Chương 4: Chuyến "viếng thăm" bất ngờ (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu nói hoàn toàn mang ngữ ý bông đùa.

Viện Hành thượng tiên trước nay nổi tiếng là đệ nhất mĩ nam khắp tứ giới, vẻ đẹp nghiêng nước khuynh thành khiến hoa cũng phải e lệ là thế, nhưng tính cách lại có phần thâm hiểm, một câu nói, người nghe phải ngẫm hàng vạn lần mới có thể thấu hết ngữ ý ẩn chứa bên trong.

Tuy nhiên, người đang nói chuyện với y cũng không phải vừa. 

Mạnh Lãn - hay Lăng Hỏa Đế Quân như Viện Hành thượng tiên nói - vừa chớm nghe câu nói đầy bông đùa của Viện Hành đã bất giác nheo mắt lại, có vẻ hơi phật ý.

Viện Hành thu lại nụ cười đang nở trên môi:

- Được rồi, hôm nay có chuyện gì mà khiến một người ở ẩn như huynh phải đích thân đến gặp đệ vậy? Còn vết thương kia nữa, rốt cuộc là kẻ nào có gan lớn như vậy?

Mạnh Lãn nhìn về vết thương ở tay, trầm ngâm:

- Ta cũng đang muốn hỏi đệ một chuyện...

Mạnh Lãn lại bất chợt nhớ về bóng dáng xuất hiện lúc sẩm tối ấy. Một bóng dáng lẻ loi, cô đơn, tà khí bao trùm hộ thể, từ đó ánh lên oán hận khắc sâu. Lúc ấy, chàng ta không nghĩ là lại gặp được người xưa ngay tại chốn cũ nhanh đến vậy.

Cứ ngỡ chỉ là một cảm giác giống nhau đến khác lạ, ai ngờ, lại là duyên mệnh bắt đôi ta dính chặt lấy nhau.

Khuôn mặt nàng không khác gì cả...

Nàng đến nhanh quá, khí thế bức người, rồi vung tay một cái, lá trúc bay vút về phía Mạnh Lãn, nhưng chàng không tránh, chàng vẫn cứ đứng yên đấy, nhìn nàng.

Dường như nàng cũng lưỡng lự, vì vết thương trên tay vẫn còn quá nhỏ so với đòn tấn công đầy thù hận mà nàng dành cho kẻ phụ bạc.

Là vết thương do oán khí gây nên, tất sẽ khó lành.

Viện Hành thượng tiên nhấp một ngụm trà, chép miệng:

- Đây cũng không phải chuyện không có thể. Linh hồn người sau khi chết, nếu còn chấp niệm, sẽ vẫn vấn vương lại trần gian. Theo huynh nói, nàng ta cũng không phải người thường. Năm đó, nàng ta tuy đã chết, nhưng không hề có trong sổ đầu thai của Diêm Vương. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một linh hồn bị lạc, được đưa đến cầu Nại Hà luôn mà không cần trình điện như thế. Tuy nhiên, nếu đã đầu thai chuyển thế ắt hẳn trong Tam Sinh Thạch sẽ phải ghi lại về tiền kiếp, nhưng nàng ta lại không hề có thông tin nào. Đệ nghĩ, chuyện này không ổn lắm.

Mạnh Lãn thượng tiên dùng đôi mắt phượng sắc bén nhìn về phía Ngũ Sắc Sơn thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn mây thấp thoáng. Nàng ta không những được đầu thai, mà còn giữ được một chút oán khí của tiền kiếp. Chuyện này tất bất ổn...

- Viện Hành.

- Mạnh Lãn Huynh! Đây là chuyện hệ trọng của thiên đình, liên quan trực tiếp đến vẫn đề uy tín, vấn đề sống còn của bao nhiêu sinh linh dưới Nhân giới. Chuyện này cả ta và huynh tốt nhất là nên bàn bạc kĩ lưỡng rồi mới quyết định sau.

Viện Hành thượng tiên không vừa lòng, lạnh nhạt đặt tách trà xuống bàn ngọc.

Mạnh Lãn vẫn như thế, kiệm lời. Người chỉ trực chờ Viện Hành mở lời trước.

So về cao tay, Mạnh Lãn đã hơn Viện Hành thượng tiên một bậc. Đến cuối, Viện Hành vẫn phải lên tiếng xuống giọng:

- Mạnh Lãn huynh. Ta biết huynh chuyện xưa bị phản bội sẽ khó lòng mà quên được, nhưng chuyện này khác, chuyện xưa khác. Huống hồ, chúng ta là huynh đệ hàng ngàn năm nay, chuyện lần này liên can đến gia quyến của đệ, đệ mong huynh có thể suy xét kĩ lưỡng, tránh hậu họa về sau.

