6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Dực Thần trăm vạn lần không nghĩ tới, một Đại Yêu quỷ quyệt ma quái như Triệu Viễn Chu, lại có thể vì sợ hãi mà co ro một góc bên đường, xung quanh y chính là mấy cô nương yểu điệu thiết tha không ngừng mời chào. Hắn thấy tình hình không ổn, vội vàng tách ra đám người, kéo lấy Triệu Viễn Chu chạy trối chết. Triệu Viễn Chu bị nắm chặt, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc. Y nhìn theo bóng lưng Trác Dực Thần phía trước, ánh sáng chói loá từ cậu thiếu niên làm y không thể rời mắt. Lấy lại được tinh thần, Triệu Viễn Chu nở nụ cười, bước chân theo sát Trác Dực Thần, chỉ thấy hai người hai tay kéo nhau chặt như vậy, thiếu nữ bên đường không ngừng hò hét. Triệu Viễn Chu không để tâm bọn họ lắm, y chỉ sống với cảm xúc hiện tại, ở bên cạnh Trác Dực Thần rất thoải mái, tự do, hơn hết là sự tin tưởng tuyệt đối. Đấy là cảm giác từ lâu mà Triệu Viễn Chu đã mất đi, kể từ sau khi Ly Luân bị phong ấn. Mãi đến khi chạm đến tia lửa điện phát ra từ mắt của Trác đại công tử, y mới bừng tỉnh.

Trác Dực Hiên đứng ở vị trí đối diện, nhìn Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu tiếp xúc thân mật. Hai người tay trong tay, bờ vai lại chạm vào nhau. Cảm giác ngọt ngào trong miệng Trác Dực Hiên vơi đi bớt, chỉ còn một ít khô khóc, đắng chát. Hắn xoay người đi, không để ý đến đệ đệ cùng tên chướng mắt kia. Triệu Viễn Chu thì thầm vào tai bằng hữu.

" Hắn.. không phải là đang ghen đấy chứ? "

Trác Dực Thần nghe xong, cảm thấy mình đột nhiên đã làm gì sai, chút suy nghĩ thoáng qua trong lòng, hắn cảm thấy tội lỗi vì để ca ca buồn. Lúc định đuổi theo, phát hiện cánh tay bị giữ chặt bởi người khác, hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra đôi tay hai người vẫn luôn dính chặt vào nhau. Trác Dực Thần liếc mắt, Triệu Viễn Chu liền ngoan ngoãn buông ra. Y nhìn theo Trác Dực Thần đang dỗ Trác Dực Hiên, trong lòng sinh ra một số cảm xúc không mong muốn. Trác Dực Hiên cùng Trác Dực Thần.. không phải là huynh đệ ruột thịt chứ? Bản thân y nghi ngờ, Trác Dực Hiên đối với Trác Dực Thần là một tình cảm khác.. không bình thường chút nào.

*****

Đêm đến, Trác Dực Hiên trút bầu tâm sự cùng với Vân Quang Kiếm, chỉ thấy nó lặng im trước lời nói của mình. Hắn bơ phờ. Mùi rượu nồng nặc cùng ánh trăng đêm nay, làm Trác Dực Hiên nghĩ về đệ đệ của mình. Trác gia, hiện tại chỉ còn hai người là dòng chính. Trong kí ức của hắn, chỉ có hắn và Trác Dực Thần mới là một gia đình. Không biết vì sao, Trác Dực Hiên chỉ có nhận thức về mỗi Trác Dực Thần, hắn không nhớ đến quá khứ, chẳng biết điều gì về nó cả. Hắn càng nghĩ, càng đau não hơn.

Có điều, tình cảm chính là không thể ngụy tạo.

