7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một sự trầm mặc lâu dài.

Ngay khi ánh mặt trời le lói, Ly Luân đã tự khắc rời khỏi người Trác Dực Thần. Gã ngồi đờ đẫn trước giường, chứng kiến hắn rời đi. Đưa tay che lại thái dương, trong đầu gã luôn hiện lên những kí ức bên cạnh Trác Dực Thần. Ban đầu, hai người là đối địch, gã còn chẳng thèm để hắn vào mắt, còn năm lần bảy lượt dùng hắn để khiêu khích Triệu Viễn Chu, kết quả là gã bị y đánh cho trọng thương, cũng biến thành một kẻ đáng thương bị bỏ rơi. Bằng hữu của gã, ra tay muốn giết gã chỉ vì một kẻ khác. Ly Luân quả thật căm ghét Trác Dực Thần, lại càng bị ánh sáng thuần khiết của hắn làm chói loá cả mắt. Cho dù bị gã hành đến thảm bại, Trác Dực Thần tâm tư nguyên vẹn, một mực vì chúng sinh. Cái lần làm gã phải canh chừng, chính là khoảnh khắc hắn suy sụp quỳ bên xác Bạch Cửu, Vân Quang Kiếm ánh sáng trườn qua cổ hắn. Ly Luân biết lúc đó hắn đã nghĩ đến điều gì, không biết vì sao lại một mực ngăn cản, hoá thành hình dạng của Triệu Viễn Chu, gã dùng tay trần chặn lại thanh kiếm, máu túa lên gáy Trác Dực Thần. Gã phẫn nộ mà quát tháo hắn, quát tháo một kẻ không biết trân trọng mạng sống của mình. Vì lí do gì mà Trác Dực Thần có thể chết vì chúng sinh, nhưng lại không chịu sống cho mình. Nhìn cái cách hắn muốn tìm chết, Ly Luân lại càng hung hăn hơn, túm lấy vai hắn đạp mạnh xuống đất. Năm đó, bị Triệu Viễn Chu đẩy xuống nơi tăm tối vạn trượng sâu không đáy, gã vẫn không ngừng bỏ cuộc việc muốn trốn thoát, cho dù bị nơi đó bức đến điên, gã vẫn không ngừng túm lấy từng tia sinh cơ, không ngại bắt tay với Yêu Thần Thừa Hoàng. Thế nên, Trác Dực Thần dựa vào cái gì mà dám coi thường mạng sống của bản thân? Kí ức lại trôi dạt đến lần kia, khi mà Triệu Viễn Chu ngã xuống trước mặt của gã, gã không vui, cũng không thương xót, chỉ có cái buồn tủi trong lòng không nói ra. Lại một người nữa vì thiên hạ chúng sinh mà bỏ qua cơ hội được sống. Thiên hạ phản bội gã, gã còn chưa diệt tận chúng, nhưng tri kỉ một thời lại tan biến vì thiên hạ, gã không biết có nên cười hay không. Nhưng sự xuất hiện của Trác Dực Thần lại thay đổi thế giới quan của gã. Gã nhìn cách hắn kiên định, cách hắn muốn cứu Triệu Viễn Chu mà nực cười, một kẻ từng tìn chết lại đi tìm cách cứu một kẻ không còn cách cứu, nhưng việc Trác Dực Thần muốn làm, hắn không làm được, thì tự giác có người giúp hắn-Băng Di Thủy Thần.

Một vị thần tôn quý, cứ tưởng đã biến mất từ lâu lại xuất hiện bên người Trác Dực Thần, lại đáp ứng mọi nhu cầu khẩn thiết của Trác Dực Thần vô điều kiện. Dù biết trước kết quả của mình không khá hơn ngài là bao, lòng Ly Luân mặc niệm cho Băng Di, cái cảnh bị trói chặt với cái chết gã đã nếm đủ. Quá thảm cho những kẻ như gã. Không ngoài dự đoán, lúc Băng Di bị Thiên Đạo cuỗm về trời để chịu phạt, Triệu Viễn Chu đã có cơ hội sống. Ly Luân ngón tay cứng nhắc như không thể tin chắc rằng càn khôn xoay chuyển, gã tìm lại gần thân xác bạn hữu, đồng thời quan sát kết cục cuối cùng dành cho thần linh. Băng Di không có vẻ mặt hối hận, lúc nào cũng mê đắm nhìn về Trác Dực Thần, mà hắn chỉ đáp lại một một lời cảm tạ cùng sự bối rối. Ly Luân chẳng biết nói gì hơn, Trác Dực Thần này đúng là nợ đào hoa, đi đâu cũng có người lao thân vì hắn.