Viện Hành thượng tiên suy cho cùng vẫn là yếu thế hơn hẳn. Mạnh Lãn không nói gì thêm, lặng lẽ vung tà áo đỏ đứng dậy, bước về phía cửa Các.

- Viện Hành, chuyện này xử lý thế nào, ta tự biết giải quyết, còn đệ, đừng làm gì khuất tất.

Nói rồi, người hóa từ hai vai ra đôi cánh phượng hoàng màu lửa và bay đi mất. Viện Hành thượng tiên ở lại bên Các, nhàn nhã uống hết chén trà rồi mới đứng dậy. Người liếc mắt về phía Ngũ Sắc Sơn, buông lời chán nản:

- Lại đành về chốn cũ một phen vậy.



Bên trong khu rừng U Minh vô cùng cách biệt với thế giới bên ngoài.

Một nam tử áo xanh nhanh như cắt, nhảy từng bước nhẹ trên các cành trúc. Một đám người khác cũng lúc nhúc theo phía sau, tướng tá có vẻ tầm thường, dường như chỉ là thuộc hạ của kẻ áo xanh đi trước.

Nơi bọn chúng đang hướng về, chính là ngôi nhà trúc nhỏ ở trung tâm khu rừng.

Một tên mặt có vết sẹo chém ngang mặt vụt lên hàng đầu với nam tử áo xanh kia, bằng chất giọng trầm khàn từ tốn nói với hắn:

- Đại vương... Đây không phải chuyện đùa, người nên suy nghĩ kĩ càng...

Nam tử kia sát khí khắp mình, lấy một tay gạt hắn ta ra, làm hắn không kịp trở tay, rơi xuống đất. Nam tử tàn ác nhìn hắn, vẫy tay ra hiệu với đám thuộc hạ phía sau.

- Ta mới là đại vương ở đây. Nếu ngươi nhát gan không muốn đi, bổn đại vương không cần. Cơ hội ngàn năm hiếm có này, ta hoàn toàn không thể làm ngơ. Người đâu, nhanh chóng tiến về phía có chướng khí!

Nói rồi, đám thuộc hạ lập tức tuân mệnh như bị thôi miên, tiếp tục đạp lá nhảy vọt về phía ngôi nhà trúc.

Nam tử áo xanh chờ chúng đi một chặng thật xa rồi mới khẽ nhếch môi đầy tà ác:

- Vương Khải Nãi, bổn đại vương thấy ngươi cũng già yếu rồi, mấy chuyện này dù tốt hay xấu gì thì ngươi cũng đừng có nhúng tay vào. Ngươi... ở đây cho ta!

Nói dứt, hắn truyền nội lực vào lòng bàn tay,  tạo một kết giới vô cùng chắc chắn, đảm bảo Vương Khải Nãi đang trọng thương bên dưới sẽ không thể nào thoát được rồi bay vút đi.

Vương Khải Nãi bị hắn ta đánh một cú mạnh rơi xuống dưới mặt đất, trọng thương. Tuy nhiên, trên khuôn mặt hắn ta không hề có sự oán giận mà chỉ có sự lo lắng, như một người cha lo cho con. Hắn lặng lẽ nhìn bóng nam tử áo xanh khuất xa, lại lặng lẽ thở hắt. 

Hắn vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, tính tình vương không như thế, chỉ là từ sau khi Đại vương tiền nhiệm cùng với phu nhân mất, vương bị bọn xấu dụ dỗ, tính tình bỗng trở nên hiếu chiến, ác độc. 

Dòng tộc yêu hồ, vì thế cũng bị hạ xuống thấp nhiều bậc, nhắc đến, người ta chỉ nghĩ là một tộc cáo thấp hèn, ngang bằng với yêu quái Tây Vực.

Hắn, với cương vị là một quân sư của gia tộc từ bao thế hệ vương nay, tuy đã rất nhiều lần ngăn cản người, song cuối cùng vẫn bị vương gạt đi.

Chuyện lần này, cũng là do tên Ngữ Khái Lai tâm địa ác lương kia xúi giục vương, bảo với người rằng luồng chướng khí dữ dội trong U Minh chính là nguồn khí tuyệt vời để hấp thụ, gia tăng công lực nhanh chóng trong một thời gian ngắn.

Tên Ngữ Khái Lai này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nghe nói, hắn ta cũng từng cố vượt phong ấn sang Tây Vực một lần nhưng không thành, chắc chắn lần này quay trở lại tộc ngoài ý đồ ngọt sớt trong miệng, còn có ý định đem vương làm vật thế chân, để hắn phá được một chút lỗ hổng phong ấn sang Tây Vực.