Hắn biết với luân thường đạo lý, với tâm tính thuần khiết của đệ đệ, chắc hẳn phải ghê tởm hắn, nhưng hắn không kiểm soát được mình. Hắn bắt đầu sinh ra một cảm xúc mới khác thường, nhất là những lúc đệ đệ dựa dẫm vào hắn. Rõ ràng đệ ấy luôn làm như thế bao lâu nay, hắn vẫn luôn bao dung và săn sóc như một vị huynh trưởng, nhưng thứ cảm tình quỷ dị nào đấy đã sinh ra từ bao giờ, hắn không rõ. Hắn đột nhiên phát hiện, hắn không buông xuống được đoạn tình cảm này. Tiếng cửa mở ra, hắn không cần mở mắt cũng đoán được là ai, hắn xoay người ôm Trác Dực Thần vào lòng, men say làm hắn táo bạo hơn bao giờ hết. Trác Dực Thần ngửi lấy mùi rượu liền lấy làm lạ, Trác Dực Hiên có bao giờ thích uống rượu đâu?

" Ca. "

Trác Dực Hiên không đáp, cúi người để mũi mình chạm vào cổ Trác Dực Thần, đột nhiên hắn thè lưỡi liếm nó, cái nhột khiến Trác Dực Thần muốn đẩy hắn ra, nhưng bị Trác Dực Hiên ghìm chặt lại.

" Thần Thần..ta yêu đệ. "

Lời vừa dứt, tâm trí Trác Dực Thần như bị tia sét đánh qua não. Hắn trợn to mắt, há hốc mồm. Cả người hắn liền cố gắng thoát ra, nhưng Trác Dực Hiên ôm hắn chặt quá. Phút chốc, cơ thể bị nhấc bổng lên, lại bị ném thẳng lên giường. Trác Dực Thần càng hoảng hơn, đưa tay cản lại cánh tay đang không ngừng xâu xé y phục của mình.

" Ca..huynh say rồi. "

Phải a, say thật rồi mới dám lớn mật làm điều này. Trác Dực Hiên như không nghe thấy cái gì, cặm cụi hôn lên xương quai xanh của Trác Dực Thần, vì vẫn chưa thành niên, cơ thể cậu vẫn cứ bé bỏng với làn da trắng nõn, hắn chỉ cần thở ra một hơi, làn da ấy đã không chịu được mà run lẩy bẩy. Ánh mắt bị điểm hồng thu hút, Trác Dực Hiên dứt khoát ngậm lấy đầu vú hồng hào của cậu thiếu niên mà mút, tiếng chụt chụt cùng tiếng kìm nén của Trác Dực Thần rên lên, ưm một cái êm khiến hắn mút mạnh hơn. Hắn ghì hai tay Trác Dực Thần lên đỉnh đầu, chuyên tâm hơn với việc khám phá cơ thể mà hắn mơ ước đã lâu. Mặc cho Trác Dực Thần luôn miệng từ chối, luôn miệng can ngăn. Mặc cho cậu luôn cựa quậy, tiếng khóc cùng nước mắt trân bảo của Trác Dực Thần chính là thứ mà Trác Dực Hiên hiện tại muốn thấy.

Trác Dực Thần bị hắn hút đến ướt cả mảng ngực trước, trong đầu từng tiếng cảnh báo không ngừng vang vọng. Không, không ổn không ổn, đây là chuyện không thể nào, không thể, không được, không thể để nó tiếp tục, Trác Dực Hiên không thể mất đi danh phẩm, ca ca hắn không thể làm ra chuyện đồi bại như thế này được. Trác Dực Thần vừa khóc vừa buột miệng nói ra tiếng lòng.

" Ngươi không phải là ca ca ta!? "

Vừa dứt, Trác Dực Hiên đã ngưng lại việc đang làm, mà Trác Dực Thần lại nhận ra một sự thật khủng bố nào đó. Cố nén ra một gương mặt giận dữ, nhưng khoé mắt ướt đẫm cùng hình hài bị ức hiếp đây không mang nổi dáng vẻ hung dữ, mà lại mang nét câu nhân, hút hồn người khác. Hắn run lẩy bẩy, cố gắng mở mắt thêm một lần nữa, nước mắt vô chủ lại rơi xuống, lần này Trác Dực Thần mới có thể xem đến rõ ràng gương mặt của Trác Dực Hiên hiện tại chính là ai.