Vậy mà, bản thân gã còn bị hắn dụ vào tròng.

Đồng ý đi theo Trác Dực Thần đi đến Trác Phủ, thay thế vị trí bên cạnh Triệu Viễn Chu, lại sắm vai của Bạch Cửu để ở cạnh hắn, gã không biết mình đã tốn bao nhiêu công sức lẫn tâm tư trong đấy khi đảm nhiệm một lúc hai vai trò. Giúp đỡ hắn mỗi khi hắn cần việc gì đấy, đương nhiên là chỉ những việc liên quan đến Triệu Viễn Chu, thay Bạch Cửu làm bảo mẫu của hắn, ngày ba bữa ấm no không thiếu bữa nào. Gã nhìn ra sức sống bên trong Trác Dực Thần bị hao hụt, cũng biết hắn ở lén phía sau mình nuốt lại từng ngụm máu muốn trồi dâng. Giấu diếm cái gì, đâu thể qua mắt được gã? Như muốn trả thù thái độ của hắn, gã đã thử làm một việc trả đũa nho nhỏ, ấy là đổ đầy mấy muỗng muối vào bát canh của Trác Dực Thần, mà hắn lại cầm lấy nó và uống hết trước mặt gã. Xem ra hắn thật sự bệnh đến không nhẹ, còn không nhận ra vị giác đã tê liệt đến muối cũng không nhả. Gã nắm lấy cánh tay Trác Dực Thần, trườn nó xuống bàn tay hắn, gã rất thích cảm giác này và luôn muốn thực hiện chúng, gã muốn bắt ép Trác Dực Thần phải nghe theo ý gã một lần. Trị thương bằng cách dùng khế ước thật dễ dàng kiểm soát lại hành động muốn né tránh của Trác Dực Thần, đồng thời còn được nắm lấy  đôi tay lạnh buốt của hắn đủ lâu. Ly Luân sinh ra cảm xúc mãn nguyện rời đi, lúc quay lại đã ngửi thâyd mùi máu, cùng với gương mặt đã say giấc nồng của hắn thở nhịp nhàng trước mặt gã.

Gã biết nói gì đây? Và gã nên nói gì?

Mẹ nó chứ.

Không lẽ tất cả nhưng người bao vây Trác Dực Thần đều bị lây cái tính coi rẻ mạng sống chính mình như thế à?

Quá nhân từ, quá thánh mẫu.

Một đám điên,

Ly Luân mắng một tiếng. Gã thi triển pháp lực, đột nhập vào giấc mộng của hắn để cứu hắn, với mục đích mang hắn về để mắng cho ra trò. Ai mà nghĩ, gã lại chơi thành trò thay thế vị trí của Trác Dực Hiên, chơi trò tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa với Trác Dực Thần luôn cơ chứ? Giờ thì xong rồi, Trác Dực Thần bị gã doạ cho bỏ chạy rồi. Gã cũng gây thù chuốc oán với Triệu Viễn Chu rồi. Đi bắt người thôi mà lằng ngoằng thật, đánh cho hắn bất tỉnh và trói lại rồi mang về cũng ổn mà nhỉ? Nhưng còn Triệu Viễn Chu?

Ly Luân sống lại tinh thần, quyết tâm lấy lại phong độ. Cùng lắm phối hợp với Trác Dực Thần để tìm chìa khoá thoát khỏi mộng, an ổn đưa Triệu Viễn Chu linh hồn trở về. Sau khi trở về, gã tẩn cả hai một trận cũng không muộn. Không chú ý đến phục sức hiện tại của bản thân, mặc kệ luôn đôi môi của mình trong mắt người ta sẽ đỏ mắt như thế nào, Ly Luân rời phòng, quyết định không trốn tránh nữa.

" Trác Dực Thần, chờ ta với. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net