn thật sự không tệ. Hắn ăn như ma đói, như thể chưa từng được ăn bao giờ, dù hắn chính là đại công tử của Trác gia giàu có. Mấy món này so với mỹ thực hắn từng ăn đều kém a, tuy nhiên cái này là Trác Dực Thần mua cho hắn. Tâm trạng lên mây ấy như kéo Trác Dực Hiên bay bổng, bỗng nhiên đệ đệ hắn chạy mất, chỉ chừa lại bóng lưng dần xa cùng một mình Trác Dực Hiên đứng yên. Cổ họng hắn chua chát, nét mày thất vọng. Đồ ăn bỗng thấy không còn ngon miệng nữa, quá khó ăn. Người đi đường ngắm nhìn hắn đã lâu cũng không nhịn được thắc mắc.

" Ngươi nói xem, vị công tử kia lúc nãy ăn ngon như chưa bao giờ được ăn, thế mà bây giờ lại ngán nó rồi đấy. "

" Suỵt, người ta ăn mặc như kia là con nhà giàu, mấy món cao lương trải nghiệm còn thiếu sao. Hơn nữa cái bánh rán kia quá dân dã, ngay cả nhà giàu cũng có mà, nói hắn chưa bao giờ được ăn cũng vô lí đấy. Có lẽ hắn ăn ngon như thế vì người bên cạnh thôi. "

" Cái người mặc đồ đôi với hắn ấy hả? Người ta chẳng phải đã chạy đi tìm người khác rồi hay sao. Thật đáng thương. "

Trác Dực Hiên lặng lẽ đứng yên, để mặc cho Trác Dực Thần đi tìm Triệu Viễn Chu. Tuy hơi hụt hẫng, nhưng Trác Dực Thần cũng căn dặn kĩ hắn phải ở đây, không được đi đâu hết, hắn đành ngoan ngoãn nghe theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net