Vương Khải Nãi biết được tâm địa của hắn, đã nhiều lần khuyên ngăn vương nhưng không được, còn bị vương nhốt xuống hầm ngục.

Chuyện lần này, người trong tộc còn sống trừ hắn, đều là người trẻ tuổi non dạ, cũng như vương, chắc chắn vẫn còn suy nghĩ trong bụng, nhất định phải mạnh lên để trả thù cho nạn thảm sát tộc yêu hồ năm xưa. Thế nên, khi nghe tên ác ma kia nói thì đã hùng hổ đi đến Tử Lãnh (người bên ngoài gọi rừng U Minh là Tử Lãnh).

Vương Khải Nãi được đi theo, nhưng không được hành động khi chưa cho phép. Nội lực đã bị phong ấn lại ở Yêu Hồ Thạch nhằm bảo vệ huyết vực cho Yêu Hồ Tộc, nay lại bị vương dùng kết giới cấp cao giam cầm, chỉ còn nước ngồi lại dưỡng thương rồi mới phá kết giới.

Mạng sống của hàng ngàn người trong tộc, tất cả đang phụ thuộc vào ngài đấy, vương!



Soạt, soạt.

Bên ngoài rừng trúc vốn yên bình lại xuất hiện một vài tiếng động lạ. Âm thanh dù nhỏ, nhưng đến tai Ba Lạp Cát Nhĩ, tất cả đều rất rõ ràng.

Hắn ngửi thấy mùi cáo, đã thế còn là cáo bị thui đen. *

Chuột với Cáo?

Có lẽ hắn nên né đi trước, đám cáo thui kia vừa khá đông, tên cầm đầu lại có vẻ khá mạnh, chỉ một mình Ba Lạp Cát Nhĩ đối phó thì sẽ phải rất khó khăn khi vừa phải bảo vệ căn nhà, vừa phải bảo vệ con người kia.

Nghĩ là làm, Ba Lạp Cát Nhĩ biến về nguyên hình một con chuột nhỏ trắng muốt, che giấu yêu khí, chui vào bên trong chăn của con người vẫn đang ngủ say kia, chờ đám cáo thui tới.

Trước hết, hắn phải chờ xem ý định của đám cáo này...

- Đại vương! Hình như ở quanh đây không còn chướng khí nữa...

Một tên vô danh tiểu tốt e ngại nói.

Ngữ Khái Lai nheo mắt, vết sẹo ở một bên mắt khẽ co giật. Ngay lập tức, một bàn tay rắn chắc của nam tử áo xanh tiến tới, túm chặt lấy cổ áo hắn. Có tiếng gằn giọng:

- Ngữ Khái Lai, chuyện này là sao?

Ngữ Khái Lai trong phút chốc thấy toàn thân bị nhấc bổng, cổ họng khô rát, cực kì nghẹt thở. Hắn ta lăn lộn nhiều năm nay, bây giờ lại bị một con cáo non trẻ đe dọa. Thật đáng sỉ nhục!

- Đại vương... Người có thể bỏ tay ra được không... Ta... sắp không thở được nữa...

Vương khẽ lừ mắt, lập tức thả hắn xuống. Ngữ Khái Lai chỉnh tề trang phục, lặng lẽ nhìn vương đang không vừa ý mà nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.

- Đại vương, là do hắn ta giấu khí đi thôi...

Vương hừ một tiếng, ra lệnh cho đám thuộc hạ:

- Mau vào kiểm tra xem có ai không!

Hắn dẫn đầu vào, đám thuộc hạ chia thành bốn nhóm đi kiểm tra.

Riêng Ngữ Khái Lai, hắn bám theo vương cùng đi kiểm tra. Cả hai cùng dừng lại trước căn phòng mà Bạch Nhược đang nghỉ. Ngữ Khái Lai liếc về vương, lại liếc về căn phòng đáng nghi, ngay lập tức liền mở ra.

Nam tử áo xanh khẽ nheo mắt. Ngữ Khái Lai nhận thấy thời cơ đến, hắn ghé vào tai vương thì thầm:

- Vương, đây có lẽ chính là người có chướng khí mạnh mẽ đó.

Ở bên trong chăn, Ba Lạp Cát Nhĩ khẽ cười nhếch. Hóa ra đây là lí do mà đám cáo thui kia dám vác xác đến tận Tử Lãnh này. Hừ, vương của tộc Yêu Hồ, để bổn đại gia xem ngươi mạnh đến cỡ nào!


*ý là có chướng khí màu đen bao quanh, tưởng tượng như bị thui nướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net