" Ngươi.."

Đường nét góc cạnh, đôi mắt luôn sâu thăm thẳm, nguy hiểm mà bí ẩn. Sóng mũi cao sắc bén, cùng gương mặt quen thuộc cứ thế lộ ra trước mắt Trác Dực Thần. Hình hài Trác Dực Hiên như bị đảo lộn, cứ liên tục nhấp nháy với hai hình thức khác nhau, đến khi ngừng lại một lần nữa, đấy vẫn không phải là gương mặt hay cơ thể Trác Dực Hiên.

" Phải, ta không phải là ca ca của đệ. Vậy thì chúng ta có thể tiếp tục việc khi nãy. "

Người kia lật Trác Dực Thần nằm xuống lại, cưỡng ép hắn mở ra khoan miệng, mạnh mẽ hôn xuống. Nước bọt giao thoa, Trác Dực Thần bị hôn đến nghẹt thở. Khi cánh tay người kia thả lỏng, Trác Dực Thần đấm vào lưng người kia mấy cái, hắn bị hôn đến kiệt sức. Không thể thở nổi nữa mà cắn chặn răng mình.

" Ly Luân, ngươi làm càn! "

Mà nghe thấy danh tự này, đầu Trác Dực Hiên nổ tung.

Ly Luân?

Ôm lấy đầu mình, chỉ một giây thôi, Trác Dực Hiên hiện tại mới ngộ ra sau khi hàng loạt kí ức tiến vào trong não. Thì ra hắn.. không, gã không phải là Trác Dực Hiên, gã chính là Ly Luân, đã thế chỗ của Trác Dực Hiên trong lúc nhập mộng của Trác Dực Thần. Lí do mà Vân Quang Kiếm không đáp lại gã, lí do mà gã lại ghen ghét với Triệu Viễn Chu, lí do mà gã sinh ra ham muốn với Trác Dực Thần, lí do mà tình huynh đệ bị biến dị, lí do mà gã yêu Trác Dực Thần..

Gã, căn bản không phải Trác Dực Hiên.

Trác Dực Hiên có thể yêu thương, cưng sủng Trác Dực Thần với tư cách là một huynh trưởng.

Ly Luân không thể, gã yêu Trác Dực Thần, và tận hưởng mỗi cái tiếp xúc của cả hai đối với nhau.

Trác Dực Hiên không hề làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Ly Luân cũng thế, gã cho rằng bản thân tiếp xúc gần với người thương không phải chuyện xấu xa gì. Mấu chốt là, gã lại vô thức sử dụng thân phận của Trác Dực Hiên, gương mặt của Trác Dực Hiên, và bối phận huynh trưởng của hắn để đối xử như vậy với đệ đệ của hắn. Nhận ra mình đang làm gì, Ly Luân cúi đầu mình gục xuống người Trác Dực Thần. Gã kéo nắm lấy tay Trác Dực Thần, miệng liên tục thì thào lời xin lỗi.

" Ta không cố ý..ta.."

Trác Dực Thần hiểu ý của gã, cũng để mặc gã nói năng luyên thuyên, hắn im lặng cho đến sáng hôm sau.

_____

Trứng màu : Ly Luân chính là bị hốt đầu vô thay thế cho Trác Dực Hiên, mà ảnh hỏng có biết, ảnh mơ hồ tiếp nhận thông tin, nào là có 1 đệ đệ, nào là Trác gia hiện tại gia cảnh, nhưng ảnh hỏng có chút kí ức nào về quá khứ hết, ngay cả cách Trác Dực Thần lớn lên ảnh cũng hong có luôn. Bởi vậy nên Trác Dực Thần liên tục cảm thấy không đúng, mà Đại Yêu cũng sinh nghi với Trác Dực Hiên fake này, kiểu thấy đểu đểu giống ai đó =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net